Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 309


Thú thần đại hội kết thúc, cách rằm tháng tám hơn hai mươi ngày, Đào Đại Nhiên bày tiệc nhưng Tôn Lập không có thời gian yến ẩm, chỉ ra mặt rồi về tiểu viện bế quan.
Nhiệm vụ chính của gã là tăng tiến cảnh giới, dừng ở Đạo nhân cảnh đệ lục trọng đã quá lâu, trước lúc vào Vạn Thần sơn thì gã đã có khí cảm tựa hồ sắp đột phá nhưng gã áp chế lại.
Áp chế kiểu này vô tình khiến gã tích lũy linh nguyên cực kỳ hùng hậu.
Gã không vội xung quan, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”, tối hút chu thiên tinh lực, ngày thổ nạp đại nhật thần hỏa, chuyển hóa thành tinh lực.
Đồng thời luyện hóa huyết nguyệt ác lực.
Hai việc cùng lúc, thể nội linh nguyên lại càng hùng hậu, có phần xáo động, khó áp chế được nữa nhưng gã vẫn toàn lực áp chế trứ, không vội xung quan.
Lần này gã không chuẩn bị linh đơn, chỉ theo lời Võ Diệu chỉ dẫn, triện khắc một trận pháp mới nhưng tốn mất một vạn sáu nghìn khối linh thạch!
Trong linh thạch chứa nhiều linh khí, dù lần này Tôn Lập xung quan có gì chưa kín kẽ thì số linh thạch đó là đủ.
Lặng lẽ vận công, bất động ba ngày đêm, thể nội linh nguyên của gã tới cực hạn, không thể áp chế nữa.
Nên gã thả lỏng, linh nguyên dấy lên, xung kích Đạo nhân cảnh đệ thất trọng.
Linh nguyên cuồn cuộn như hồng hoang nộ triều, liên tục dâng sóng. Tâm tính của Tôn Lập thì linh thức tu luyện đã đạt mức, linh nguyên lại sung túc nên lần xung quan này dễ dàng không ngờ. Linh nguyên di chuyển tám mốt đại chu thiên tại thể nội thì có tiếng sấm nổ, cảm giác phiêu diêu như muốn bay lên- - gã đã đạt Đạo nhân cảnh đệ thất trọng!

Chỉ còn cách Hiền nhân cảnh một tí xíu, nếu dùng Ngũ hành vân long trận kỳ thì có thể trực tiếp tăng tiến tới Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, từ góc độ tu vi cũng gần đạt mức cường giả thật sự!
Đạo nhân cảnh đến Hiền nhân cảnh là thay đổi về chất, mới nắm được một phần bản nguyên quy tắc, trong số những người tu đạo cũng là hàng “hiểu sâu”.
Cảnh giới tăng lên, gã ngẩng đầu cũng thấy có cảm giác khác, tựa hồ có sức mạnh mới chảy trong thân thể, nhưng vẫn là sức mạnh trước đó - - đấy là dấu hiệu sắp chạm tới bản nguyên quy tắc.
Lần này gã bình thản hơn nhiều, thể nội linh nguyên lặng dần, cảnh giới ổn định xong thì mở mắt, khẽ mỉm cười.
Triệt đi trận pháp phong ấn Tôn Lập nhìn ra, không ai tới tìm, hiển nhiên chưa đến thời gian tới Thiên tứ bảo đồ. Gã trầm ngâm rồi quay lại mở trận bàn, tiếp tục bế quan.
Đạt Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, Tôn Lập làm thêm được nhiều việc, ví như luyện chế chí tôn cấp chiến tranh pháp khí, như mở động thiên thế giới.
Tôn Lập và Võ Diệu La Hoàn thương nghị đoạn bảo gã lùi việc mở động thiên thế giới lại.
Lúc trước họ hi vọng Tôn Lập sớm mở động thiên thế giới vì thực lực của gã không đủ, động thiên thế giới trợ giúp rất nhiều.
Đến Ô Hoàn thì thực lực của gã đủ giữ mình, động thiên thế giới có thể gác lại. Gã đã gom đủ nguyên liệu chủ yếu nhưng còn một số khâu quan trọng như: nối với dị hư không, linh tuyền tỉnh cho động thiên thế giới; ví như tiên thiên chí bảo để thay trăng, sao, mặt trời.
Khi gã đột phá Hiền nhân cảnh chi hậu, mở động thiên thế giới càng chắc chắn.
Nên gã quyết định luyện chế chí tôn cấp chiến tranh pháp khí trước.
Bước đầu tiên là ngưng luyện Thiên tinh vẫn thiết. Tôn Lập có Tử cực thiên hỏa, trong Tam túc kim ô đỉnh có Vô tướng kim diễm, ngưng luyện rất dễ, chỉ là tôi luyện Thiên tinh vẫn thiết đcực tốn thời gian, gã đành làm từng bước.

Quả nhiên như Võ Diệu tính, một cân Thiên tinh vẫn thiết chỉ còn lại mười bốn lạng.
Tế luyện đại hình chiến tranh pháp khí cực kỳ phức tạp, hà huống là chí tôn cấp? Nếu không nhờ Võ Diệu và La Hoàn gần như tinh thông mọi pháp môn của tu chân giới thì gã không thể với sức mình tế luyện được chí tôn cấp chiến tranh pháp khí.
Dù là đoán khí hay chế khí đều không thú vị gì.
Chế khí đại sư vô hạn phong quang nhưng đằng sau đó là những năm tháng tế luyện đến vô liêu. Tôn Lập hiện tại nếm mùi vị đó, mười mấy ngày liền đều lặp lại một việc: phối hợp nguyên liệu, xử lý nguyên liệu, rồi lại phối hợp, lại xử lý...
Dù thế, mất ngần ấy thời gian cũng chỉ xử lý hoàn tất một bộ phận nguyên liệu. Chỉ được một phần mười.
Tôn Lập tính thời gian, cách ngày xuất phát không xa nên cho nguyên liệu đã xử lý hảo vào một trữ vật giới chỉ, thu trận bàn xuất quan.
Triệt trận pháp phong ấn, Tôn Lập lại thấy khí tức của Giang Sĩ Ngọc ở ngoài cửa, mở ra hỏi: "Tiểu Ngọc, sao vội thế?"
Giang Sĩ Ngọc đi lại ngoài cửa, nóng nảy lẫn phẫn nộ. Thấy Tôn Lập thì kéo đi ngay: "Mau lên, tất cả đang thương lượng. Đào Đại Nhiên khinh người quá mức, ta thì muốn trở mặt luôn xem chúng lấy gì đấu với Minh Hoàng phái!"
Tôn Lập sầm mặt: "Thật ra là sao?"
Cả hai đi ra chính đường, bọn Sùng Dần đang đợi ở đó.
Sùng Dần vẫy tay: "Tôn Lập, đúng lúc lắm."
Tô Tiểu Mai líu lo kể lại, hóa ra Đào Đại Nhiên mượn cớ Minh Hoàng phái còn uy hiếp nên muốn họ ở lại trấn thủ Kim Dương phái, chỉ phái một người tới Thiên tứ bảo đồ.

Tôn Lập cười lạnh: "Rõ ràng đề phòng chúng ta."
Bọn Tôn Lập đích xác có bí mật giấu Đào Đại Nhiên, nhưng từ khi đến Kim Dương phái thì không có gì không phải với y. Cứu Đào Bạch Ngưng, cứu Kim Dương phái, ở Vạn Thần sơn thì Tôn Lập cho cả hơn bốn trăm thú noãn, bất kỳ việc này cũng đủ cho y tin tưởng nhưng hiện tại Đào Đại Nhiên lại giở trò.
Nên gã mới nổi giận.
Đào Đại Nhiên quyết đoán, tiếc là quá hẹp hòi.
Sùng Dần nhìn tất cả: "Đào Đại Nhiên biết chúng ta cần hải đồ Vĩnh hằng hàng đạo nên bức chúng ta đồng ý. Muốn về Đại Tùy thì cần tới hải đồ này, nói xem nên thế nào bây giờ?”
Tôn Lập đứng lên đi ra, Sùng Dần gọi: "Tôn Lập, đừng xung động."
Tôn Lập xòe tay: "Yên tâm, mỗ đi tìm Đào Đại Nhiên nói lý!"
Sùng Dần tin gã mới lạ, đứng lên định đuổi theo nhưng rồi do dự, chưa quyết định thì Sùng Bá ấn y ngồi xuống: "Yên tâm, tùy Tôn Lập, Kim Dương phái làm được gì đâu."
Sùng Dần cười khổ: "Chúng đều bị ngươi làm hỏng."
Sùng Bá liếc xéo không nói gì.
"Lẽ nào ngươi không chiêu chúng?"
Tôn Lập đến thẳng "Kim An đường"của chưởng môn Đào Đại Nhiên.
Đệ tử Kim Dương thấy gã long hành hổ bộ, sắc mặt khó coi thì đều tránh đi, Quan Tinh Hà là vết xe đổ.
Đào Đại Nhiên giật mình, đứng lên lùi lại: "Tôn Lập, tiên sinh định làm gì?"

Tôn Lập rảo bước tới nơi, Đào Đại Nhiên muốn lùi nhưng động chân thì quá mất danh dự, đánh cố lên gân đứng lại. Tôn Lập đến trước mặt y mới ngồi xuống cái ghế cạnh đó.
Đào Đại Nhiên thở phào, sau lưng ướt đẫm.
"Chưởng môn!" Tôn Lập lấy ra một mảnh da thú: "Lai lịch của nó tất Ngưu Đức Vũ đã nói rồi hả?"
Ngưu Đức Vũ đích xác nói rồi, Tôn Lập chợt lấy ra da Bá vương long ngạc, Đào Đại Nhiên rùng mình: Ý gì đây? Định lột da ta?
"Khụ khụ, tại hạ có biết một chút."
Tôn Lập hầm hừ: "Hừ, Bá vương long ngạc đến từ biển sâu, mỗ giết được nó thì cũng có thể hàng phục thượng cổ linh thú khác. Chỉ cần có một thượng cổ linh thú để cưỡi, mỗ có thể bắt được nhiều hơn, thuần phục ba thượng cổ linh thú trở lên, mỗ nắm chắc qua được Ác hải!"
Đào Đại Nhiên sững sờ.
Tôn Lập đứng dậy đi ra: "Hiện tại các hạ có thấy bọn mỗ cần hải đồ Vĩnh hằng hàng đạo nữa không!"
Đào Đại Nhiên nhảy lên kéo tay áo gã: "Ai nha nha, Tôn Lập lão đệ, lão phu không nói thế, chúng ta còn đang thương lượng mà? Tại hạ tôn trọng ý kiến của các vị, không đồng ý, đương nhiên không miễn cưỡng..."
Tôn Lập hắc hắc cười lạnh: "Được, mỗ sẽ thương lượng, còn cách khác để giải quyết."
Gã phất tay, Đào Đại Nhiên văng đi, một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, phong ấn Đào Đại Nhiên bất động.
Thấy Tôn Lập từ từ đi tới, Đào Đại Nhiên không nén được sợ hãi, - - trước đó vì Sùng Dần nhẫn nhượng mà y vô tình quên mất mấy vị khách khanh này đều đủ thực lực làm cỏ Kim Dương phái!

Bình Luận (0)
Comment