Vân Long Phá Nguyệt

Chương 105

Bên trong vườn Thanh Trúc, Minh Phong nhắm hai mắt lại, bộ dáng thoải mái nằm trên ghế, hai chân thon dài gác lên nhau, không ngừng rung rung, ung dung tự tại vô cùng

Tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, hắn mở mắt ra. Lại nheo lại, kỳ quái? Hôm nay hơi thở Quốc sư có vẻ là lạ. Sao lại có chút hỗn loạn? Hắn còn đang suy nghĩ nguyên nhân, đột nhiên nghe thấy âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Thanh Hàn truyền đến

“Minh Phong, cứu người!”

Giật mình, Minh Phong nhảy dựng dậy, vội vàng mở cửa ra, thấy Tiêu Thanh Hàn sắc mặc nặng nề, đang ôm cái gì đó trong lòng….

Không phải…..

Là một người

Một nữ nhân, một nữ nhân mang thương tích đầy mình

“Sao lại thế này?” Thu hồi khuôn mặt hỉ hả thường ngày, Minh Phong nhíu mày hỏi

“Cứu người trước rồi nói” Tiêu Thanh Hàn vừa nói vừa đem nữ tử trong lòng đặt xuống giường, vừa đặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nữ tử bắt đầu lộ ra, ngũ quan thanh tú, lông mi dày rậm, ngay cả môi tựa hồ cũng biến thành màu trắng

Minh Phong cầm cổ tay nữ tử lên, đặt ngón tay lên mạch của nàng, thấp giọng rủa một tiếng, lập tức lấy từ trong ngực ra hai bình ngọc màu xanh, đổ từ trong bình ra một viên thuốc, đặt vào một cái chén nhỏ, sau đó đổ ra dược thủy trong bình thứ hai, lắc lắc cái chén nhỏ trong tay. Đến lúc thuốc hoàn toàn hòa tan xong. Một tay nâng cằm nữ tử lên, đổ chén thuốc vào miệng nữ tử

Sau đó hắn cẩn thận lật người nữ tử lại, vừa vươn tay, chuẩn bị bôi thuốc giúp nàng, lại bị một bàn tay khác giữ lại….”Làm sao vậy?” Minh Phong khó hiểu hỏi

“Ta làm” Tiêu Thanh Hàn lấy đi bình dược trong tay hắn. Lại liếc mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói “Ngươi đi ra ngoài trước đi”

Minh Phong nhìn nữ tử trên gường, lại liếc mắt nhìn nhìn Tiêu Thanh Hàn. Nhún vai, nói “Ta đã biết” xoay người bước ra khỏi nội phòng, cũng thuận tay đóng cửa lại

Tiêu Thanh Hàn ngồi trước giường, nhìn nữ tử trên giường nửa ngày, mới bắt đầu vươn tay cởi bỏ quần áo trên người nàng, xiêm y cởi ra, vết thương trên lưng nàng cũng dần dần xuất hiện trước mắt Tiêu Thanh Hàn

Có ít nhất hơn mười vết roi, vừa khô lại đã bị tróc ra hết, nên máu mới chảy nhiễm đỏ cả quần áo, nhưng nghiêm trọng nhất là dấu trượng trên lưng , toàn bộ lưng của nàng đều là miệng vết thương, không có một chỗ nào lành lặn….

Đôi mắt luôn bình tĩnh của Tiêu Thanh Hàn lúc này lại bắt đầu chậm rãi tích tụ sự tức giận chưa bao giờ có

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, ngàn vạn cảm xúc đã được che giấu, đem dược đổ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên lưng nàng, mỗi một động tác đều ôn nhu tới mức bản thân hắn cũng không ngờ

Da thịt lạnh lẽo, miệng vết thương sưng tấy, mỗi khi chạm vào một lần, mắt hắn liền u ám hơn một chút, cuối cùng không còn chút ánh sáng nào, sâu không thấy đáy

Bôi dược xong xuôi, đắp chăn lại giúp nàng, Tiêu Thanh Hàn mở cửa phòng ra, thấy Minh Phong đang đứng tựa vào trước cửa, đứng thẳng người lại. Mở miệng dò hỏi “Đã xong?”

“Ân!” Tiêu Thanh Hàn đáp nhẹ một tiếng. Sau đó mới hỏi “Vết thương của nàng ta thế nào?”

Minh Phong lắc lắc đầu, gương mặt luôn tươi cười lúc này nghiêm túc vô cùng , trầm giọng nói “Nữ tử này thể chất vô cùng đặc thù, giống như đã từng phải dùng dược sống một thời gian” Trầm khí, hắn nói tiếp “Vết roi trên người nàng không phải nặng nhất, nặng nhất là do trượng đánh, thiếu chút nữa làm vỡ nát nội tạng nàng ta”

“Bất quá……” Đột nhiên Minh Phong mày rậm vi dương, khôi phục lại vẻ tươi cười thường ngày. Tự tin cuồng vọng nói “Người Bản công tử muốn cứu, Diêm Vương cũng đừng hòng cướp đi”

Nghe được hắn nói như vậy, Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng xoay người, ánh trăng chiếu xuống bóng dáng của hắn, áo trắng mặc dù đã dính đầy vết máu đỏ sậm, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác vô cùng sạch sẽ, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn vào phòng, có một loại gọi là lo lắng chậm rãi hiện lên trong mắt hắn….

Kỳ thật hắn cũng không ngờ một nữ tử vô danh, thế nhưng đã lưu lại một dấu vết mờ ảo trong lòng hắn…..
Bình Luận (0)
Comment