Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều

Chương 9

“Phụ hoàng, nếu con đồng ý cưới Khương Hòa làm thái tử phi, có thể để Thanh Nhan làm trắc phi của con được không?”

Diệp Thanh Nhan chết lặng.

“Thái tử ca ca, huynh không phải đã hứa với ta…”

“Thanh Nhan, nàng xưa nay dịu dàng hiểu chuyện nhất, nàng nên thông cảm cho ta.”

Tần Diên Chi mở miệng ngắt lời nàng ta.

“Phụ hoàng, như vậy người sẽ không cần phế truất ngôi vị thái tử của con nữa đúng không?”

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hoàng thượng, chờ đợi quyết định của ngài.

Trong lúc tẩm điện im lặng, ta chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Bệ hạ, không cần ép buộc thái tử.”

“Thời gian đã không còn kịp nữa rồi, đây là vận mệnh đã định của hoàng gia.”

Hoàng thượng chưa kịp nói, Tần Diên Chi đã trừng mắt nhìn ta một cái.

“Khương Hòa, ngươi không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, ngươi không nguyền rủa ta chết, thì lại nguyền rủa phụ hoàng vong quốc.”

“Đại Tần quốc phồn vinh thịnh vượng bao nhiêu năm, mười năm qua chưa từng thua trận, lẽ nào chỉ vì ta không cưới ngươi, quốc gia liền phải diệt vong sao?”

“Hơn nữa bây giờ ta đã đồng ý cưới ngươi rồi, sao ngươi còn không chịu buông tha?”

Ta khẽ cười một tiếng.

“Tần Diên Chi, ngươi nhầm rồi, không phải ta cầu xin ngươi cưới ta, mà là ngươi cầu xin ta gả cho ngươi.”

Tần Diên Chi không biết hoàng thượng để khiến ta đồng ý hôn sự này.

Đã phải trả giá những gì, lại lập lời thề ra sao.

Còn tự cho rằng sự tốt đẹp của hắn đã làm ta cảm động.

“Ngươi đúng là được voi đòi tiên, nếu không phải phụ hoàng ép ta cưới ngươi, ta thèm nhìn ngươi một cái sao?”

Tần Diên Chi cười lạnh một tiếng.

“Khương Hòa, ngươi lừa được tất cả mọi người, nhưng không lừa được ta!”

Ta nghiêng người, nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.

“Tần Diên Chi, ta có lừa người hay không lát nữa ngươi sẽ biết.”

Hoàng thượng hoảng hốt muốn đứng dậy, ta giơ tay ngăn ngài lại.

“Bệ hạ, sự việc đã đến nước này, đều là số mệnh, cưỡng cầu cũng vô ích.”

“Vừa rồi người đột nhiên ngất đi là có cảm ứng phải không, nhưng người yên tâm, những năm qua người một lòng vì dân, tuy tội nghiệt chưa trả hết, nhưng chuyện này cũng không liên lụy đến người.”

“Chỉ là Tần quốc này không giữ được nữa rồi…”

Ngay sau đó, một vị công công hoảng hốt xông vào.

“Bệ hạ, không hay rồi, địch quốc đột nhiên khai chiến với chúng ta, tiền tuyến báo về, không quá ba ngày nữa sẽ đánh tới kinh thành.”

Hoàng thượng che mặt thở dài.

“Trẫm vẫn không thể thay đổi được vận mệnh…”

Tần Diên Chi không thể tin nổi túm lấy vị công công kia gầm lên.

“Ngươi nói lại lần nữa, địch quốc đánh tới rồi? Bọn chúng chẳng qua chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, tuyệt đối không thể!”

9

“Khương Hòa, đây chắc chắn là người ngươi mua chuộc, muốn đến lừa gạt chúng ta!”

Tần Diên Chi nhìn chằm chằm vào mặt ta, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trên gương mặt ta.

“Đủ rồi!”

Hoàng thượng vớ lấy bát thuốc bên giường ném xuống chân Tần Diên Chi.

“Tần Diên Chi, ngươi náo đủ chưa?”

“Thần nữ từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời nói dối, là ngươi vô lý gây sự, hại chết chính mình, liên lụy cả Tần quốc!”

Gầm xong, ngài hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói.

“Trẫm kể cho ngươi một câu chuyện, mười năm trước…”

Mười năm trước, ta theo sư phụ tu hành trong núi, một lần ra ngoài hái thuốc gặp được hoàng thượng toàn thân đầy máu ngồi trên đất run rẩy.

Trên sườn núi cách đó không xa, xác chết nằm ngổn ngang cả trăm người, máu chảy thành sông.

Sư phụ phát hiện hoàng thượng bị tà khí nhập thể, bị tà khí khống chế cơ thể và giết hại tùy tùng cùng phi tần của mình.

Hóa ra khi hoàng thượng còn là hoàng tử, vì tranh đoạt hoàng vị, đã không tiếc hy sinh cả một thôn làng.

Từ đó bị oan hồn của thôn dân ám ảnh, cũng khiến con cháu đời sau của ngài đều chết yểu.

Ngài quỳ xuống trước mặt sư phụ, khóc lóc thảm thiết, cầu xin sư phụ cứu ngài và hoàng thất một mạng, ngài nguyện dùng tính mạng để chuộc tội.

Sư phụ tính ra những năm qua hoàng thượng quả thực vì chuộc tội mà luôn làm việc thiện.

Nhưng tội nghiệt này thực sự quá nặng, đã báo ứng lên con cháu đời sau của ngài.

Vì vậy mới định ra hôn ước giữa ta và Tần Diên Chi.

Muốn dùng mệnh cách Cẩm Lý của ta để bảo vệ hoàng tộc.

Chỉ cần cử hành đại hôn với ta, giữ lại vận khí của ta ở hoàng thất, thì tội nghiệt đời này của hoàng thất sẽ chấm dứt ở trên người Tần Diên Chi.

Con cháu đời sau sẽ không còn bị liên lụy nữa.

Nhưng bây giờ tất cả đều bị Tần Diên Chi hủy hoại.

Nghe hoàng thượng đích thân kể lại tất cả, Tần Diên Chi lúc này mới hiểu được dụng ý của ngài.

“Phụ hoàng, tại sao người không sớm nói cho nhi thần biết sự thật, nhi thần thật sự không biết gì cả…”

Hoàng thượng bất lực lắc đầu.

“Diên Chi, Trẫm đã hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ rồi, như vậy còn chưa đủ sao?”

Tần Diên Chi bò lê bò càng quỳ xuống trước mặt ta, hoàn toàn không còn bộ dạng đắc ý lúc nãy.

“Khương Hòa, không đúng, thần nữ, ta biết lỗi rồi, ta đồng ý thành thân với người.”

“Thật ra trong lòng ta luôn có người, nhưng tất cả mọi người đều nói ta dựa vào người mới có được ngày hôm nay, ta không cam tâm nỗ lực của mình bị che lấp, ta mới nhất thời xúc động làm tổn thương người.”

“Chúng ta bây giờ cử hành đại hôn, được không? Ta không thể trơ mắt nhìn Tần quốc biến mất…”

Ta lắc đầu.

“Không kịp nữa rồi, giờ lành đã qua, thái tử, ngài tự lo liệu đi.”

Tần Diên Chi bất lực ngã ngồi trên đất, khuôn mặt tràn đầy hối hận và sợ hãi.

“Lẽ nào bảy ngày sau ta thật sự phải chết sao?”

Tất cả mọi người có mặt đều còn đang chìm trong cú sốc sâu sắc, chỉ riêng Diệp Thanh Nhan ngẩng đầu lén lút nhìn quanh.

“Diệp tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?”

Tần Diên Chi lúc này mới chú ý đến Diệp Thanh Nhan.

Hắn tiến lên dùng một tay bóp cổ Diệp Thanh Nhan, sự dịu dàng trước kia không còn tồn tại.

“Diệp Thanh Nhan, nếu không phải ngươi xúi giục ta từ hôn với Khương Hòa, làm sao ta lại rơi vào bước đường này?”

“Đều là ngươi hại ta, ta muốn ngươi chôn cùng ta!”

Diệp Thanh Nhan bị hắn bóp đến nghẹt thở, dùng hết sức túm lấy vết thương của hắn.

Tần Diên Chi đau đớn buông tay, Diệp Thanh Nhan nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy.

Tin dữ này truyền ra ngoài, hoàng cung lập tức hỗn loạn, tất cả mọi người thu dọn hành lý bỏ chạy.

Hoàng thượng không còn vùng vẫy, xuất cung đến chùa cạo đầu xuất gia.

Bảy ngày sau, quân địch phát hiện thi thể thất khiếu chảy máu của Tần Diên Chi trên ngai vàng trong hoàng cung.

Diệp Thanh Nhan mang theo tài sản trong nhà muốn đầu quân địch.

Nhưng tướng lĩnh quân địch lại phát hiện hài cốt của tiểu công chúa bị mất tích trong sân nhà họ Diệp.

Cả nhà họ Diệp không còn một ai sống sót.

Mà lúc này ta đã trở về núi, theo sư phụ tiếp tục tu hành.

Từ đó về sau, thế gian lưu truyền một truyền thuyết, người có được thần nữ có thể đoạt thiên hạ.

Nhưng không ai còn gặp lại thần nữ nữa.

Bình Luận (0)
Comment