Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 397


Đến tối, hình ảnh ghi bằng ảo ảnh pháp thuật lan truyền khắp doanh trại của ba tộc ngoài Đồ Tô ma nhãn.
Bạt kỳ tái sát xong là có người đi nhưng tuyệt đại bộ phận vui vẻ xong đêm nay rồi mới về. Hình ảnh đó chiếu trên màn sáng trên tầng không doanh trại tam tộc.
Tất cả có ba phần, là hình ảnh Tôn Lập giết tam tộc thanh niên đệ nhất cường giả.
Hình ảnh vô thanh đó vẫn không thiếu sức chấn động, Tôn Lập với thủ đoạn kinh nhân diệt gọn tam tộc thanh niên đệ nhất cao thủ như cánh tay ma bóp nghẹt cổ tất cả. Doanh trại lặng ngắt như tờ!
Kể cả Thương Định Khôn, các siêu cấp cao thủ đều kinh hãi.
Những gì Tôn Lập làm, họ cũng làm được nhưng họ tệ nhất cũng là chân nhân lão tổ còn gã chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!
Thiên Hạc thành sững sờ, Chu lão và Lâm lão đều lạnh buốt sống lưng.
Triệu Trung Dũng kinh hãi không nói thành lời. Hóa ra "Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng” đó chỉ với bản thân cũng không ai chọc vào được, Hán Vương thành muốn đấu với Tôn Lập cũng phải cân nhắc!
Như Triệu Trung Dũng xưa nay dưới mắt không người, tự thấy thiên hạ toàn ngu xuẩn thì giờ mới biết mình thật sự ngu xuẩn.
Chu lão và Lâm lão lặng lẽ quay về Thiên Hạc thành - - bảo thuộc hạ là "việc trọng đại, phải về bẩm cáo thành chủ". Nhưng thật ra là họ sợ!
Lúc Tôn Lập đại náo doanh trại, hình như còn dư lực.
Họ không dám ở lại, lưỡng vị chân nhân lão tổ sợ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, nói ra sẽ bị cười chê nhưng họ phòng vạn nhất, cẩn thận vẫn hơn!
Tôn Lập không xuất hiện sau Bạt kỳ tái sát nhưng cả hai biết huynh muội hồng cân thiếu nữ không giết nổi Tôn Lập.

...
Trong Đồ Tô ma nhãn, Triệu Vĩnh Khang nhìn Tôn Lập, hơi thở dài. Tôn Lập không biết mình bị đại cữu ca biến thành "dê thế tội” nên vẫn ngủ say sưa.
Huynh muội hồng cân thiếu nữ không có căn cơ, nhờ vào uy danh thắng Bạt kỳ tái sát mà lập thành, con đường tương lai tất gian nan. Nếu bị thêm thế lực sau lưng tam tộc đệ nhất cao thủ lớp trẻ nhúng vào thì nguy hiểm.
Triệu Vĩnh Khang không thể xuôi tay, Tôn Lập dù gì cũng không xuất hiện tại Đồ Tô nữa, để gã gánh vạ thay. Triệu Vĩnh Khang dọc đường muốn nói với gã nhưng không mở miệng được, tuy biết nói là gã sẽ đồng ý nhưng y không thể.
...
Càng đi vào Đồ Tô ma nhãn thì linh thú càng lúc càng nhiều, thậm chí sau cùng, linh thú như canh gác cho gì đó, mười mấy nhất phẩm linh thú liên hợp lại giết kẻ xâm nhập.
Cạnh Triệu Vĩnh Khang có Phương Đồng Chiến, không cần y xuất thủ, tất cả thuận thuận lợi lợi trôi qua.
Sau mấy ngày, bên tai ba người có tiếng nước chảy ầm ầm như thiên quân vạn mã xung phong. Không thật nhưng hiện rõ khí thế bàng bạc.
Triệu Vĩnh Khang mỉm cười: "Muội phu có muốn thấy Đồ Tô ma nhãn chân chính?"
Tôn Lập kéo y: "Đợi đã!"
Triệu Vĩnh Khang ngẩn người. Sắc mặt Tôn Lập cổ quái: "Dọc đường đại cữu ca gọi muội phu ngọt thế, tất cả việc gì đó giấu mỗ? Nói đi?"
Triệu Vĩnh Khang ngượng ngùng: "Bị nhận ra nhanh quá..."
Tôn Lập nổi đóa: "Thế hả!"
Triệu Vĩnh Khang cười khan, nói rõ, Tôn Lập nhìn y chằm chằm, y giật thột cười cười: "Muội, muội phu, đừng nhìn như thế, ta..."
Tôn Lập phất tay: "Không ngờ Triệu Vĩnh Khang phong lưu thế này, hóa ra là hạng si tình."
Triệu Vĩnh Khang hớn hở: "Nhĩ bất quái ngã?"
Tôn Lập: "Dừng! Huynh dám làm thế sau lưng mỗ vì biết mỗ không đời nào trách móc?"
Triệu Vĩnh Khang cười hì hì vỗ vai gã: "Ngươi muội muội thích không thể là hạng hẹp hòi."
Tôn Lập hỏi: "Vì sao?"
"Vì tiểu nha đầu đó từ bé đã chấp nhặt, nên tất phải hợp với người rộng rãi, không thì..."
Tôn Lập hiểu ra: "Cứ như mỗ bị Lão triệu gia lừa!"
Triệu Vĩnh Khang chỉ muốn gả muội muội, sợ Tôn Lập nuốt lời nên giậm chân: "Đâu có, nó còn là tiểu phú bà!"
Phương Đồng Chiến muốn cười mà không cười.
Triệu Vĩnh Khang kéo Tôn Lập: "Đừng nói nữa, ta đưa đệ đi thăm Đồ Tô ma nhãn!"

Cả hai lao lên không, tốc độ nhanh khôn tả, mấy trăm dặm nhanh chóng trôi qua, lúc đó Tôn Lập mới biết vị đại cữu ca này quả nhiên cảnh giới cao thâm phi phàm.
Ngọn núi như chọc trời càng lúc càng gần, Triệu Vĩnh Khang kéo Tôn Lập lao lên với tốc độ kinh nhân, sắp va vào đỉnh núi thì đổi hướng, áp sát đỉnh vút lên, bên tai cuồng phong nổ vang, như nghìn vạn chiến kỳ phần phật.
Cả hai lao qua đỉnh núi, từ nhanh thành chậm quá gấp gáp khiến lục thức của Tôn Lập mất hiệu quả, trong im lặng có cuồng phong phả vào mặt.
“Oành - - "
Tóc Tôn Lập bay bay, trước mắt là cảnh tượng tráng quan chưa từng có.
Táng Long sơn, Mãng Hoang giang giao nhau ở Đồ Tô ma nhãn xử, trong lịch sử có vô số người muốn tận mắt xem chỗ sông núi chia Đồ Tô thành tứ tượng giới vực là thế nào. Nhưng họ chưa đến được đây đã bị linh thú xé xác.
Táng Long sơn từ phía tây bắc chảy sang phía đông nam.
Mãng Hoang giang từ phía đông đổ sang phía tây nam.
Chỗ giao nhau như vẫn tinh va chạm, để lại một hố sâu vô cùng, cắt đôi sông núi! Tôn Lập không tưởng tượng nổi khi xưa sông núi lần đầu tiên va nhau sẽ tráng quan thế nào.
Cái hồ là vùng biển nhỏ, tách Táng Long sơn làm đôi, chặn Mãng Hoang giang giữa hai bờ.
Bên ngoài Táng Long sơn hùng vĩ, dòng sông cuồn cuộn như cự thú lao tới, đến rìa núi thì trút xuống hồ.
Vòng qua ngọn núi hình thành một thác nước lớn, mỗi thời mỗi khắc đều có ức vạn cân trút xuống.
Một bên hồ cũng có nước gầm gào đổ ra, từ mấy nghìn trượng chảy xuống hạ du của Mãng Hoang giang.
Đường kính cái hồ hơn trăm dặm, ở giữa là một tòa tiên sơn!
Tiên sơn ràn rạt linh khí.
Các loại trân cầm dị thú đi giữa kỳ hoa dị thảo, mỹ ngọc phỉ thúy lộ trên mặt đất, mấy đạo linh tuyền từ đỉnh núi trút xuống, tan theo gió khiến tiên sơn phủ một lớp sa bạc - - chỉ nhìn xa cũng say mê.
Tôn Lập khen: "Tiên ý rỡ ràng!"
Từ thác nước có vô số thiên địa linh khí tỏa ra, "Ma nhãn” mà người Đồ Tô nói đến liền biến sắc, thực tế là thiên đường tu hành.

Đồ Tô vốn thiên địa linh khí dày đặc, ở đây còn gấp bên ngoài mấy chục lần!
Triệu Vĩnh Khang tuy bảo cho Tôn Lập kiến thức nhưng thật ta y cũng mới tới lần đầu, dù y xuất thân Thiên vực, kiến đa thức quảng, thấy nơi này cũng chấn động không nói thành lời.
Cả hai đứng trên không trung quan sát thiên địa hồng lực, thể ngộ này rất có ích với tu hành giả.
Một chốc sau, cả hai thu nhiếp tâm thần, cùng mỉm cười, những người khác nhau đối diện cảnh vật khác nhau thì cảm ngộ khác nhau, họ cùng có thu hoạch, nhưng không thể nói rõ với người khác.
Triệu Vĩnh Khang chỉ vào tiên sơn: "Đi thôi, lối vào không gian thông đạo ở trên núi."
Y đưa Tôn Lập bay qua cự hồ, mặt nước chấn động, sóng gợn rung rinh, liên tục có thiên địa linh khí bay lên khiến y phục phần phật.
Võ Diệu và La Hoàn chợt cảnh giác: "Tôn Lập, không ổn!"
Tôn Lập cũng phát hiện: Ma nhãn cự nhận tựa hồ hơi rung lên.
Lần rung lên đó rất nhẹ, nếu không có họ nhắc, Tôn Lập gần như tưởng mình lầm.
Gã lặng lẽ đi theo Triệu Vĩnh Khang lên tiên sơn.
Trên đỉnh tiên sơn, linh tuyền tuyền nhãn cuồn cuộn nước và thiên địa linh khí. Tôn Lập thèm thuồng: linh mạch tuyền nhãn này mà chuyển vào được động thiên thế giới thì quá hay, tiếc là gã chưa đủ năng lực, chỉ biết nhìn mà thèm thuồng.
Triệu Vĩnh Khang dẫn đến tuyền nhãn, lấy ra một linh phù, lướt vào.
Tôn Lập dùng linh thức quét qua linh tuyền, linh thức của gã có thể xuống mười mấy trượng dưới lòng đất, không phát hiện tuyền nhãn có gì đặc biệt.

Bình Luận (0)
Comment