Văn Lang Đại Lục

Chương 29

Đào Nguyên Sơn

Ngồi trên tấm bia Chu An nhìn Thiên gật đầu mỉm cười. Cả đời lão hành tẩu giang hồ hôm nay rốt cuộc cũng đã đến lúc dừng lại nghỉ ngơi để bồi đắp 1 người nối dõi. Nhìn Thiên cúi lạy 3 lạy lão mới ngửa mặt lên trời mà hô to: "Một ngàn năm trước có Chu An làm mưa làm gió, một ngàn năm sau đệ tử Chu An ta lại lần nữa hô gió gọi mưa". Thiên lúc này ngẩng đầu nhìn sư phụ một lát rồi bồi thêm 1 câu "Sư phụ ta một đời hành hiệp trượng nghĩa lại bị người quay lưng ám hại, vậy Sùng Thiên ta vì người mà làm cho nghiêng trời lệch đất. Hiếu cha phải báo, thù sư phải trả. Chu lão sư nhất định ta sẽ đứng đầu đại lục sẽ để người đời 1 lần nữa nhắc đến Chu An". Nhìn tên đệ tử ăn nói ngông cuồng nhưng trong lòng Chu Lão lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bất chợt không khí trở nên nghiêm nghị, Chu lão bay thấp xuống vẫy tay một cái, một luồng nhu lực nhẹ nhàng nâng Thiên đứng dậy. "Nếu như con đã kêu ta hai từ sư phụ thì lão sư đây cũng không thể không có quà nhập môn cho con được, trong tay ta có 2 bộ công pháp mang ngũ hành thuộc tính ta nghĩ rất phù hợp với con a”. Chu lão lật tay một cái từ tấm bia bay ra hai luồng anh sáng tinh ti rất nhanh xuất hiện trước mặt Thiên rồi hóa thành hai cái ngọc giản. Ngọc giản này thoạt nhìn giống với những chiếc ngọc bài bình thường nhưng nếu dùng linh hồn lực để cảm nhận thì sẽ nhận thấy ngay một luồng linh khí ba động bên ngoài ngọc giản “Đây là ngọc giản, cũng là phương thức lưu trữ thông tin của người phương bắc và thông dụng hơn dùng quyển trục ở nước ta, sử dụng cái này đơn giản là chỉ cần dùng thần thức cũng là linh hồn lực cảm nhận để đọc nội dung bên trong. Con hãy từ từ mà cảm nhận điểm thú vị bên trong nó đi".

Thiên cầm ngọc giản ngắm nghía hồi lâu cũng không thấy có điểm gì đáng khat nghi bèn cầm một cái đưa lên trán. Từ từ vận chuyển linh hồn lực tiến vào bên trong ngọc giản cũng không gặp một chút nào cản trở. Không gian bên trong ngọc giản tối tăm vô tận cũng từ từ vặn vẹo xuất hiện từng dòng chữ.

Dã linh sơn mạch là một mảnh linh mạch do trời đất tích tụ linh khí trải qua trăm vạn năm mà hình thành nên. Nơi đây linh khí nồng đậm thường thu hút rất nhiều tu sĩ đến chiếm cứ, tuy nhiên Dã linh sơn mạch này lại nằm ngay bên rìa của vùng cấm Vạn trượng sâm lâm nên ít nhiều cũng có sự cố kỵ của nó đối với tu sĩ nhân tộc. Bên trong sơn mạch có một tòa cự sơn cao ngàn trượng, phía trên đỉnh cự sơn là một bình nguyên rộng vô cùng. Bình nguyên đó quanh năm mát mẻ lại sinh sôi nên một mảng Đào nguyên nên được một đại thi sĩ nào đó đặt một cái tên cũng vô cùng thơ mộng Đào Nguyên Sơn.

Đào Nguyên sơn này quanh năm mát mẻ, hoa đào nở rộ bốn mùa, lại thêm linh khí sung túc nên rất nhiều tán tu đều muốn đến đây lập động phủ. Tuy nhiên xưa nay phàm là tuyệt tác thì không thể chiếm giữ nên Đào Nguyên sơn này cũng không nằm ngoài quy luật của trời đất. Những tu sĩ đến qua nơi này đều mạnh mẽ cưỡng chế ở lại không quá 3 ngày đều bị một lực lượng triều tịch bài xích mà ra. Cũng có nhiều cao giai tu sĩ cấp Hoá Linh thậm chí là cao hơn cố tình nén lại nhưng vẫn bị lực lượng triều tịch này mạnh mẽ làm trọng thương, nhẹ thì một vài năm tu luyện khôi phục tu vi, nặng thì rơi vào vạn kiếp bất phục. Từ ấy Đào Nguyên Sơn này trở thành cấm địa của Tu sĩ. Tuy nhiên ít ai biết được rằng Đào Nguyên Sơn này chỉ cần là ngũ hành Linh căn và tu vi dưới Nguyên Linh cảnh thì đều có thể tu luyện ở nơi này. Tất nhiên nói thì vậy chứ để đến được đây cũng gặp trùng trùng nguy hiểm nên đám tu sĩ mang ngũ hành linh căn thấp giai tu sĩ cũng không đành lòng mạo hiểm cái mạng nhỏ của mình.

Một mảnh yên tĩnh trong khu rừng lúc này một tiếng cự viên gầm vang khiến cho cả cánh rừng như rung chuyển. Thiên lúc này cõng trên lưng một tấm bia đá khổng lồ đang chật vật vận khí chạy trốn, miệng hắn không ngừng than vãn "Không biết đi đứng kiểu gì mà lại đụng trúng một con Tàm Viên tam giai ma thú ở nơi này". Thông thường những cao giai ma thú có tầm hoạt động sâu bên trong vạn trượng sâm lâm, còn hắn hôm nay đã cố tình đi ra ngoài khu vực hoạt động của bọn này nhưng không hiểu vì lý do gì lại đen đủi đụng trúng con cự viên này. Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần mà Thiên cũng gần như đuối sức. "Sư phụ, ngươi còn không mau ra tay, ta sắp chịu hết nổi rồi" bỏ qua tiếng la hét của Thiên, Chu lão lúc này bên trong tấm bia đã vẫn đang mặc sức ăn uống với đống thịt ma thú mà Thiến đã chém giết mấy ngày qua. Lão cũng không ngờ tay nghề nấu ăn của Thiên cũng cao đến vậy, khiến lão ăn mãi mà không thấy no. Mà lão cũng không để ý là lão chỉ là linh hồn nên mặc dù có thể cảm nhận được hương vị của thức ăn nhưng lại không thể tiêu hoá chúng nên thức ăn bao nhiêu lão ăn vào đều bị tấm bi đào thải ra ngoài. Nói thể thì dù lão có ăn cả một núi thức ăn thì cũng chỉ là đem thức ăn đó rải lại phía sau con đường Mà Thiên đã đi qua. Trong số ma thú mà Thiên chém giết không may lại có một con Tàm Viên nhị giai mà loại ma thú này nổi tiếng bảo vệ đồng loại nên khi một con hy sinh sẽ để lại một mùi hương vô cùng đặc biệt để báo cho đồng đội đến trả thù. Thức ăn do tấm bia đẩy ra ngoài có Tàm Viên thú nên rất nhânh chọc giận đến con Tàm viêm Tam giai, khiến nó đuổi theo đến tận giờ phút này. Chỉ đáng thương cho cậu thiếu niên đang chạy trối chết kia không biết hoạ lại chính là từ lão sư phụ háo ăn của mình gây ra, thật sự là đáng thương vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment