Chương 33: Bạch Ngân Cửu Đầu Xà.
"Loạt Xoạt"
Lúc này từ gốc đại thụ đằng xa bước ra một thân ảnh nhỏ bé, hắn hình thể gầy gò ốm yếu nhưng diện mục cùng khí chất lại tuyệt đối không tầm thường, Vũ Thiên Long không nhanh không chậm đi đến bên cạnh đám người.
Thiếu niên tên gọi Thiết Trụ kinh nghi lắp bắp:" Tiền...Tiểu huynh đệ! Vừa rồi là ngươi xuất thủ tương trợ?" Hắn vừa nói vừa dán chặt ánh mắt lên người Vũ Thiên Long, âm thầm đánh giá.
Năm người đồng dạng cả kinh, lúc kia có đánh chết bọn hắn cũng không dám tin một hài tử xem ra tuổi đời còn nhỏ hơn bọn hắn lại có thể chớp mắt trấn áp hai mươi tên đệ tử Thiên Ưng Giáo, mà đối phương trước sau cũng không hề hiện thân, chỉ đứng trong bóng tối âm thầm hành động.
Đến mức đám người Thiên Ưng Giáo trước khi chết còn không nhìn được mặt đối phương.
Chết không đáng sợ, nhìn không ra lý do mình chết mới đáng sợ.
Vũ Thiên Long im lặng không nói chỉ nhẹ gật đầu một cái ngầm khẳng định, khuôn mặt hắn trước sau băng lãnh, biểu tình lại xa cách khiến cho người khác khi nhìn vào cảm thấy khó bề thân cận.
"Hắn còn lãnh khốc hơn cả ta!!!" Tiểu nữ nhân âm thầm đánh giá, nàng vì vết thương khá trầm trọng, mất nhiều máu, cho nên giờ phút này có vẻ xanh xao suy nhược.
Ngưng một chút, năm người nói lời cảm tạ, hiển nhiên nếu không có Vũ Thiên Long kịp thời xuất thủ kết cục của bọn họ phải vô cùng thê thảm.
Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn Vạn Kiếm Tông thế gian quen gọi Thất Tinh Kiếm Môn, một tông môn hạng hai ở Trung Bộ này, bởi vì rời tông môn, ra ngoài hoàn thành một chút nhiệm vụ cho nên mới đụng mặt đám người Thiên Ưng Giáo.
Nhóm của bọn họ ban đầu có mười sáu người tạo thành một tổ đội nhỏ, nhưng rốt cuộc toàn bộ đều bị giết chỉ còn lại năm người sống sót, khởi tử hoàn sinh cho nên mười mắt cảm kích nhìn Vũ Thiên Long.
"Huynh đệ! Ngươi là đệ tử môn phái nào? " Thiết Trụ hứng thú hỏi, bản thân hắn trời sinh thần lực, to cao vạm vỡ hơn nhiều so với đồng bạn cùng trang lứa, cho nên một chút thương thế kia cũng không mấy ảnh hưởng.
"Ta không môn phái, chỉ là tán tu nhân gian!!" Vũ Thiên Long lạnh nhạt đáp, hắn ban đầu còn có chút xa cách, bởi Vũ Thiên Long xưa nay không quen cùng người lạ đối thoại, nhưng nhìn đám người kia cũng đều giống mình, khả năng là hài tử vô hại.
"Cái gì? Chỉ là tán tu đã có thực lực như vậy?" Thiết Trụ cả kinh nói, hắn phán đoán đối phương ít nhất cũng là đệ tử tông môn thượng lưu, hoặc một thế gia tu chân có danh tiếng.
Vũ Thiên Long gật đầu, sau đó lại hỏi:" Tại sao đám người kia lại tập sát các ngươi?".
"Bọn chúng là môn hạ Thiên Ưng Giáo, xưa nay chính đạo cùng ma giáo thủy hỏa xung khắc cho nên.!" Nữ hài nhẹ nhàng lên tiếng, nàng cũng có suy nghĩ giống như Thiết Trụ, vì thế biểu thị trên khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng cổ quái.
"Ta! Phạm Thanh Lâm, sư muội Công Tôn Uyển, ba vị sư đệ: Đoạn Giao, Võ Vu Minh, Võ Vu Nam một lần nữa đa tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ!!" Thiết Trụ nhìn Vũ Thiên Long cười cười, cảm kích nói.
"Huynh đệ tên gọi là gì? Muốn đi đâu? Tại sao lại xâm nhập bên trong Hải Vân Sâm Lâm này?" Ngưng một chút, Thiết Trụ lại hỏi.
"Ta, Vũ Thiên Long, cũng như các ngươi, ra ngoài lịch duyệt!! " Vũ Thiên Long không mặn không nhạt đáp.
"Tốt! Đại nam nhân phải như vậy, ru rú ở gia tộc, ở tông môn thì biết bao giờ mới trở thành cường giả!!" Thiết Trụ vỗ tay một cái, ánh mắt tán thưởng hứng thú nhìn Vũ Thiên Long mà quên mất bản thân hắn cũng chỉ là hài tử.
"Ta nghe nói bên trong sâm lâm này tồn tại một sợi tơ Thiên Đạo, chỉ cần đạt được nó thì sau này có thể nhàn hạ Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ nha, đại biểu cho chiến lực vô địch cùng cảnh giới..Tiểu huynh đệ có muốn cùng chúng ta tìm kiếm một hồi cơ duyên?" Võ Vu Nam kích động nói.
"Còn có chuyện như vậy!!" Khó giấu kinh nghi, đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long nghe được trên đời tồn tại thứ gì Thiên Đạo Trúc Cơ, trong tay hắn có Trúc Cơ đan, cũng như lời sư tôn nói, bản thân Vũ Thiên Long mang Tiên căn sau này Trúc Cơ tất nhiên cũng dễ dàng như uống nước, nhưng mà nghe giọng điệu đối phương có vẻ vật kia vô cùng hấp dẫn.
"Được! Ta cũng muốn thử vận may xem sao!! "Vũ Thiên Long không mặn không nhạt đáp, hắn không phải hạng tùy tiện tin người, vật kia nếu đã quý giá, chẳng may tìm được thuận tiện đem nó thử lòng người.
Mấy tên hài tử nghe đối phương đáp ứng liền phấn khích không bỏ.
Bởi vì trong sâm lâm này chứa đựng đầy rẫy nguy cơ, thế nên có một người thực lực mạnh mẽ để đồng hành đối với bọn họ là chuyện thập lợi vô hại hơn nữa việc có lấy được một sợi tơ thiên đạo kia hay không còn phải trông chờ đến cơ duyên.
Hài tử mặc dù có dã tâm tuy nhiên cũng có đơn thuần.
Chôn cất cho đệ tử Thất Tinh Kiếm Tông xong xuôi, Vũ Thiên Long cùng theo đám người Thiết Trụ, Công Tôn Uyển tiếp tục hành trình.
"Các ngươi xem, kia là thứ gì?" Đang đi, Thiết Trụ bỗng nhiên hét lên thảng thốt, nương theo phương hướng của cánh tay hắn, có thể nhìn ra phía trước tầm mắt sừng sững một gốc cây đen sì khô quắt, bên trên chỉ độc mọc ra ba chiếc lá xanh mơn mởn, kỳ lạ là xung quanh phạm vi trăm trượng phụ cận lại không có lấy bất kỳ một sinh vật hay cây cỏ nào tồn tại, dường như tất cả sinh cơ xung quanh đều bị nó hút mất, đến đất đai cũng vô cùng khô cằn, trơ sỏi đá.
Hơn nữa, từ bên trên gốc cây không ngừng tỏa ra một luồng u quang nhàn nhạt, giống như mây mù chen chúc.
"Là một gốc huyết sâm!!" Thiết Trụ thấy vậy mừng rỡ gào lên thành tiếng vội vàng chạy đến.
"Dừng chân!" Vũ Thiên Long đạm mạc nói.
Năm người cùng nhau nhìn lại Vũ Thiên Long bằng ánh mắt dò xét, Vũ Thiên Long biết bọn họ đang hiểu nhầm, nghĩ rằng bản thân mình muốn độc chiếm gốc linh dược kia liền cười khổ phân bua.
"Phàm là thiên địa linh dược đều có yêu thú thủ hộ, các ngươi nhìn xem, nơi này phải chăng rất cổ quái? Linh khí sung túc như vậy mà đến một sinh vật nhỏ cũng đều không có, nói đúng hơn là không dám bén mảng đến? ".
Vũ Thiên Long đọc qua nhiều sách, kiến thức tương đối rộng rãi.
Không để hắn nói hết, lúc này từ phía trong sơn động gần đó chợt vang lên tiếng gầm rú rợn người, chốc lát sau một cỗ mùi vị tanh hôi kinh khủng theo gió mạnh mẽ ập đến, chỉ thấy một đoàn quang trụ từ đó bắn thẳng ra bên ngoài, quang trụ kia lớn hơn thùng nước, vặn vẹo, uốn lượn như xà nhằm hướng đám người Vũ Thiên Long lao tới.
"Cẩn thận!" Vũ Thiên Long vừa nói vừa động thân, hai chân làm trụ cách không đánh ra một chưởng.
Chưởng ấn nhàn nhạt lặng lẽ mà đi, hướng phía trước ôm đồm lao đến, chớp mắt cùng với đầu quang trụ trực tiếp va chạm.
Chỉ nghe thấy thanh âm không khí nổ vang, bốn bề rung động, Vũ Thiên Long bị lực lượng phản chấn chấn cho bay ngược về sau đến hơn chục bước chân mới ổn định được thân hình.
Khuôn mặt âm trầm, hắn đưa mắt nhìn đoàn quang trụ đang quay cuồng trên hư vô.
Ở đó rõ ràng là một tôn đại cự xà toàn thân ánh bạc lấp lóe, đại xà này thân lớn như gốc cây, dài hơn mười trượng, miệng rắn mở rộng, bên trong răng nanh tua tủa, nhìn qua thô ác vô cùng khiếp người.
Năm người còn lại cũng vội vàng xuất kiếm, thần sắc ngưng trọng, Công Tôn Uyển cả kinh nói: "Là Bạch Ngân Cửu Đầu Xà".
Bạch Ngân Cửu Đầu Xà, Thú Vương chi Vương, tương truyền Ngân Xà là chủng loại vô cùng hiếm gặp, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, không những vậy còn mang trong mình huyết thống hoàn chỉnh của Long tộc, nghe nói Bạch Ngân Cửu Đầu Xà chỉ cần độ qua nhất trọng thiên kiếp liền có thể lột xác hóa rồng.
Bạch Ngân Cửu Đầu Xà lăng lập tại hư vô, ánh mắt đỏ đục hung ác chằm chằm nhìn xuống đám người Vũ Thiên Long, trên thân mọc dày tầng tầng Long phiến, ánh sáng kim loại sắc bén lạnh lẽo không ngừng lan tỏa.
Xà yêu thực lực không hề thua kém một Trúc Cơ kỳ tu sĩ, mặc dù linh trí không cao không thể tu luyện được công pháp như nhân loại, nhưng yêu thú trời sinh luôn có cho mình một vài loại thần thông bổn mệnh.
"Con rắn này tuy cường đại nhưng thị giác lại rất kém, chúng ta chỉ cần triệt để che dấu khí tức là có thể an toàn!!" Công Tôn Uyển thu liễm hoảng sợ, trầm mặc nói.
Vũ Thiên Long nghe liền gật đầu tán thành:" Ngoài thị lực kém ra nó còn có một điểm yếu chí tử là một vị trí tại trên đỉnh đầu, các ngươi chỉ cần thu hút sự chú ý của nó, còn lại giao cho ta!!" Vũ Thiên Long không muốn trốn chạy, hắn dự định chém giết.
Dứt lời hắn phi thân về phía trước, bộ pháp quỷ dị không ngừng biến ảo chỉ lưu lại một chút tàn ảnh trên mặt đất.
Năm người kia cũng nhanh chóng động thủ, năm đạo kiếm khí thình lình xé không tập kích Bạch Ngân Cửu Đầu Xà.
Kiếm khí rơi trên thân nó như thể que gỗ chém lên huyền thiết vậy, chỉ nghe được thanh âm leng keng cùng chút quang hoa do ma sát đốt lên, mặc kệ bao nhiêu công kích Bạch Ngân Cửu Đầu Xà tuyệt nhiên không chịu lấy một chút thương tổn nào.
Cửu Đầu Xà bị chọc giận há miệng gầm thét, uy áp cuồn cuộn lan toả, đuôi rắn hung hăng quật mạnh về phía trước giống như roi lớn muốn đánh tách hư vô.
Vũ Thiên Long kinh sợ đẩy nhanh bộ pháp lăng không tránh né một kích, sau đó hạ người tiếp đất, không ngừng chạy vòng tròn xung quanh.