Vân Long Phá Nguyệt

Chương 277

“Nếu như ta nói cho ngươi biết, người ta yêu đã chết rồi thì ngươinói, ta có thể yêu nàng không?”

“A. . . . . .” Hạ Chi cảm thấy thân thể mình như bị đè ép, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, hắn không ngừng lắc đầu, nhìn nam tử đưa lưng về phía mình, tại sao có thể như vậy, trời ơi….

Chẳng lẽ? Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh mỗi lần tướng quân nhìn thấy Vân Tâm Nhược thì cặp mắt kia chứa đựng hận ý sâu đậm, trong ký ức của hắn, tướng quân chưa từng hận người nào như thế, hơn nữa là một nữ nhân, thế gian vốn có vài chuyện vô duyên vô cớ, yêu là có thể sinh ra hận, hận thì làm sao lại không thể biến thành yêu chứ? Vừa hành hạ nàng, vừa lặng lẽ in sâu hình ảnh cô gái quật cường vào tim mình mà không biết. Cho tới bây giờ….

Nhưng tất cả mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

Nếu sự thật là như vậy, thì tướng quân. . . . . . Hắn quay đầu lại nhìn cửa viện kia, đôi tay chán nản để xuống, lần này, tướng quân. . . . . . Thật sự đã bị phá hủy.

Lê Hân khẽ nhìn phương xa, áo đen bay múa, gió nổi lên, thổi rối mái tóc dài hắn, giống như sự hỗn loạn trong cuộc sống của hắn. Không cách nào cởi ra.

Bóng đêm sâu kín đến gần, lúc gần tối, trời nổi lên một trận gió lớn, đến vội vàng, đi vội vã, kéo theo vô số mây đen, cho đến khi trời hoàn toàn tối lại, mưa đén, nước mưa nghiêng người ngã vào trên đất, vào thành bọt nước, màn mưa dày đặc như một tấm lụa trắng, bao phủ tất cả.

Phủ Quốc sư, bên trong rừng trúc, tất cả đều đắm chìm trong mưa, lá trúc không ngừng rơi xuống, rơi vào trong vũng nước, nhanh chóng ướt mưa, mấy lồng đèn giắt lên cửa phòng cũng lắc trái lắc phải trong gió, vầng sáng chiếu sáng hình ảnh nước mưa lăn tăn trên đất, trong Thủy Tâm tiểu trúc, tiếng nước chảy càng ngày càng lớn, mưa không đánh lên guồng nước không ngừng chuyển động, nước ấm trong ôn tuyền bốc hơi, gặp nước mưa lại bị ngưng tụ xuống.

Trong không khí, mùi của con người càng ngày càng nhạt. Ngược lại, truyền đến một hồi hươngcỏ xanh, đập vào mặt.

Tiêu Thanh Hàn ngồi ở trong đình, nước mưa bay xéo làm ướt lan can, bên trong đình cũng có hơi nước, chợt một cơn gió thổi tới, bạch y nam tử xôn xao vùng vẫy, sợi tóc trên đầu cũng bị cuốn lên, cuối cùng rơi vào trên lưng hắn, cho dù bị gió thổi nhưng không có một tia xốc xếch,

Con ngươi hắn xuyên qua màn mưa, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên, mang theo một phần mê say, làm như nhìn thấy được thứ đẹp nhất thiên hạ, nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt hắn chỉ là một mảnh trống rỗng.

Trúc xanh lay động, kèm theo tiếng mưa rơi lộp độp vang lên, hơi nước đầy trời, trong thoáng chốc, như xuất hiện một cô gái trong mưa, nụ cười nhàn nhạt khuynh thành, nàng đưa đôi tay, khóe miệng mỉm cười, thanh nhã như cúc, ‘Thanh Hàn’, thanh âm của nàng uyển chuyển, ướt đẫm thâm tình.

“Nhược. . . . . .” Nam tử cũng đưa tay ra, muốn bắt được cô gái. Ngón tay khẽ chạm, cô gái lập tức tiêu tán. Mà trên ngón tay trắng noãn của hắn, một giọt mưa chảy xuống, rồi sau đó rơi vào trên áo, như lệ của nàng. . . . . .

Cùng lúc đó, ở một phương khác, rừng cây che trời, mưa bụi không ngừng rơi xuống, giọt nước trên đất không ngừng bắn tung tóe, đêm không trăng, đen tối vô cùng.

Gió thổi không ngừng.

Một nam tử đứng trong mưa. . Nước mưa không ngừng đánh vào trên mặt, trên người hắn. . . . . . Lông mày dày rậm, cặp mắt khép hờ, sợi tóc đã sớm ướt đẫm, dán chặt lấy khuôn mặt, lúc này, hắn mở hai tròng mắt, nhìn bầu trời, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Trăm năm khắc tinh sao. . . . . .” Hắn mở miệng, thanh âm lập tức bị gió thổi đi. Trong không khí, ngoại trừ tiếng mưa rơi chính là tiếng gió gào thét. Mà bóng lưng của hắn ở trong màn mưa mang theo thần bí, ống tay áo theo gió bay lên.

Tiếp đó, hắn quay người lại, lắc mình đi vào một gian phòng, căn nhà gỗ có ánh đèn dầu, mang vào một phần hương vị của mưa.

Gió nhẹ nhàng lẻn vào bên trong, nâng lên sa màn. Mơ hồ có thể thấy trên giường có một nữ tử, tiếng hít thở tinh tế nhàn nhạt truyền đến. Mà trên đất có một con sói trắng khổng lồ, nó lười biếng nâng đầu lên. Hí mắt nhìn nam tử đi vào, sau đó lại cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm da lông trên người.

Nam tử khẽ cười một tiếng, đến gần giường, vén màn lụa, liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó lắc đầu một cái, khẽ thở dài, coi lại y phục ướt đẫm của mình, sau đó đi vào một gian phòng khác.
Bình Luận (0)
Comment