Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 417


Giang Sĩ Ngọc xuất hiện, những ngày tươi đẹp của Yêu Yêu Lục kết thúc.
Bạch miêu mỗi ngày đều ngồi trên dốc núi nhìn vào thôn, tựa vào Yêu Yêu Lục keeo mãi khiến nàng ta tâm phiền ý loạn: "Được rồi, đừng kêu nữa, ta đặt nhầm tên cho ngươi, phải Tiểu Xuân mới đúng!"
Yêu Yêu Lục đi xuống: "Đi thôi..."
Cái gì đến phải đến, Yêu Yêu Lục biết “những ngày tươi đẹp” không dài vì Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi như ngọn núi ép sau lưng, thậm chí đoán được tối đa ba ngày nữa, cách không thần lôi sẽ giáng xuống mình.
Mượn cớ xuân tình của Tiểu Đản, Yêu Yêu Lục xuống nước.
Cổng thôn có vị thiếu nữ mỹ lệ dẫn một con bạch miêu còn đáng sợ hơn hung thú nhưng ôn thuận vô cùng đi vào.
Dù thôn dân trước đó được tu sĩ Thu Thảo xã "rèn luyện" năng lực chịu đựng nhưng lần này cũng ngây ra.
Yêu Yêu Lục ngó lơ tất cả, đến chỗ nhà Tôn Lập, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc đang trò chuyện gẫu.
Yêu Yêu Lục xuất hiện, tất cả liền khẩn trương!
Ấn tượng từ Liệt Hỏa cốc quá sâu, dù hiện không ai như xưa nhưng tâm linh lạc ấn khó xóa bỏ.
Yêu Yêu Lục thấy chúng nhân giới bị thì cười: Lão yêu bà hình như chưa nói với Tôn Lập là ta đến làm nha hoàn...
Nàng ta chỉ vào bạch miêu: "Để ta giới thiệu, đây là Tiểu Xuân."
Đang lúc cuối hạ đầu thu, La Mi sơn nóng nhất, Giang Sĩ Ngọc vén áo, lộ ra cơ nhục. Tiểu Đản tròn mắt, ngây ra.
Đoạn vểnh đôi tai tạm gọi là tai mèo, hổ thẹn kêu "meo" với Yêu Yêu Lục kháng nghị.
Yêu Yêu Lục bực nhất là nó phát hoa si, vò lớp lông trắng: "Dễ chịu lắm, Giang Sĩ Ngọc, muốn thử không?"

Bạch miêu hổ thẹn xen lẫn mong chờ.
Giang Sĩ Ngọc muốn tới, không nhắm vào bạch miêu mà Yêu Yêu Lục. Chân hơi động, Lý Tử Đình đã ho khẽ, y cười hắc hắc co lại: "Yêu nữ, đừng mơ mị hoặc ta!"
Tôn Lập nhớ đến câu nói quen thuộc: sợ vợ là bệnh khó nói của nam nhân...
Gã nhìn Tô Tiểu Mai: Tương lai ít nhất còn một nam nhân mặc bệnh này.
Yêu Yêu Lục suýt bổ chửng: Gì hả? Mị hoặc ngươi là con mèo kia, liên can gì đến bản tiểu thư?
Câu nói đó khiến nàng ta giận mãi.
"Ngươi đến làm gì?" Tôn Lập lạnh giọng.
Yêu Yêu Lục đảo mắt: "Có người nhờ ta lo cho ngươi."
Câu này là thật, theo ngữ khí của nàng ta thì từ nha hoàn "chăm lo” biến thành cao thủ "chiếu cố".
Tôn Lập nhíu mày: "Ai?"
"Ngươi ta không cho ta nói, nhưng yên tâm, có bản tiểu thư thì mọi việc đều không đáng gì."
Tôn Lập nhíu mày, nheo mắt, sự tình có phần quỷ dị.
"Mỗ không cần." Gã lạnh giọng.
Yêu Yêu Lục cười hì hì, đối diện Tôn Lập thì nàng ta vô cùng tự tin: "Việc này không do ngươi!"
Tôn Lập lạnh lùng nhìn đi: "Cút!"
Yêu Yêu Lục giận chân: "Xú nam nhân muốn chết hả?"
Nàng ta giơ tay, khí thế bừng lên, sau lưng có thú hồn hư ảnh cao cười trượng, như thái sơn áp đỉnh dồn vào Tôn Lập.
"Ông..." Cách không thần cấm phát động, khí thế như từ viễn cổ giằng co với Yêu Yêu Lục.
Yêu Yêu Lục nghiến răng, đôi mắt câu hồn hiện rõ oán niệm nhìn Tôn Lập, tiến thoái lưỡng nan.
Nàng ta bị Mộc Nhiên bắt thóp, dốc mọi thủ đoạn cũng không thoát được. Mộc Nhiên bảo nàng ta làm nha hoàn cho Tôn Lập, Yêu Yêu Lục có thể làm gì cũng được nhưng nếu đả thương gã thì Mộc Nhiên tuyệt đối không bỏ qua.
"Meo..."
Bạch miêu vô thanh vô tức đến sau lưng Yêu Yêu Lục, tỏ vẻ đáng thương cọ cọ khiến nàng ta tỉnh khỏi lửa oán ngút trời, khôi phục phần nào lý trí, thoáng kinh ngạc.
Tuy không nói ra nhưng chỉ vài năm mà Tôn Lập đã tiến giai thành Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, dù nàng ta xuất thân Thiên vực cũng cả kinh.
Không thể giết Tôn Lập mà gã tiến bộ nhanh như thế, Yêu Yêu Lục lo rằng làm găng không phải cách...
Nhưng nàng ta quật cường, có việc biết là không nên nhưng vẫn cứ làm.
"Hừ!"
Linh nguyên lưu chuyển, chảy vào linh văn trận trang, thú hồn hư ảnh cao thêm hai trượng, khí thế càng lăng lệ!
Dù sau cùng phải thỏa hiệp, tương lai không có kết quả tốt thì nàng ta cũng phải chèn ép Tôn Lập đã.

Hắc sắc linh năng phiêu đãng quanh thú hồn hư ảnh, Yêu Yêu Lục hiếm khi dùng tới linh văn trận trang, trừ phi Chí nhân cảnh không thì địch nhân khác đều không chống nổi!
Tôn Lập giơ tay điểm mười ba lần.
Kim quang như châm mang, găm vào hư không. Tựa hồ không xảy ra chuyện gì.
Thú hồn hư ảnh sau lưng Yêu Yêu Lục tiêu tan vô ảnh vô tung!
Yêu Yêu Lục ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì.
Linh năng cuồng phong thổi Tiểu Đản lăn đi, dọc đường có một yêu nhân tên Giang Sĩ Ngọc, y không ngờ nên bị đè lên.
Bạch miêu tròn mắt, hạnh phúc đến quá đột nhiên khiến nó ngất xỉu!
Giang Sĩ Ngọc bị phì miêu hôn mê đè lên thì kêu to: "Để ta ra..."
Yêu Yêu Lục khởi động linh văn trận trang, không ngờ lần này bị tiết sạch sức mạnh, nàng ta chấn kinh xen lẫn hồ nghi nhìn Tôn Lập: Lẽ nào mà vì mười ba đạo kim sắc châm mang?
Mắt nàng ta vốn đào hoa nhãn, nheo lại thì càng quyến rũ.
Một mỹ nhân nhi như thế, Sùng Bá lại không có cảm giác, lạnh lùng khoanh tay, xen lời: "Vớ vẩn!"
Yêu Yêu Lục đỏ mặt, chỉ muốn biến thành bạch miêu cào chết Sùng Bá.
Sùng Bá tròn mắt nhìn lại.
Tô Tiểu Mai ôm bụng cười, không có vẻ thục nữ tí nào.
"Đến đều là khách, A Lập, ai lại chào khách như thế!" Mẹ Tôn Lập mở cửa, cười cười gọi Yêu Yêu Lục: "Cô nương, thằng lớn nhà này nóng tính nhưng là nam nhân tốt..."
Tôn Lập thấy có gì đó khác lạ?
Tôn Lập và Yêu Yêu Lục gườm gườm, mẹ gã không hiểu hung hiểm, cho là một đôi tiểu oan gia cãi nhau...
Gặp đại nương hiền lành như thế, Yêu Yêu Lục không nổi đóa được, trừng mắt nhìn Tôn Lập, được mẹ gã mềm mỏng mời vào nhà “uống nước”.
Tô Tiểu Mai có vẻ đồng tình nhìn Yêu Yêu Lục "thuần khiết vô tri", ánh mắt mẹ Tôn Lập rất quen, lúc nàng ta mới đến Tôn gia cũng thế, ánh mắt đó là mẹ chồng nhìn con dâu...
Tôn Lập lo Yêu Yêu Lục gây chuyện với người nhà nên vào theo. Tô Tiểu Mai rón én theo sau, Chung Lâm kéo lại: "Ngươi đi theo làm gì?"

"Chốc nữa Tôn bá mẫu sẽ hỏi tiểu yêu nữ có ấn tượng gì với Tôn Lập, hay thế sao ta lỡ được, phải xem sắc mặt tiểu yêu nữ chứ."
Chung Lâm: "..."
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù dốc sức mà không kéo được Giang Sĩ Ngọc ra, y đành yêu hóa.
Yêu hóa xong thì gã định giãy ra, bạch miêu tỉnh lại, khí tức hùng tính yêu tộc chui vào mũi nó.
Bạch miêu "meo" một tiếng rồi lại ngất đi...
Yêu Yêu Lục không muốn nhìn hoa si Tiểu Đản nữa, không nghe thấy mẹ Tôn Lập hỏi gì.
"... Cô nương, nói gì đi chứ?"
Yêu Yêu Lục: "A? Nói? Nói gì? Hả, hả..."
Nàng ta đối đáp cho qua, mẹ Tôn Lập cười cười: "Đúng là hảo cô nương!"
Tôn Lập và Tô Tiểu Mai tắt tiếng.
Yêu Yêu Lục thấy có gì đó khác thường: "Đại nương vừa hỏi gì?"
"Ta, ta hỏi cô nương có ấn tượng gì với tiểu tử nhà này, kỳ thực cả hai không còn nhỏ nữa, không cần hổ thẹn, nên..."
Yêu Yêu Lục ngũ lôi oanh đỉnh, ngây ra, nụ cười của mẹ Tôn Lập trong mắt nàng ta thành thứ đáng sợ nhất, gào lên bỏ chạy, bỏ cả Tiểu Đản.
Mẹ Tôn Lập ngạc nhiên: "Cô nương này sao thế..."
Hồi lâu sau tỏ vẻ tiếc rẻ: "Chạy nhanh quá, thân thể khỏe mạnh, sinh sản tốt, đáng tiếc..."

Bình Luận (0)
Comment