Vân Long Phá Nguyệt

Chương 265

Thật may là trong số những người đó không có mình. Có lẽ là quốc sư biết sự bất đắc dĩ của hắn, cho nên quốc sư không trách mình.

Bởi vì hắn là Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch, đồng thời cũng là trăm năm khắc tinh.

Hai người một trước một sau đi tới một tiểu viện bên trong Lưu Đinh Lâu, lúc này hai người kia đang bị nhốt ở đây, ngoài cửa có mấy tên thị vệ canh gác, chứng kiến thấy hai người, nhất là mái tóc bạch kim của Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ mất hồn. Giống như không thể chấp nhận sự thật này.

Thanh Hàn quốc sư đầu bạc trong vòng một đêm đã sớm truyền khắp hoàng cung, bọn họ cũng có nghe thấy, nhưng nghe đi nghe lại vẫn tuyệt đối không tin tưởng.

Một đầu tóc trắng kia cùng màu với bạch y hắn mặc, trong trẻo thanh cao mang theo vài phần lạnh lùng, đập vào mắt như một mảnh tuyết.

Tiêu Thanh lạnh lẽo nhìn mấy người, khiến toàn bộ bọn họ cúi đầu xuống, ánh mắt của quốc sư, thật sự rất lạnh lùng.

Thị vệ canh cửa vội vàng né sang hai bên, không dám nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, nhanh chóng đẩy cửa ra.

Tiêu Thanh Hàn đi vào, Minh Phong mặc áo xám đi theo ở đằng sau. Càng làm cho tất cả kinh ngạc. Trời sắp đổ mưa máu rồi ư, mặt trời mọc từ hướng tây sao, quốc sư đầu bạc, mà Hồng Y Tu La từ trước đến giờ đều mặc áo đỏ, nay lại thay áo xám. Phủ Quốc sư càng ngày càng kỳ quái. Cũng càng ngày càng khiến mọi người khó suy đoán. Tất cả như lọt vào trong sương mù, âm u không thấy ánh mặt trời.

Đến gần trong phòng, một cỗ mùi son phấn nhàn nhạt khiến Tiêu Thanh Hàn chán ghét nhíu mày, vừa lúc Mai Nhi bưng chậu gỗ từ bên trong ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn, thân thể giật mình, tay mềm rũ, chậu gỗ ‘bang’ một tiếng, rơi trên mặt đất, nước vẩy đầy trên đất, có vài giọt bắn vào góc áo hắn.

Mai Nhi hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thân thể run run, ngay cả việc nhìn hắn một cái cũng không có, thậm chí ngay cả một câu ‘nô tỳ không cố ý’ cũng không nói ra miệng. Chỉ có thể quỳ như vậy, nghe Tri Hạ nói, Vân Tâm Nhược chết, quốc sư cũng nhớ lại tất cả, hơn nữa, vì nàng ta mà tóc trở thành bạc, tất cả âm mưu mà bọn họ dùng để vu hãm Vân Tâm Nhược đều bị hắn phát hiện.

Tiêu Thanh Hàn cúi đầu nhìn vạt áo, một mảnh nước đọng, giống như tuyết tan, hắn nhìn Mai Nhi trên đất, khóe miệng mân thật chặt, không khí cực chí đè nén, làm cho không người nào có thể hô hấp

Tiêu Thanh Hàn hừ một tiếng, “Người tới.” Ngoài cửa, thị vệ đi vào, bọn họ cung kính cúi đầu. Chờ đợi phân phó của hắn.

“Lôi ả ra ngoài, đánh 30 đại bản.” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Mai Nhi, 30 đại bản, đối với nam tử mà nói cũng khó có thể chịu được, huống chi là một tiểu cô nương nũng nịu. Chuyện này cũng có thể lấy mạng của nàng.

“Quốc sư tha mạng. . . . . . Tha mạng. . . . . .” Nghe thấy thế, Mai Nhi rốt cuộc ngẩng đầu, nàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu, sàn nhà phát ra tiếng ‘bang bang’ .

Không nhìn ả một cái, Thanh Hàn bước qua, đi vào trong phòng, Minh Phong theo ở phía sau, liếc mắt nhìn Mai Nhi, không chút thương hại nàng, mặc dù nàng không sai, nhưng bọn họ từng tổn thương Tiểu Nhược Nhược, không phải mấy roi là giải quyết hết được.
Bình Luận (0)
Comment