Vân Long Phá Nguyệt

Chương 347

“Ai da, tiểu thư, ngươi xem, sắp tới giờ lành rồi.” Tròng mắt Tử Y mang theo lệ, nhưng không muốn rơi xuống trước mặt tiểu thư, hôm nay là ngày vui, không phải là lúc để khóc, hai lần xuất giá, hoàn toàn khác nhau, lần trước là nàng muốn khóc mà không dám khóc, lần này là nàng có thể khóc mà không muốn khóc.

Đây là chuyện vui của tiểu thư, cho nên không thể khóc, cho dù là vui qua mà khóc cũng không được.

Vân Tâm Nhược nhè nhẹ cảm nhận ý nghĩ của Tử Y, buông tay xuống, ngồi ở trên giường, đỏ thẫm khăn cưới trên đỉnh đầu rũ xuống, ngăn cảm tất cả tầm mắt, hôm nay, nàng thành thân rồi, gả cho Thanh Hàn, cho nam tử nàng yêu, khóe miệng nàng khẽ nhấc lên, lại nếm được mùi vị có chút mằn mặn, đây là mùi vị của nước mắt, khẽ nhắm con mắt, hàng lông mi dính đầy giọt nước.

Quốc sư lập gia đình, ông trời tác hợp cho, hoàng thượng làm chủ, chuyện này, ngay cả nghĩ người bình thường cũng không dám nghĩ, sáng sớm, bên ngoài phủ quốc sư liền bu đầy người. Hàng loạt quan binh đứng ở cửa phủ, ngăn cản đám người không ngừng tràn vào.

Nhân số đông đảo, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể nhìn chút ít người đi vào phủ quốc sư, những người này là đại thần quyền cao chức trọng. Hạ Chi đến gần, nhìn cảnh tượng này, khẽ thở dài.

Hắn đi vào phủ quốc sư, giơ lệnh bài phó tướng, quan binh ngoài cửa lập tức để hắn đi vào, lúc này phủ quốc sư ít đi một chút an tĩnh, nhiều hơn một phần náo nhiệt, trúc xanh cũng không ngừng phe phẩy cành lá. Không chỉ làm cho người ta cảm thấy hơi thở sảng khoái, mà tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng.

Hỉ đường, hoàng đế ngồi ghế trên, uống rượu trúc mà Cửu đệ cất, tinh khiết và thơm đến quá đáng. Lần này Cửu đệ quả thật phung phí, lại dùng Thanh Trúc làm rượu để quan khách thưởng thức.

Bên trong Lưu đinh lâu, toàn bộ là một mảnh đỏ rực, áo ngủ bằng gấm màu đỏ, sa màn màu đỏ, chăn gối màu đỏ, bảo thạch màu đỏ.

Tiêu Thanh Hàn đẩy cửa ra, đi vào bên trong Lưu đinh lâu, lúc này, hắn không có mặc bộ áo trắng như tuyết nữa, thay vào đó là một thân màu đỏ chót, đem khuôn mặt tuyệt trần của hắn càng thêm tuyệt sắc.

Vân Tâm Nhược nghe được tiếng động ở cửa, tay nhẹ vạch khăn cưới trên đầu, cặp mắt mang theo nụ cười.

Thanh Hàn, sao hắn tới đây?

Tiêu Thanh Hàn đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng, áo đỏ của hai người đan vào nhau, mang theo màu sắc của lửa.

“Thanh Hàn, sao ngươi. . . . . .” Vân Tâm Nhược nhìn hắn, không hiểu. Lại phát hiện hôm nay hắn mặc một thân đỏ rực, cực xứng đôi với nàng. . Mặt của nàng ửng đỏ, hỉ phục lộ vẻ càng thêm xinh đẹp.

“Ta tới đón ngươi.” Tiêu Thanh Hàn cúi đầu, khẽ hôn xuống bên môi nàng, sau đó nghiêng đầu, đem lấy khăn che trùm kín lại, sau đó nàng đã được Tiêu Thanh Hàn vững vàng ôm vào trong ngực.

Vân Tâm Nhược ôm lấy cổ hắn, nàng không thấy được thứ gì, nhưng nàng cực kì an tâm và ấm áp. Thì ra là rúc đầu vào ngực nam tử mình yêu lại hạnh phúc như thế.

Tiêu Thanh Hàn ôm Vân Tâm Nhược đi tới hỉ đường, chọc tới không tới ít ánh nhìn chăm chú, bất quá ánh mắt của hắn vẫn nhìn cô gái trong ngực, tất cả đều không quan trọng, chỉ có cô gái trong ngực mới là tất cả của hắn.

Tiêu Cẩn Du ngồi ở ghế trên, nhìn Cửu đệ mặc y phục đỏ rực ôm cô gái cũng mặc áo đỏ, nhàn nhạt nhíu mày, Cửu đệ quả thật không làm việc theo lẽ thường, thôi, tùy đệ ấy đi, dù sao hắn cũng không thể áp dụng những quy tắc thường lên Cửu đệ. Minh Phong đứng ở bên cạnh hắn, hôm nay lại mặc một bộ y phục màu lam nhạt, so với hồng y, hắn thiếu đi một phần yêu mị, lại nhiều hơn một phần tiêu sái.

Hôm nay là ngày quốc sư thành thân, hắn không muốn giành danh tiếng, quốc sư không ăn hắn mới là lạ.
Bình Luận (0)
Comment