Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 323


Nam Đấu môn một canh giờ sau mới phái người truy kích, Doãn Dương gsai bốn Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trưởng lão ra tay.
Y phải ở lại Cửu Sa thành xử lý trứ.
Chính như Tô Phượng Trai dự liệu, cả Ô Hoàn chấn động!
Ai nấy nghe tin này thì phản đầu tiên là: không thể nào!
Tiếp đó vẫn là không thể nào!
Rồi vẫn là không thể nào!!!
Dù được chứng thực nhiều lần mà họ vẫn khó tin, một Đạo nhân cảnh đệ thất trọng tu sĩ mà hủy được Nam Đấu môn trong tứ tông lục môn.
Pháp khí gã sử dụng uy lực hủy thiên diệt địa, lịch sử Ô Hoàn chưa từng có, dù thượng cổ pháp khí trong Thiên tứ bảo đồ cũng không sánh được.
Nhất thời, mọi tu sĩ đều đoán xem Tôn Lập là ai nhưng biết thân phận gã thì không mấy người, lời đồn liền dấy lên, gã hình tượng trong "lời đồn" khác xa sự thật.
Nam Đấu môn sa sút, đệ tử tổn thất thảm trọng, nhưng cường giả, trưởng lão gần như không tổn thất, thực lực vẫn đủ áp chế các môn phái.
Nhưng người nhận ra như thế không nhiều, trong phạm vi thế lực của Nam Đấu môn, nhiều môn phái chỉ hơi kém tứ tông lục môn muốn thay thế vị trí.
Có ai không động lòng trước cơ hội nghìn năm có một này?

Doãn Dương bận tít mù, lập lại tổng đà và trấn áp những kẻ hai lòng để ổn định cục diện.
Hai việc đó đều cần nhiều nhân thủ. Việc sau còn đỡ, việc trước cần nhiều đê cấp đệ tử vốn tan xương dưới họng pháo của Tôn Lập rồi.
Doãn Dương bất lực, bốn trưởng lão xuất phát truy kích Tôn Lập bốn canh giờ thì y dùng ngọc phù truyền tấn gọi họ về, đuổi theo cũng vô dùng, ngần ấy thời gian đủ cho gã hồi phục, Nam Đấu môn không làm gì được, nên ổn định địa bàn là hơn.
Danh dự có thể tìm lại sau - - Doãn Dương cũng biết đấy chỉ là tự an ủi, uy thế Tôn Lập quật khởi không thể ngăn được, giờ không ép nổi thì tương lai làm cách nào?
Nam Đấu môn rối như mớ bòng bong thì bọn Tôn Lập rất thoải mái.
Bốn con Lão nha mãng tượng chở chúng nhân. Tôn Lập còn hơi hư nhược nhưng đã đỡ hơn, có ai đuổi tới cũng đủ khả năng bắn tiếp ba pháo.
Gã dùng liền mấy bình linh đơn bồi nguyên cố bản.
Mấy lần trước gã hao hết linh nguyên nhưng không tổn thương căn bản như lần này, chỉ cần uống linh đơn và an tâm đả tọa, không lâu sau là dù đủ linh nguyên, tu vi còn tăng tiến.
Nhưng lần này chí tôn cấp Thiên môn long pháo khiến gã tổn hao quá lớn, khống chế phát pháo sau cùng không phát là gã đốt tự thân tinh huyết tại, thấu chi sinh mệnh lực, tổn thương đến bản nguyên.
Tổn thương này cực kỳ đáng sợ, động tới căn cơ tu đạo, càng về sau càng rõ hậu quả, nên gã không dám coi thường, nghe lời La Hoàn chỉ dẫn.
Trừ tự thân tổn thương, Tôn Lập gần như tiêu hao hết linh thạch, bắn tổng đà Nam Đấu môn tuy thống khoái nhưng không thu lợi gì.
Theo kiểu Phú nhân vương thì sẽ xót ruột đến mất mạng.

Tôn Lập cũng thấy mình lỗ vốn.
"Ai, quả nhiên không nên xung động..."
Đi về phía bắc, người gặp dọc đường can lớn dần, bách tính Ô Hoàn khác nhau ở hai miền nam bắc, khí hậu càng lúc càng lạnh.
Nhà Tô Phượng Trai ở Cổ Thiện băng nguyên tại Quảng Hàn quận, nơi này quanh năm băng tuyết, nghìn dặm không một bóng người. Cổ Thiện băng nguyên chia làm hai phần, tại Ô Hoàn đại lục xhir không đầy một phần năm, còn lại là lớp băng trên mặt biển phía bắc, nối với biển sâu.
Số lượng linh thú ít hơn phía trong Ô Hoàn nhưng đều rất mạnh, không bằng Vạn Thần sơn và Thiên Liệt hoang nguyên nhưng là nơi trứ danh của Bắc Ô Hoàn.
Nhưng ở chốn linh thú tụ tập như Tượng Bôn sơn và Cổ Thiện băng nguyên lại không được bảo vệ, linh thú thích hợp cho tu sĩ thuần dưỡng càng lúc càng ít.
Linh thú trên băng nguyên mỗi năm đều từ mặt biển đóng băng quay về đẻ trứng, lúc đó Tô Phượng Trai hạnh phúc hơn ai hết, dù có việc gì cũng về Cổ Thiện băng nguyên nghiên cứu linh thú.
Về mức độ thú si, y không kém gì Vu Thần Uyên.
Đến Cổ Thiện băng nguyên, mỗi lần hô hấp là có hơi sương bay ra, Lão nha mãng tượng không thích ứng, lớp lông đóng băng sương, Tô Phượng Trai thoải mái hẳn: "Hơn trăm dặm nữa là Tô gia bảo, tại hạ đã báo cho người nhà ra nghênh tiếp."
Tôn Lập thu Lão nha mãng tượng lại, Sùng Bá cõng Chung Mộc Hà, chúng nhân vượt băng nguyên thượng. Tô Phượng Trai nhìn Chung Mộc Hà, bạch ngọc quan tài xuất hiện trên lưng chừng không.
"Tôn tiên sinh, vị lão đệ này trọng thương? Tê ngọc quan này tại hạ vô tình lấy được, năm trong đó có lợi cho thương thế phục nguyên, lại có thể cho vào trữ vật không gian."
Tôn Lập cảm tạ, Sùng Bá cho Chung Mộc Hà vào rồi giao cho Chung Lâm, Chung Lâm mở trữ vật không gian, cẩn thận cho ngọc quan vào.

Tô Phượng Trai thả chín con Bạo mục tuyết hùng để tất cả đi, được mấy chục dặm thì y kinh ngạc: "Sao bọn nhãi con còn chưa ra nghênh tiếp?"
Y bất mãn, thầm nhủ về lần này sẽ giáo huấn đám con cháu không ra gì, cả lời lão gia tử mà cũng không nghe.
Trên băng nguyên thỉnh thoáng có linh thú bị kinh động lao nhanh qua, trực giác cho chúng biết nên tránh cho xa mấy sinh vật hai chân kia.
Một linh thú như tuyết kê từ trong đống tuyết kêu váng lên, Giang Sĩ Ngọc giơ tay, hoàng quang hạ được tuyết kê, y hào hứng bảo Tô Tiểu Mai: "Tối nay chúng tan ấu món gì ngon mà ăn."
Tô Tiểu Mai bĩu môi: "Rõ ràng ta nấu, ngươi chỉ ăn thôi."
Tiếng hú từ xa vang lên, tuyết nguyên xuất hiện một chuỗi điểm đen, tốc độ cực nhanh, sắc mặt Tô Phượng Trai giãn ra: "Bọn tiểu tử bất thành khí này, có khách quý mà giờ mới tới!"
Lúc đến gần, bọn Tôn Lập mới nhìn là mấy chục bạch sắc tuyết lang, tuyết lang lao nhanh như bay, trảo cắm xuống nền tuyết, không hề trơn trượt.
Tô Phượng Trai lấy làm lạ: "Ồ, không phải đám con cháu bất thành khí của lão đầu tử..."
Y chưa nói xong, trong đàn soi có một thân ảnh lao vút lên gọi: "Tô gia gia, Tuyết Tuyết đây!"
Tô Phượng Trai cười ha hả, giang tay. Nữ hài nhào vào lòng y nũng nịu, Tô Phượng Trai vuốt tóc: "Tuyết Tuyết, sao lại rảnh rỗi tới thăm lão đầu tử?"
Tuyết Tuyết mặc áo lông gấu trăng, đầu đội mũ lông hồ ly, nháy mắt: "Tuyết Tuyết nhớ lão nhân gia, đương nhiên đến thăm!"
Tô Phượng Trai vuốt tóc nàng ta: "Tuyết Tuyết càng lúc càng biết cách lấy lòng gia gia!"
"Đương nhiên, Tuyết Tuyết muốn xếp thứ nhất trong lòng Tô gia gia." Tiểu nha đầu kiêu ngạo hếch cằm.
Tuyết nguyên cự lang đến gần, thanh niên đi đầu cao tám thước, khí vũ hiên ngang, nhảy xuống vái Tô Phượng Trai: "Tô lão, Bộ Thanh Duyên lại đến làm phiền."

Tô Phượng Trai cười: "Hoan nghênh, sư huynh đệ của con ai nấy mắt để trên trán, lão nhân gia không hầu được."
Y liếc nhìn một thanh niên sau lưng Bộ Thanh Duyên.
Bộ Thanh Duyên cười khổ: "Lão nhân gia thẳng tính, các sư huynh đệ của con đều bị sư tôn chiều quá, con sao dám đưa họ tới? Đây là Đỗ Long Sinh sư đệ của Sương Hồn môn."
Đỗ Long Sinh vội hành lễ: "Tiểu tử Đỗ Long Sinh, xin chào Tô lão..."
Đoạn định quỳ xuống, Tô Phượng Trai phất tay, linh khí đõ y dậy: "Không cần, toàn là tuyết, không cần hành đại lễ. Lão đầu tử có nghe tên ngươi nằm trong Bắc Ô Hoàn thập kiệt. Được! Triệu Nhất Hùng có đồ đệ thế này cũng đáng kiêu ngạo."
Sương Hồn môn nằm trong tứ tông lục môn, Triệu Nhất Hùng là Sương Hồn môn môn chủ, chỉ Tô Phượng Trai mới có thể nhận xét về y như thế.
Đỗ Long Sinh nói: "Sư tôn rất nhớ Tô lão, trước khi tiểu tử đi, sư tôn có dặn phải vấn an Tô lão, bảo tiểu tử mạo muội mời Tô lão khi nào rỗi thì tới Sương Hồn môn chơi."
Tô Phượng Trai cười hắc hắc: "Việc này bàn sau."
Y nhìn Tôn Lập, Tôn Lập khẽ lắc đầu, Tô Phượng Trai không giới thiệu nữa. Tôn Lập mới bắn Nam Đấu môn, khép mình một tí cũng tốt.
"Đi nào, về Tô gia bảo."
Bộ Thanh Duyên cười khổ nhìn Tuyết Tuyết cạnh Tô Phượng Trai: "Tiểu sư muội, quay lại đi, đừng quấy Tô lão."
"Không." Tuyết Tuyết nhăn mặt xấu với Bộ Thanh Duyên: "Tô gia gia thương muội, huynh xía vô làm gì!"
Tô Phượng Trai cười vang, Bộ Thanh Duyên nhăn nhó.

Bình Luận (0)
Comment