Vạn Linh Chi Chủ

Chương 33

Màn đêm buông xuống Vương Minh sử dụng kỹ năng của Thiên Ma lẻn vào cung điện, tuy chưa biết địa hình bên trong như thế nào nhưng hắn cũng đoán được đại khái.

Thông qua Thiên Ma, trong một buổi chiều hắn cũng thu thập được một vài thông tin rải rác, khoảng 5 tháng trước trong thành bắt đầu đi vào trạng thái giới nghiêm, nghe nói yêu thú trong khu rừng có dấu hiệu bạo động.

Vương Minh tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được cung điện của phụ hoàng Nguyệt Cầm, bên ngoài trông đơn giản nhưng lại toát ra khí tức trang nhã.

Vương minh cẩn thận đi vào, bên trong tối đen như mực nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Một cái bàn dùng để đọc sách, bên trên có một chồng sách được đặt gọn gàng vào một góc, xung quanh có một vài món đồ vật ma pháp để trang trí, Vương Minh bỏ qua chỗ đó tiến lại gần phòng ngủ.

Bỗng nhiên dưới chân Vương Minh lóe lên một vòng ma pháp, toàn bộ căn phòng sáng rực lên, hắn còn nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài chạy lại nơi đây.

Ngay lập tức Thiên Ma đang ẩn dưới cái bóng của hắn nhào lên người Vương Minh cuốn hắn vào không gian của mình rồi trốn vào một góc phòng thu liễm khí tức.

Ngay lập tức một nhóm lính gác từ bên ngoài nhào vào phòng kiểm tra khắp nơi, tiếp đến Vương Minh nhìn thấy Hải thúc từ bên ngoài bước chân vào, hắn dùng tinh thần lực quét qua căn phòng nhưng không cảm nhận thấy ai.

“Báo cáo tướng quân, không phát hiện dấu hiệu của kẻ đột nhập” một người lính tiến đến quỳ một gối trước mặt Hải thúc báo cáo.

Hải thúc nhíu mày nhìn quanh, hắn ta rõ ràng đã cho người bao vây nơi này làm sao kẻ đột nhập có thể bỏ chạy trong vòng vây như vậy được.

Ngay sau đó một ông lão bước vào, hắn ta nói với Hải thúc.

“Phá Hải có tìm thấy thích khách không”

“Diệp Lão không ngờ chút việc này lại kinh động đến ngài, chẳng qua ngài đến thật đúng lúc chúng ta đã tìm khắp nơi vẫn không có dấu hiệu của kẻ đột nhập, ngài có thể tìm hắn được chứ” Hải thúc quay sang nói với Diệp Lão.

Vương Minh cảm thấy có một luồng tinh thần lực mạnh hơn lúc nãy quét qua căn phòng, hắn cảm thấy hơi lo lắng cho dù Thiên Ma chưa bao giờ thất thủ thế nhưng nếu tinh thần lực đối phương quá mạnh thì hắn cũng không chắc chắn.

Một lát sau Diệp Lão liếc mắt nhìn Hải thúc rồi lắc đầu rồi nói.

“Không tìm thấy, có thể hắn đã chạy rồi”

“Được rồi nếu vậy ta cho người rút lui vậy” nói rồi Hải thúc phất tay đám lính liền rời khỏi căn phòng.— QUẢNG CÁO —

“Quả thật bên trong chúng ta có nội gián, may mà chúng ta tính trước chuyển Phá Thiên đi nơi khác” Diệp Lão quay sang nói với Hải thúc.

“Ta cũng không muốn tin việc này lại xảy ra, có vẻ như một ngàn năm không lên tiếng đám người kia đã quên mất nơi đây ai mới là chủ nhân thật sự” Hải thúc giận giữ nói.

Vương Minh trầm tư, hắn không ngờ sự việc nghiêm trọng đến vậy, phụ hoàng của Nguyệt Cầm trọng thương, có nội gián muốn mưu phản Phong gia, không biết lần này bọn họ về đây là họa hay phúc nữa.

Thế nhưng đây là nhà của Nguyệt Cầm, Vương Minh nhất định sẽ không bỏ qua cho ai muốn làm hại đến nàng cùng người thân.

Đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên cả căn phòng sáng lên, trận pháp bên trong căn phòng được kích hoạt nhốt ba người Vương Minh trong căn phòng.

“Tặc tử to gan mau nạp mạng” Diệp Lão giận giữ tụ ra một quả cầu gió phóng về phía Vương Minh đang ẩn nấp.

Biết sự việc không ổn Vương Minh ra lệnh Thiên Ma chạy trốn, thế nhưng ma pháp trận đã bị kích hoạt hắn ta không có chỗ nào chạy được chỉ có chạy trốn quanh phòng.

Thế nhưng Diệp lão phất tay một vòng tròn ma pháp màu xanh hiện ra từ bên trong bay ra hàng loạt sợi dây màu xanh quất về phía Thiên Ma, một sợi trong đó thành công quấn lấy người Thiên Ma.

Ngay lập tức lại có ma pháp trận hiện lên xung quanh, hàng loạt sợi dây màu xanh tiếp tục quấn chặt lấy Thiên Ma.

Sự việc không ổn Vương Minh thả Bạo Quân ra chắn trước người hắn, còn hắn cũng hiện thân ra nói.

“Hải thúc khoan đã, ta có chuyện muốn nói” Vương Minh vội vàng la lên.

Thế nhưng trong tay Hải thúc hiện ra một cây thương màu đen đâm về phía Vương Minh, thế nhưng Bạo Quân thành công chặn lại mũi thương.

Hải thúc xoay cổ tay thân thương đập vào người Bạo Quân bắn hắn đập vào tường sau đó chĩa mũi thương vào cổ Vương Minh.

Xích Long xuất hiện trong tay Vương Minh, hắn ta muốn phản kháng thì lại có vài sợi dây màu xanh bắn về phía hắn, Vương Minh một bên tránh né một bên đón đỡ đòn tấn công từ Hải thúc.

Bạo Quân đứng dậy lao về phía Diệp Lão, quanh người Diệp Lão hiện ra hoàng loạt quả cầu màu xanh bắn về phía Bạo Quân nhưng đều bị nó chặn lại.

Diệp Lão đang chuẩn bị niệm chú ngữ mới thì cảm thấy cả người cứng lại, sau đó một luồng tinh thần lực tràn đầy khí tức bạo ngược cuốn về phía hắn.

— QUẢNG CÁO —

Dưới chân Diệp Lão nổi lên một cơn gió nhẹ rồi Diệp Lão lui lại, trong lúc hắn thất thần Thiên Ma đã tránh thoát trói buộc, nó cuốn lấy Bạo Quân và Vương Minh tránh xa khỏi vị trí chiến đấu.

Diệp Lão tiến tới đứng cạnh Hải thúc, hai người bắt đầu đánh giá Vương Minh cùng hai con Linh Thú.

“Vương Minh ngươi phải cho chúng ta lời giải thích” Hải thúc trừng mắt nhìn Vương Minh nói.

Vương Minh cười khổ nói ra nghi vấn của bản thân mình, hai người Hải thúc nghe xong trầm tư.

“Hắn ta có thể tin được không” Diệp Lão truyền âm cho Hải thúc hỏi.

“Ta cũng không chắc lắm, từ thông tin đưa về hắn ta thiên phú tuyệt luân lại ưa thích Tiểu Cầm, hoàng huynh cũng rất thưởng thức hắn, tuy nhiên lai lịch của hắn là một ẩn số, thế lực sau lưng hắn rất bí ẩn ngoài việc tài lực không kém chúng ta vẫn chưa điều tra được thông tin gì khác” Hải thúc truyền âm trả lời.

Hai người bắt đầu trầm tư, Vương Minh biết rằng hai người không tin hắn liền nói.

“Nguyệt Cầm có thể làm chứng là ta không có ý đồ xấu với các ngươi”

Hai người nhìn nhau trao đổi rồi đồng ý, họ cho người đi gọi Nguyệt Cầm đến, việc này liên quan đến tính mạng của phụ thân nàng, bọn họ tin nàng sẽ không bao che cho Vương Minh.

Nguyệt Cầm được gọi đến, nhìn thấy khung cảnh giương cung bạt kiếm giữa hai bên liền lo lắng, nàng lại gần ôm cánh tay của Vương Minh hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao ngươi lại ở trong phòng của phụ hoàng ta”

Vương Minh kể cho Nguyệt Cầm nghe nghi vấn của hắn cùng với những gì hắn nghe được, nàng quay sang hai người Hải thúc nói.

“Những gì hắn nói là thật sao, tại sao một việc lớn như vậy mọi người lại giấu ta”

“Là ta bảo bọn họ làm vậy” Một giọng nói vang lên, một bóng người bước vào phòng, là mẫu hậu của Nguyệt Cầm.

Bà ấy trông vẫn còn trẻ, khuôn mặt cùng Nguyệt Cầm có năm sáu phần giống nhau.

“Đây không phải là việc của ngươi, việc của ngươi bây giờ là tu luyện, những việc còn lại cứ để chúng ta lo” bà nhìn Nguyệt Cầm nghiêm mặt nói.

Nguyệt Cầm im lặng nàng biết mẫu hậu mình nói đúng thế nhưng nghĩ đến việc phụ hoàng mình trọng thương mà mình lại bất lực nàng cảm thấy rất khó chịu.— QUẢNG CÁO —

“Không biết hoàng thượng trọng thương như thế nào, đã có phương án chữa trị chưa” Vương Minh hỏi.

“Linh hồn ông ấy bị thương, có một loại năng lượng tà ác đang ăn mòn linh hồn ông ấy, thậm chí bây giờ bắt đầu suy giảm đến sinh mệnh lực, chúng ta đang xem xét nhờ đến Quang Minh Đại Tế Tư thế nhưng thái độ của Quang Minh Đế Quốc không rõ ràng ta chưa muốn lộ thông tin bị thương ra” hoàng hậu trả lời.

“Không có biện pháp khác sao” Nguyệt Cầm lo lắng hỏi.

“Còn một biện pháp nữa là tìm đến Linh Hồn Dịch, thế nhưng Cây Linh Hồn chỉ là truyền thuyết, Rừng Sương Mù rất nguy hiểm, chúng ta đã phái ba nhóm người đến đó tìm kiếm thế nhưng đến giờ đều bặt vô âm tín.

“Nếu như vậy thì ta có thể giúp, lần này mục đích ta đến đay cũng là tìm thông tin về Cây Linh Hồn cùng Rừng Sương Mù” Vương Minh nói.

“Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi chắc chắn muốn đến đấy chứ” hoàng hậu hỏi lại.

“Ta có lý do bắt buộc phải đến đấy” Vương Minh nói.

“Được rồi nếu vậy chúng ta sẽ giúp đỡ ngươi, Diệp Lão trước đây đã tìm hiểu về nơi đó, ông ấy sẽ nói cho ngươi những điều cần chuẩn bị, ngươi dự tính lúc nào lên đường” hoàng hậu nhìn Vương Minh sau đó bình tĩnh nói.

“Nếu vậy thì càng sớm càng tốt, nếu có thể ta muốn ngày mai lên đường luôn” Vương Minh trả lời.

“Tốt lắm nếu vậy mọi việc nhờ Diệp Lão” hoàng hậu quay sang nói với Diệp Lão nói.

Vương Minh trao đổi với Diệp Lão về Rừng Sương Mù, bên trong đó quanh năm sương mù quanh quẩn, bên trong đó không chỉ các giác quan bị giới hạn mà tinh thần lực cũng không có tác dụng, có người từ trong đó thoát ra nhưng linh hồn bị thương nặng trở thành ngu ngốc.

Vương Minh nghe xong thì yên tâm, những khoản khác hắn không nắm chắc chứ linh hồn cùng thị lực thì không có gì đáng ngại, ngoài ra Thiên Ma mới có một số kỹ năng về linh hồn hắn cũng muốn nhân cơ hội này kiểm tra thử xem sao.

Thế là ngày hôm sau Vương Minh lên đường, Nguyệt Cầm muốn đi cùng nhưng Vương Minh không đồng ý, một mình hắn cho dù có chuyện gì cũng có thể rút lui an toàn, nếu nàng đi cùng hắn không nắm chắc có thể bảo vệ nàng an toàn.

Thế là sau khi nắm được thông tin, ngày hôm sau Vương Minh lên đường, Phong Bạo Đế Quốc hiện nay đã thuộc quyền quản lý của Hắc Ám Đế Quốc, hắn đã tìm hiểu nhiều thông tin liên quan đến điều này thế nhưng vẫn phải cẩn thận.

Cuối cùng hắn quyết định sẽ tiến vào thông qua Bí Ngân Sa Mạc ở phía Tây, từ đó hắn có thể dễ dàng tiến về Rừng Sương Mù ở phía cực Bắc.
Bình Luận (0)
Comment