Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 151


Bữa ăn đầm ấm nhanh chóng kết thúc, vì An Tịnh Nhã cảm thấy mệt nên Cao Minh Thành xin phép đưa cô lên lầy nghỉ ngơi trước.

Ba Cao phẩy phẩy tay, "Mau đi nghỉ ngơi đi.

À, trên phòng có hộp thuốc bổ sức khỏe ba mới đặt mua, pha cho vợ con uống một gói rồi hãng đi nghỉ ngơi."
"Con biết rồi."
An Tịnh Nhã ngồi tựa lưng vào tường, tay cầm ly nước có màu nâu nhạt vẫn đang tỏa khói trắng, "Em cứ nghĩ là mặt ba sẽ rất nghiêm khắc, thật không ngờ lại dễ thương như vậy."
"Ba chỉ hay nói vậy thôi, ông ấy không phải người ăn nói quá đáng hay mặt lạnh cau có.

Nhưng lúc cần nghiêm khắc đúng là ông ấy rất đang sợ.

Anh còn nhớ lúc còn nhỏ anh từng....."
Cao Minh Thành ngồi bên cạnh kể cho An Tịnh Nhã nghe về những câu chuyện ngày cm ưa lúc anh còn nhỏ, không biết kể được bao lâu, nhưng khi nhìn sang người bên cạnh, An Tịnh Nhã đã gục vào vai anh ngủ rồi.

Bế cô nằm hẳn xuống giường, đắp lại chăn cho cô cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.

Ba Cao nghỉ cả một ngày hôm nay ở nhà, lúc này đang ngồi bên ghế sô pha xem ti vi với mẹ Cao.

"Ba."
Ba Cao quay ra, bản năng hỏi một câu, "Tiểu Nhã ngủ rồi sao?" Cũng không ý thức được bản thân vừa rồi còn mặt lạnh với con dâu, lúc này lại dùng cách gọi thân thiết quan tâm hỏi.

Cao Minh Thành cười một tiếng đi đến ngồi xuống ghế, "Cô ấy ngủ rồi."
"Ừ.

Nghe nói con bé muốn đi chơi trước rồi mới làm phẫu thuật hả? Cũng được, Tiểu Nhã chắc là căng thẳng lắm, dù sao cũng là con gái."
"Tuy cô ấy là con gái, nhưng mạnh mẽ lắm ba ạ."
"Hừ, con thì biết cái gì.


Vậy tính đi chơi ở đâu? Nước nào?"
"Nhã Nhã nói cô ấy không thích đi xa, nên bọn con sẽ chỉ đi chơi trong thành phố thôi ạ."
"Vậy sau khi phẫu thuật xong, đi chơi lại một lần nữa.

Công ty bên kia cứ để chú con lo, trốn việc cũng lâu rồi."
Mẹ Cao đẩy đẩy tay ba Cao, quay ra nói với Cao Minh Thành, "Việc con nói với mẹ trên máy bay, chuyện lần này để ba mẹ lo liệu.

Sẽ hỏi ý con bé Tiểu Nhã coi nó thích kiểu nào, lần trước, con bé có vẻ không thích kiểu đó."
"Không cần phiền be mẹ đâu ạ.

Lần này con muốn tự tay con thiết kế cho cô ấy."
"Thôi, cứ để nó tự lo liệu đi." Ba Cao ôm người mẹ Cao lên tiếng, mầy chỉ chỉ ti vi đang chiếu chương trình hài, "Tôi với bà xem ti vi."
Mẹ Cao đập tay lên đùi ba Cao một cái nhẹ, sau đó cũng xem ti vi không nói gì nữa.

Ngày hôm sau tuyết vẫn rơi không ngừng, An Tịnh Nhã khoác chiếc áo bông lông chồn, đầu đội mũ len, còn đeo bao tay cẩn thận, đi đôi bốt cao cổ, sau đó cùng đi ra ngoài với Cao Minh Thành.

"Ở bên đây năm nào cũng như vậy sao?" An Tịnh Nhã đưa tay hứng một bông tuyết, bông tuyết rơi xuống bao tay cô lập tức tan chảy.

"Ừ, năm nào cũng rất lạnh.

Lúc anh còn nhỏ, trước nhà mỗi lần vào đông đều sẽ có một chú người tuyết ở trước cửa."
"Bây giờ hình như là lúc tuyết rơi nhiều nhất, hay chút nữa chúng ta cũng nặn người tuyết trước nhà đi.

Cũng sắp giáng sinh rồi mà."
Theo như lịch đã đặt, cuộc phẫu thuật của An Tịnh Nhã sẽ diễn ra đúng vào ngày giáng sinh.

"Vậy chút nữa về chúng ta sẽ ở trước nhà nặn người tuyết." Cao Minh Thành rất nhanh đáp ứng.

Tay hai người đan vào nhau, cùng nhau bước đi trên con đường đầy tuyết, trên môi luôn là nụ cười hạnh phúc.

Trong những ngày này, Cao Minh Thành dẫn cô đi đến những địa điểm nổi tiếng trong thành phố.

Đi hết rồi sẽ lại tìm một quán cà phê ngồi xuống, ngồi tựa vào nhau cùng nhau ngắm cảnh thành phố.

Giúp An Tịnh Nhã sấy tóc, Cao Minh Thành ôm cô từ sau, mỉm cười nói, "Ngày mai anh sẽ đưa em đến một nơi này, đối với em chắc chắn sẽ rất đặc biệt."
An Tịnh Nhã nghiêng đầu qua hỏi, "Đi đâu vậy?"
"Bí mật."
An Tịnh Nhã cũng không hỏi nữa, ngồi im cho Cao Minh Thành sấy tóc cho mình.

"Minh Thành, hình như từ lúc sang đây đến giờ, chúng ta chưa đi chơi đêm."
"Em muốn đi sao?"
Vậy là chỉ ba phút sau, An Tịnh Nhã đã bị quấn chặt trong lớp áo bông, được Cao Minh Thành nắm tay đi ra ngoài.

Ba Cao đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu, quay ra nhắc nhở, "Hai đứa nhớ đi về sớm.

Đường phố về đêm ở đây không an toàn."
"Dạ ba." An Tịnh Nhã vui vẻ đáp lại ông.

Đi qua người tuyết đã được hai người lặn hôm trước, An Tịnh Nhã ngoái đầu nhìn lại.


Đường phố nơi đây về đêm còn nhộn nhịp hơn ban ngày, con đường mọi ngóc ngách đều được thắp sáng.

An Tịnh Nhã nhìn cửa hàng đồ nướng nghi ngút khói, "Minh Thành." Lắc lắc tay Cao Minh Thành gọi anh, đôi mắt An Tịnh Nhã hướng về cửa hàng đồ nướng.

"Không được.

Đồ ở đây nhiều dầu mỡ, nếu không chút nữa về, anh sẽ nướng cho em ăn."
An Tịnh Nhã cụ mặt không nói gì nữa, định cùng anh đi đến nơi khác, lịa thấy Cao Minh Thành kéo cô đến trước cửa hàng đồ nướng, vừa đi vừa nói.

"Chỉ được ăn ít thôi."
An Tịnh Nhã lập tức vui vẻ, tự mình kéo anh chạy đến cửa hàng đồ nướng.

Bà chủ là một người đàn bà tuổi chắc ngoài năm mươi, thân hình hơi béo một chút, mái tóc vàng, làn da trắng, màu mắt cũng không phải màu đen, nhưng khuôn mặt vẫn rất phúc hậu.

"Cho cháu năm xiên nướng đi ạ."
Bà chủ lúc này mới để ý nhìn đến, đáp lại, "Có ngay....."
Nhưng chưa nói xong liền dừng lại, mắt nhìn chăm chằm An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành.

"Ôi, là hai đứa sao? Lâu lắm rồi nhỉ, hình như cũng hơn hai năm rồi hai đứa không đến đây.

Mau ngồi vào đây bác chuẩn bị đồ cho, vẫn là như cũ phải không?"
An Tịnh Nhã còn chưa kịp phản ứng với thái độ niềm nở chào khách quen của bà chủ, Cao Minh Thành đã bình tĩnh đáp lại.

"Như cũ ạ."
Nói xong thì nắm tay An Tịnh Nhã đi vào trong, chọn một bàn ngồi xuống.

"Anh từng đến đây ăn rồi sao?"
"Anh cũng không nhớ."
"Sao bác ấy lại nói hai chúng ta?"
Cao Minh Thành tránh ánh mắt của An Tịnh Nhã không đáp lại.

An Tịnh Nhã cũng nhận ra, vì vậy không hỏi nữa.

Bà chủ rất nhanh bê đồ ăn lên, một đ ĩa đầy thịt nướng, nhưng Cao Minh Thành nhìn ra không có nhiều dầu mỡ như những đ ĩa ở những bàn khác, vì vậy cũng không nói gì.


Sau đó bà chủ lại đưa lên mấy đ ĩa đồ nướng nữa.

Thấy bà chủ tính quay đi lấy thêm, Cao Minh Thành liền lên tiếng, "Không ăn nhiều như vậy đâu ạ.

Chúng cháu ăn như vậy là được rồi." Bà chủ nghe vậy không tức giận gì, ngược lại còm vui vẻ cười nói, "Vẫn là câu nói cũ, cháu dù hiện tại có nói không cần thêm nữa bao nhiêu lần, chút nữa vẫn là cháu gọi thêm."
Bà chủ nói xong liền quay người đi nướng thêm.

Cuối cùng trên bàn chất đầy đồ nướng, một rổ rau.

An Tịnh Nhã nhìn đến thích thú, Cao Minh Thành lại cau chặt lông mày.

Lưng bỗng nhiên bị vỗ bốp một cái, "Nhả lông mày ra, cau chặt lại như vậy làm gì.

Muốn chửi bà bác già này nữa à.

Đồ nướng đã cho ít dầu mỡ nhất có thể rồi đó."
An Tịnh Nhã tựu mình tìm hiểu, "Chúng cháu từng đến đây rồi sao?"
An Tịnh Nhã sử dụng tiếng Anh Mỹ nói chuyện.

"Ôi, Anthea yêu quý.

Sao lại hỏi như vậy? Đừng nói có hai năm không đến đây liền quên quán của bà bác già này rồi nha?”
Bà chủ quán không thèm tiếp khách khác, ngồi hẳn xuống bàn của An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành nói chuyện.

An Tịnh Nhã nghe bà gọi mình là Anthea liền giật mình, quay ra nhìn Cao Minh Thành lại thấy anh không có vẻ ngạc nhiên gì.



Bình Luận (0)
Comment