Vân Long Phá Nguyệt

Chương 261

“Cửu đệ, ngươi làm sao vậy, tóc của ngươi sao lại thế này?” Tiêu Cẩn Du hồi thần, con người đào hoa lóe ra thần sắc thống khổ, tóc Cửu đệ bị sao mà trắng bệch thế, hắn đi lên trước, đưa tay muốn chạm sợi tóc kia, muốn biết rốt cuộc mình có phải đang nằm mơ hay không.

Ai ngờ, tay của hắn vừa mới giơ lên, Tiêu Thanh Hàn lắc mình một cái, tránh khỏi, chẳng qua là vẫn có một sợi tóc xẹt qua tay của hắn, sau đó, xâm nhập đáy lòng hắn.

Đây là thật, hơi lạnh, màu sắc trắng trong, đây là thật, mái tóc đen bóng của đệ đệ hắn toàn bộ biến thành tuyết.

“Tại sao?” Tiêu Cẩn Du nắm chặt hai quả đấm, ngón tay đâm vào thịt. Chỉ cảm thấy toàn thân có loại đau đớn lạnh như băng.

“Hoàng huynh không biết sao?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Tiêu Cẩn Du, giọng nói băng thấu.

thân thể Tiêu Cẩn Du chấn động, lui về phía sau một bước, hắn quả thật không thể tin được nam tử lạnh lùng trước mắt là đệ đệ thanh nhã như sen kia. Quốc sư Thiên Trạch nổi tiếng thiên hạ, lúc này, Thanh Hàn hoàn toàn thay đổi, thay đổi làm hắn kinh hãi và hoảng hốt.

“Trẫm không biết ngươi đang nói gì?” Tiêu Cẩn Du chán nản buông tay xuống, đột nhiên cảm thấy mình vô lực, ngay cả sức lực đứng cũng không có. Nói thật, hắn bây giờ không thể chấp nhận nổi một kích thích nào khác, cho dù rất nhỏ.

Tiêu Thanh Hàn cùng Tiêu Cẩn Du đứng đối mặt với nhau, một thân bạch y, ánh nến chợt giật mình, ngọn đèn dầu với ánh sáng vàng nhạt làm sợi tóc hắn càng lộ vẻ trong suốt trắng toát, tựa như gió tuyết ngày đông.

“Hoàng huynh quên lần trước Thần Đệ nói gì sao?” Hắn ngưng mắt nhìn Tiêu Cẩn Du, “Lúc ấy Thần Đệ nói hai chữ. . . . . .” Lúc này, hắn dừng lại, hơi nhếch môi, nhìn sắc mặt người đối diện khẽ biến. Mới chậm rãi mở miệng.”Thần Đệ nói, chờ ta, hoàng huynh có từng nhớ?”

Tiêu Cẩn Du sửng sốt, sắc mặt đột nhiên cực kỳ khó coi, hắn đương nhiên nhớ, nhớ rõ ràng, thế nhưng chuyện này có liên quan đến mái tóc trắng này sao? Hơn nữa còn dùng khẩu khí như thế tới chất vấn hắn, dù thế nào, thân phận của hắn cũng là hoàng đế, hoàng đế Thiên Trạch cao cao tại thượng, mà giọng nói Thanh Hàn lúc này làm cho mặt mũi hắn xấu đi, vì vậy, hắn không khỏi thu hồi tất cả vẻ mặt, cương mặt lên, lạnh lùng nói: “Chuyện này trẫm nhớ, khi đó trẫm xác thực đáp ứng ngươi. Phải chờ ngươi. . . . . .”

“Chờ ta?” Tiêu Thanh lặp lại lời hắn nói, đáy mắt thoáng qua một tia lửa, sau đó lại bị băng tuyết che phủ. Hắn xoay người nhìn bầu trời đầy sao, thanh âm của hắn bay bổng.

“Hoàng huynh, vậy ngươi có chờ Thần Đệ không? Đợi không? Chuyện Vong Tình Thủy, hoàng huynh sao không đợi?” Hắn quay đầu, sợi tóc trên vai cùng y phục như muốn tan ra cùng một chỗ. Chu sa trên trán máu đỏ diêm dúa. Mơ hồ lưu động một cỗ ma khí. Làm cho người ta không nhịn được mà bị hút vào trong đó, không cách nào thoát thân. Chỉ cảm thấy một cảm giác nguội lạnh lan khắp thân thể.
Bình Luận (0)
Comment