Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 366


Tôn Lập mỗi ngày được ba mươi tấm, ba ngày sau thì đạt bốn mươi, thêm hai ngày nữa thành bốn mươi lăm. Đấy là cực hạn của gã, với tu vi cảnh giới hiện tại thì không thể tăng hơn.
Trưa ngày thứ mười một, gã gom bốn trăm mười tấm Phá giáp phù vào rương ngọc, ra khỏi phòng, thấy ngay Lý Tử Đình bưng hộp gỗ tới nơi: "Hả? Sư muội ra bao giờ?"
Lý Tử Đình nói: "Muội xong rồi, một trăm, đến giao cho sư huynh. Tôn sư huynh chắc sớm hơn.”
Tôn Lập bất ngờ: "Cho mỗ xem."
Lý Tử Đình giao hộp cho gã, Tôn Lập mở ra thấy một trăm tấm Phá giáp phù - - không hề sai sót! Tuy chỉ một trăm tấm nhưng Lý Tử Đình và Đông Phương Phù có cảnh giới thấp nhất, gã tưởng họ sẽ hoàn thành sau chót.
"Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?" Tôn Lập hỏi.
"Thường thì ba hỏng một." Lý Tử Đình đáp.
Tôn Lập ngây ra, tỷ lệ này với người mới thì quá kinh nhân! Thường thì mới chế tác linh phù, nhất là cao cấp như Phá giáp phù thì mười thành một đã hợp cách, năm thành một là phương diện linh phù có thiên phú cực cao.
Ba thành công hai thì là thiên tài!
Tôn Lập hỏi: "La tổ, lão nhân gia có định thu truyền nhân không?"
La Hoàn không hề do dự: "Không hề!"
"Nàng ta chưa đủ tư cách thành truyền nhân của ta!"
"Bất quá ta có một bộ Thiên hạ linh phù tổng yếu, ngươi có thể truyền cho nàng ta."

Tôn Lập kêu lên: "Không nhét vào óc tiểu tử!" Không thể vì Lý Tử Đình mà lại chịu khổ. La Hoàn cười hắc hắc, hiển nhiên nhân cơ hồ đày đọa gã.
Tôn Lập bảo Lý Tử Đình: "Đợi mỗ ở đây."
Gã cầm một trăm tấm Phá giáp phù về phòng, lấy ra một ngọc giản. La Hoàn truyền Thiên hạ linh phù tổng yếu, gã vừa nghe vừa ghi lại, sau cùng kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì đi ra.
Chần chừ mất thêm nửa ngày, lúc ra đã chiều rồi.
Tất cả lục lục tục tục xuất quan, đợi sẵn, chỉ Đông Phương Phù chưa ra.
Tôn Lập gom linh phù của chúng nhân rồi giao ngọc giản cho Lý Tử Đình: "Đây là Thiên hạ linh phù tổng yếu, tuyệt đối là phù tu chi pháp đứng đầu thiên hạ, sư muội nghiên cứu xem, có gì cứ hỏi."
Chúng nhân không lạ việc Tôn Lập lấy ra công pháp trân quý như thế.
Giang Sĩ Ngọc ôm chặt Tôn Lập: "Tôn Lập, ta thay mặt tức phụ đa tạ ngươi, ha ha!"
Ai nấy đều có truyền thừa, cả Đông Phương Phù cũng thiên về trận pháp, chỉ Lý Tử Đình chưa tới cơ duyên khiến Giang Sĩ Ngọc nóng lòng cũng đành chịu, giờ đã được giải quyết thì ai cũng vui lây.
Lý Tử Đình do dự, nhìn ngọc giản khát vọng nhưng vẫn lo: "Tôn sư huynh ngã, muội được sao?"
Tôn Lập cười ha hả: "Muội có thiên phú linh phù tốt nhất trong chúng ta, sao lại không thể?"
Gã chỉ khắp chúng nhân - - chỉ trừ mình.
Lý Tử Đình được cổ vũ, Tô Tiểu Mai không buông tha: "Tôn Lập, sao ngươi không tính mình vào? Tưởng Đình Đình không có thiên phú linh phù như ngươi?"
Tôn Lập kiêu ngạo vì gã là truyền nhân của La Hoàn mà La Hoàn nói rõ Lý Tử Đình không đủ tư cách!
"Vì..." La Hoàn mới nói, gã đã dự cảm được nên cướp lời: "Vì tiểu tử có duyên với La tổ!"
La Hoàn ho khan: "Thôi vậy..."
Tôn Lập: "Không thêm câu cuối là hay nhất."
Lý Tử Đình kích động: "Muội không so được với Tôn sư huynh, chỉ cần Tôn sư huynh thấy muội được là được!" Nàng ta nắm chặt ngọc giản, mắt ánh lên, trước đó không có cơ duyên, không có truyền thừa, nàng ta còn nóng lòng hơn ai hết.
... Đến tối, Phong Bảo Bảo nghe nói họ xuất quan, phái người mời dự tiệc, yêu tộc chỉ đốt lửa, thức ăn hay rượu không thể bằng Ô Hoàn nhưng nhiệt tình hơn xa Kim Dương phái.
Phong Bảo Bảo cười cười bảo Giang Sĩ Ngọc: "Giang tiên sinh, lúc tiên sinh bế quan, si tình oán phụ của bản tộc buồn lắm, nghe nói các vị xuất quan, họ vây lại đòi mở yến hội!"
Giang Sĩ Ngọc ngượng ngùng, bị nữ nhân ôm vào lòng, một hai lần còn thấy lạ chứ cứ thế... Giang đại vương cũng không chịu nổi, tiếng yêu tộc ca hát thô cuồng vang lên, yến hội bắt đầu, A Cổ Long vẫn đi săn, đại tế ti Ô Cửu Trọng bế quan tế luyện pháp khí, gần Phong Bảo Bảo nhất là Thiện Túc.
Y hầm hèn hìn Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, uống mấy bát là đứng lên bảo Phong Bảo Bảo: “Vương thượng, năm mới sắp tới, có nên mời các vị khách quý chung vui?"
Phong Bảo Bảo vỗ trán: "Xem nay, dạo này bị Cổ Sơn thị dồn ép nên suýt quên cả ngày trọng đại nhất." Năm mới yêu lịch khác với nhân tộc lịch pháp, nhân tộc lịch pháp hướng đến trồng trọt, yêu tộc lịch pháp lại vì tu hành, Theo mức độ đại nhật thần hỏa và mặt trăng là chế định. Năm theo yêu lịch là đại chu kỳ của yêu tộc tu hành, là khởi đầu của đại chu kỳ mới.

Nhân tộc tu sĩ không có khái niệm về năm mới, tu chân vô tuế nguyệt, bế quan là mấy năm liền, nhưng yêu tộc thì khác, mỗi lần năm mới đều thi cử về sức mạnh, đây là nghi thức trọng yếu bậc nhất.
Không sử dụng yêu nguyên, đơn thuần dựa vào nhục thể.
Thiện Túc nhìn bọn Tôn Lập: "Vương thượng, bọn Tôn tiên sinh là khách quý, năm nay thì sức lực liệu có nên mời họ tham gia?"
Ai cũng biết sức nhân tộc kém xa yêu tộc, mời bọn Tôn Lập tham gia, hiển nhiên cố ý chơi khăm.
Phong Bảo Bảo không vui, việc Thiện Túc và Giang Sĩ Ngọc đọ rượu thì đã có thủ hạ báo cáo.
"Thiện Túc, bọn Tôn tiên sinh không phải tộc nhân, so sức mạnh thì không công bằng."
Thiện Túc cười ha hả: "Vương thượng, bọn Tôn tiên sinh là nhân tộc hào kiệt, không kém hơn yêu tộc, có gì không công bằng? Nghe nói Tôn tiên sinh chỉ một chưởng đã biến Nộ long trảm của A Cổ Long thành phế thiết, thần lực đó e toàn tộc không ai địch nổi. Chắc đồng bạn của Tôn tiên sinh không kém, Giang tiên sinh, đúng không?"
Đôi mắt y nhìn Giang Sĩ Ngọc mãi.
Phong Bảo Bảo định mắng, Giang Sĩ Ngọc không hề khách khí: "Ta không so được với Tôn Lập, nhưng với ngươi thì đủ, ta đồng ý."
"Hừ!" Thiện Túc hầm hừ, phẫn nộ nhìn Giang Sĩ Ngọc rồi hành lễ với Phong Bảo Bảo: "Vương thượng, Giang tiên sinh chủ động tham gia, được chứ?"
Phong Bảo Bảo nhìn Tôn Lập, gã thản nhiên, Phong Bảo Bảo nghi hoặc: Giang Sĩ Ngọc trông mảnh mai như thế, lẽ nào trời sinh thần lực?
"Được." Y miễn cưỡng đáp ứng.
Thiện Túc hớn hở vung tay nói với tộc nhân: "Các vị nghe đây, Giang Sĩ Ngọc tiên sinh sẽ tham gia thi sức lực, lúc đó mong tất cả đến trợ uy cho Giang tiên sinh!"
Bên ngoài có tiếng hoan hô, giọng các nữ yêu rất rõ, Thiện Túc cười khẩy, ngoái nhìn Giang Sĩ Ngọc.
Tôn Lập bước lên nói: "Vương thượng, có thứ cần xem."
Thiện Túc tựa hồ không thích có người lại gần Phong Bảo Bảo, lập tức đứng giữa: "Tiên sinh có đồ gì?"
Tôn Lập nhíu mày: "Mỗ nói chuyện với vương thượng."

Thiện Túc lớn tiếng: "Ta là đệ nhị dũng sĩ của bộ lạc, việc lớn nào cũng có tư cách tham dự."
Tôn Lập thở dài, lắc đầu: "Không biết tiến thoái!"
Thiện Túc biến sắc: "Ngươi có ý gì hả?"
Tôn Lập giơ tay trái!
Thiện Túc chợt thấy sức mạnh kinh nhân khóa chặt mình, y cười gằn: "Ta không phải Bác Nhĩ Hãn.” Nhưng không ngờ Cách không thần cấm chợt tan biến, Bá vương chưởng vỗ mạnh tới!
"Ầm!"
Thiện Túc toàn lực phòng bị Cách không thần cấm cả kinh, bị Bá vương chưởng thần lực vô song hất bay, còn ở trên không thì tầng tầng chưởng ảnh dồn lại, như ngọn núi ép lên. Thiện Túc va gãy mấy gốc thiên niên cổ thụ, bắn vào trong rừng.
Yến hội an tĩnh hẳn, yêu tộc uống say thường đánh đấm, nên tất cả lại nhanh chóng náo nhiệt.
Tôn Lập lắc đầu: "Tưởng mình ghê gớm lắm hả."
Thiện Túc tuy sắp đột phá Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, nhưng với Tôn Lập thì chân nhân lão tổ cũng giết không chỉ một vị, Hiền nhân cảnh đệ thất trọng có là gì? Yêu tộc tuy mạnh mẽ, trong mắt gã chỉ là con kiến mạnh hơn mà thôi.
Thiện Túc không đứng ra thì gã coi như không thấy, trên đời thiếu gì kẻ ngốc, đâu thể giết hết?
Nhưng gây sự như hôm nay mà nhịn thì không phải Tôn Lập.
Nên hất bay xong là Tôn Lập chuyển bảo Phong Bảo Bảo: "Vương thượng, mời xem thứ này."

Bình Luận (0)
Comment