Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi

Chương 4

Buổi tối.

Thời Viễn mở ra ba lô giới.

Người chơi số: 1327

Người sử dụng hệ thống: Thời Viễn

Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)

Trí lực: 30 (100 mãn cấp)

Dung mạo: 80 (100 mãn cấp)

Thể lực: 60 (150 mãn cấp)

Vũ lực: 11 (100 mãn cấp)

Kỹ năng: Chưa mở ra (tạm thời chưa tập được)

Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 3%

Tích phân: 509

Vật phẩm đang có: 1327 nhà lá (có thể sửa chữa)



“Tiến độ nhiệm vụ rốt cục tiến tới 3%, nhất định là hôm nay tôi dốc lòng chăm sóc có tác dụng.” Thời Viễn vừa nói vừa nghĩ có nên cho Trình Mộ thêm nhiều cơ hội sinh bệnh hơn hay không, để cho mình chăm sóc y tăng cường tiến độ, 2B lên tiếng.

“Bắc Bắc quân nhiệt tình nhắc nhở, do người chơi tự cao tự đại không để mắt đến tác dụng trợ công, tích phân -4.”

Đây thực sự không phải người mà.

Đối với điều này Thời Viễn chỉ có một câu ngọa tào, nhưng mà vẫn nói thầm ở trong lòng thôi.

Cậu cảm thấy mình quá nghẹn khuất.

Buổi trưa cậu dựa theo lời Trình Điềm nói mà sửa soạn một phen mới đi xem Trình Mộ, kết quả ngược lại tốt…

Thời điểm Trình Mộ uống nước trực tiếp phun lên y phục của cậu, xong nói một câu —— y phục này chất liệu không tốt.

Nguyên lai, sau khi nước phun trên y phục, màu sắc quần áo trực tiếp loang ra…

Cậu rất muốm muốn hỏi Trình Mộ có phải bị bệnh hay không. Thời Viễn sắp điên rồi.

Oán niệm mà nhìn tích phân lại biến thành 505, Thời Viễn muốn biết tiếp tục như vậy thì bao giờ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Buồn ngủ đột kích, thời điểm Thời Viễn sắp nhắm mắt, cậu lại nghĩ tới hồi ban ngày Trương Thành đã nói.

Không nghĩ tới, chuyện muốn ăn đòn này Trình Mộ còn chọn người làm.

“Trình Mộ, xế chiều hôm nay tan học đi đánh bóng bàn đi.”

Trình Mộ ở nhà nằm ba ngày rốt cục khỏe, Thời Viễn đã không kịp đợi. Bởi vì tiến độ nhiệm vụ từ khi tăng 3% sau đó liền bất động, cậu cảm thấy cứ như vậy là không được, nhất định phải chủ động súc tiến.

“Bộ dáng chân chó của cậu đây là muốn làm gì.” Trình Mộ tay cắm ở trong túi nhàn nhàn mà trả lời một câu.

Chân chó? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi chân chó? Thời Viễn yên lặng ở trong lòng thâm tình thăm hỏi từ người nhà đến mộ tổ của Trình Mộ.

Thế nhưng hiện tại cậu còn chưa biết, tương lai đây cũng là người nhà cùng mộ tổ của mình.

“Đi thôi, không có chuyện gì.” Thời Viễn chịu đựng quyết tâm lại nói một câu.

“Năm giờ, sân luyện tập.”

“Trình Mộ, cậu sao rồi? Thân thể khỏe chưa?” Trình Mộ mới vừa nói xong, Thư Dư đi tới trước bàn y liếc mắt nhìn Thời Viễn.

“Cảm tạ, tôi rất khỏe.” Nói xong Trình Mộ liền cúi đầu đọc sách.

Thư Dư thấy Trình Mộ không có ý tứ muốn nói nữa, chỉ có thể phẫn nộ định rời đi, bất quá nhìn Thời Viễn bên cạnh còn chưa đi, nàng không vui. Bất quá, còn phải ra vẻ cao hứng, dù sao Trình Mộ còn đang ở đây.

“Thời Viễn, không đi sao? Trình Mộ muốn xem sách.”

“Thời Viễn, đi lấy sách toán học của cậu, tôi dạy cậu làm bài.”

“A? Nha.” Thời Viễn nghe đến Trình Mộ đột nhiên cho ra một câu, suýt chút nữa không kịp phản ứng.

“Keng! Nam chủ trợ giúp người chơi đả kích nguyên nữ chủ, tích phân +20, người chơi tiếp tục châm dầu, không nên khinh thường mà phải nỗ lực xoát độ tồn tại tăng cường độ hảo cảm của nam chủ đối với cậu u~.”

Thời Viễn ngơ luôn, nữ chủ cư nhiên là Thư Dư? Cái quỷ gì? Ánh mắt Trình Mộ cũng có thời điểm kém như vậy?



Sau khi Thời Viễn đem một đề bài nhìn đầy đủ ba lần lại không có nửa điểm phản ứng, Trình Mộ thật sự là không nhịn được. Không tự chủ được, y khoát tay liền đem tóc Thời Viễn xoa loạn một nùi.

Nhìn bộ dáng Thời Viễn tức giận, trên mặt y không lộ ra vẻ gì, kỳ thực trong lòng rất vui vẻ.

Y tự xưng là thông minh, cho là Thời Viễn không biết tâm tư mình.

Nhưng mà, lần này y nghĩ lầm rồi…

“Keng! Độ thiện cảm của nam chủ đối với người chơi lần thứ hai tăng cường, tích phân +25, người chơi tiếp tục phấn đấu đi!”

Thời Viễn: “…”

Độ thiện cảm này tới như thế nào ha… Chẳng lẽ là bán xuẩn mà có…

“Đề tài này phỏng chừng bên trong lớp chúng ta chỉ có một người biết, những người khác đều không thể?” Phùng thầy khẳng định nói.

“Ân, quá khó!” Tất cả mọi người trăm miệng một lời nói.

Thời Viễn cũng ở trong “mọi người”, tuy rằng cậu hoàn toàn không nghe rõ là đề bài nào, nhưng theo phần lớn trong tình huống bình thường chắc sẽ không sai.

Bất quá, chờ cậu hỏi người bên cạnh là đề bài nào, cả người đều không tốt.

Thật! Chẳng trách lão tử nhìn ba lần cũng không hiểu! Tất cả mọi người đều không hiểu mà! Không phải vấn đề dao cậu thiếu thông minh! Mà do gia hỏa Trình Mộ kia muốn ăn đòn, chờ cho cậu! Tóc của lão tử dễ vò như vậy sao!

5 giờ. Chuông tan học vừa mới vang, Thời Viễn liền lôi kéo Trình Mộ đến sân luyện tập.

Đi tới đi tới, cậu cảm giác có chút không được bình thường. Tại sao tất cả mọi người nhìn cậu như vậy. Tuy rằng cậu biết mình lớn lên đẹp trai, nhưng trước đây cũng không có như vậy a.

Cậu nhìn chính mình một chút, lại nhìn Trình Mộ đi phía sau một chút, cảm thấy không có gì không đúng.

Cậu lắc đầu một cái, một bộ dáng mọi người đều là bệnh thần kinh cậu tiếp tục đi.

Giữa hè, nhiệt độ rất cao.

Không đi được năm mươi mét, Thời Viễn cảm giác trên mặt toát mồ hôi, cậu chuẩn bị lau một chút.

Kết quả…

Giơ tay, cậu sửng sốt.

Cậu tại sao lại cùng người khác nắm tay? Đầu óc nhất thời không phản ứng kịp, nhìn theo tay mình đang nắm liền thấy bộ mặt vĩnh viễn không hề cảm xúc như ai thiếu y 80 ngàn của Trình Mộ. Có phải có cái gì không đúng hay không?

“A!” Thời Viễn trong nháy mắt vứt tay Trình Mộ ra, ngửa mặt lên trời hô to: “Lão tử không phải gay!”

Nhưng mà chung quanh không ai phản ứng cậu, đều là một loạt ánh mắt chúng tôi hiểu.

Thời Viễn không biết làm sao dù da mặt có dày hơn nữa, cũng ở trong loại ánh mắt như lễ rửa tội này bùng một cái mặt đỏ thẫm, nhanh chân chạy về phía sân luyện tập, ngay cả Trình Mộ sau lưng cũng không quản.

Trái lại Trình mỗ, quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Không nhanh không chậm theo sát phương hướng Thời Viễn đi tới.

Nhưng chỉ có y tự mình biết, trong lòng bàn tay từ lâu đều là mồ hôi. Không phải khô.

Nhìn Trình Mộ vẫn là bộ dáng vĩnh viễn bình tĩnh mà chậm rãi đi tới, Thời Viễn ở trong lòng chửi má nó. Dựa vào cái gì y vẫn cứ làm như việc không liên quan tới mình như vậy, còn chính mình lại như chó cùng rứt giậu hỏa cấp hỏa liệu (lửa cháy sém mông), thực sự là được rồi.

“Ai, cậu ban đầu vì sao không hất tay tôi ra nha, còn có vừa nãy vì sao không giải thích a, làm cho tôi giống như thực sự là gay.”

“Đầu tiên, đối với vấn đề ban đầu tôi không bỏ tay cậu ra, tôi chỉ muốn nói một câu ——tu dưỡng của tôi không cho phép tôi làm chuyện không lễ phép như thế. Thứ hai, là cậu lôi kéo tay của tôi trước, sau đó, cậu lôi kéo tay của tôi tôi cũng sẽ không mất hai cân thịt, tôi làm gì phải làm chuyện dư thừa như thế đâu?”

Trình Mộ một bên trả lời một bên tới gần Thời Viễn, mãi đến khi làm cho sau lưng Thời Viễn dán lên đài bóng bàn mới không thể không dừng lại.

Nhìn biểu tình cục xúc (*băn khoăn không yên) kia của Thời Viễn, Trình Mộ đột nhiên liền muốn đùa cợt cậu.

Y cúi đầu sát vào lỗ tai Thời Viễn nói tiếp: “Vừa nãy tôi không giải thích? Lẽ nào cậu là muốn tôi giống như cậu hô to một tiếng ‘Tôi không phải gay’ sao? Hai người đồng thời kêu, cậu cảm thấy như vậy không đủ vang sao?”

Cảm giác được thân thể Thời Viễn đang không ngừng trốn về phía sau, cả nửa người đều sắp nằm lên đài bóng bàn, y hảo tâm cuốn lại eo Thời Viễn, môi mỏng càng dán lên lỗ tai Thời Viễn, giống như trò đùa dai mà nói: “Lẽ nào cậu thật muốn chúng ta có chút quan hệ?”

“Cậu… Cậu…” Thời Viễn cảm nhận được hô hấp của Trình Mộ gần ở bên tai, lỗ tai đều hồng thấu, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Ha ha.” Trình Mộ đột nhiên buông lỏng vòng tay ôm Thời Viễn, thân thể lui về phía sau, không thể tin bật cười, cười rất lớn tiếng.

Thời Viễn sửng sốt.

Lại nói, lần trước thấy Trình Mộ cười chính là lúc cậu đưa cho y một bức chân dung bản thân trong lúc buồn chán tiện tay vẽ y, y nở nụ cười, nhớ tới lúc đó y cười đến thật rất vui vẻ.

Bất quá, đó cũng là đời trước.

Đột nhiên, Thời Viễn liền cảm thấy trong lòng chát chúa, nhìn Trình Mộ cười ra tiếng, cậu liền lẵng lặng nhìn mặt y.

Khi Trình Mộ dừng cười, liền nhìn thấy thần sắc Thời Viễn như là đau lòng lại mang chút đắng chát phức tạp.

Trong lòng y bỗng nhiên hơi ngưng lại, động tác so với đầu óc càng nhanh hơn mà tiến lên ôm chặt lấy cậu.

Hai người cái gì đều không nghĩ, chỉ là lẳng lặng mà ôm nhau như thế, cho nên Thời Viễn đều quên trong đầu 2B thêm tích phân, chỉ mơ hồ nghe thấy 30 gì đó.

Sau đó hai người làm sao tách ra cũng không ai biết, chỉ biết là bọn họ không có như hẹn mà đánh bóng bàn.

Chú định đêm nay —— là đêm hai người mất ngủ.

Thời Viễn, Trình Mộ. Học tra, học bá.

“Bắc Bắc quân nhiệt tình nhắc nhở, ngày hôm nay người chơi biểu hiện rất tốt, tích phân rõ ràng tăng nhanh, tiến độ nhiệm vụ cũng có tăng cường, hơn nữa còn thu được vật phẩm tưởng thưởng bất ngờ, xin đem hết toàn lực tiếp tục cố gắng đi.”

Thời Viễn tiện thể liền nhìn ba lô một chút.

Người sử dụng hệ thống: Thời Viễn

Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)

Trí lực: 30(100 mãn cấp)

Dung mạo: 80(100 mãn cấp)

Thể lực: 60(150 mãn cấp)

Vũ lực: 11(100 mãn cấp)

Kỹ năng: Chưa mở ra (tạm thời chưa tập được)

Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 10%

Tích phân: 550

Vật phẩm đang có: 1327 nhà lá (có thể sửa chữa)

Thuốc nước thâm tình ôm ấp (ps: Vật ấy ý nghĩa như tên, người chơi nên sử dụng thuốc sau đó ôm ấp người khác, người kia sẽ cảm nhận được người chơi đối với hắn thâm tình cũng rất cảm động)



Xem xong ba lô, đối mặt với tích phân gia tăng, tiến độ gia tăng, vật phẩm gia tăng, Thời Viễn cư nhiên không cảm thấy đặc biệt cao hứng giống như bình thường.

Trong lòng cậu nhớ chỉ có cái ôm ấp ban ngày kia, cậu cũng không thể nói là tại sao, nhưng chính là không quên được.

Vì đánh đuổi ý nghĩ chính mình cũng cảm thấy không được bình thường này, cậu nghĩ tới một chuyện muốn hỏi 2B để dời đi lực chú ý ——

Nếu như cậu không trọng sinh, trong thế giới này giữa Thư Dư cùng Trình Mộ là chuyện gì xảy ra.

Chờ Thời Viễn nghe xong từ đầu tới đuôi câu truyện, cậu cho ra một kết luận: Trình Mộ bị gạt.

Cứ việc trong truyện đó cẩu huyết cũng có, lừa dối cũng có, trùng hợp cũng có, tóm lại cuối cùng Thư Dư cùng Trình Mộ là ở bên nhau.

Nghĩ Thư Dư kia dối trá làm sao có thể xứng với Trình Mộ, hơn nữa nhiệm vụ của mình là phải theo đuổi nam chủ, Thời Viễn ở trong lòng chân chính làm một cái quyết định: Cậu muốn trước khi truyện còn chưa kết thúc thay đổi quỹ tích của nó, chia rẽ bọn họ, miễn cho Trình Mộ bị lừa.

Thời Viễn nghĩ, Trình Mộ tuy rằng cao lãnh, độc miệng, phúc hắc, nhưng y đáng giá gặp được người càng tốt hơn.

Bởi vì, y là một người tốt.
Bình Luận (0)
Comment