Vận May Đổi Đời

Chương 110


Lý Thần mỉm cười, nhéo mũi Tô Vãn Thanh, nói: “Thông minh lắm”.

“Hệ thống công ty quá nhỏ”.

“Mặc dù hệ thống tập đoàn đủ để đáp ứng sự phát triển giữa các ngành, nhưng cấu trúc của tập đoàn vẫn bị hạn chế”.

“Vì vậy dự định của tôi là quăng lưới trước, trong tương lai, các công ty chịu trách nhiệm về lĩnh vực tương ứng của họ sẽ đủ trưởng thành để thành lập một tập đoàn nắm giữ cổ phiếu”.

“Cuối cùng, tập đoàn sẽ nắm quyền kiểm soát tất cả các công ty con, mỗi công ty con sẽ chịu trách nhiệm về hoạt động kinh doanh của mình”.

“Như vậy sẽ không dẫn đến tình trạng người ngoài ngành lãnh đạo người trong ngành, và cũng sẽ không xuất hiện tình trạng đá chéo sân bị thất bại”.

Nói xong những điều này, Lý Thần nhìn Tô Vãn Thanh cười nhẹ: “Kiểm tra cậu một chút, cấu trúc như này thường sẽ xuất hiện ở đâu?”

Tô Vãn Thanh kiềm chế sự kích động, nói: “Tập đoàn tài chính?”
“Đúng vậy, tập đoàn tài chính”, Lý Thần gật đầu.

“Phát triển một công ty hay một tập đoàn trước giờ đều không phải mục tiêu của tôi, như vậy quá nhỏ.

Chỉ bằng cách thành lập một tập đoàn tài chính thật sự, kiểm soát các công ty hàng đầu trong nước với những lĩnh vực khác nhau mới là con đường phát triển của nền kinh tế đầu sỏ”.

Cơ cấu này không phải do Lý Thần sáng tạo ra đầu tiên.

Tương tự như tập đoàn tài chính Samsung và Mitsubishi, còn có các thế lực tài chính ở phương Tây, thật ra đều phát triển như vậy.

Một công ty dù mạnh đến đâu cũng có những hạn chế, ví dụ như Microsoft và Iphone, là những công ty lớn nhất thế giới, nhưng Microsoft chuyên về hệ điều hành, Iphone chuyên về những sản phẩm điện tử.

Ham muốn của Lý Thần không chỉ đơn giản là một lĩnh vực công nghiệp.

Sống lại một đời, không thành lập một tập đoàn tài chính, làm ông trùm lớn một lần thì được sống lại có tác dụng gì chứ?
“Trước đây bố tôi từng nói, cậu là Càn Long, sẽ có ngày bay lên trời.

Tôi cảm thấy bố vì quá tán thưởng cậu nên mới nói những lời như vậy, bây giờ mới cảm thấy dã tâm của cậu còn lớn hơn cả Càn Long”, Tô vãn Thanh chân thành nói.

Lý Thần cười nhẹ: “Tôi thảo luận với bố cậu trước, sau đó để cho giám đốc tài chính của tập đoàn Tô Thị tới công ty Thần Thanh làm nửa năm, coi như là mượn tạm nhân lực, nửa năm này cậu theo bà ấy chăm chỉ học hỏi nhé”.

Tô Vãn Thanh tức giận nói: “Cậu đang chê tôi thiếu năng lực à?”

Lý Thần vội vàng nói: “Làm gì có chuyện đó, tôi sợ rằng ngành công nghiệp dưới trướng chúng ta càng lúc càng nhiều, cậu không quản hết được”.

“Tôi chắc chắn sẽ tuân theo hệ thống quản lý chuyên nghiệp để quản lý cụ thể, giao cho những người trong ngành làm, nhưng về mặt tài chính, tôi sẽ không tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ bố mẹ tôi và cậu”.

Tô Vãn Thanh hừ nhẹ một tiếng, trong lòng rất hài lòng với việc Lý Thần tin tưởng mình tương đương với bố mẹ anh, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi sẽ lấy hết tất cả tiền của cậu”.

“Của tôi cũng là của cậu”, Lý Thần cười nhẹ nói.

Hai má Tô Vãn Thanh chợt đỏ ửng.

“Vãn Thanh à, nào, cô hầm canh gà cho cháu rồi, mau nhân lúc còn nóng uống đi, gà mái mang từ dưới quê lên đấy, bổ lắm”.

Lúc này, Lưu Tú Phương mang bát canh gà hầm tới.

Tô Vãn Thanh vội vàng đứng dậy nhận lấy.

“Cám ơn cô ạ”, Tô Vãn Thanh ngọt ngào nói.


Mẹ mất sớm, từ nhỏ cô và Tô Đông Thăng sống nương tựa vào nhau.

Mặc dù Tô Đông Thăng luôn yêu chiều cô hết mực, nhưng ông ấy là một doanh nhân, luôn bận rộn với công việc, ngoài điều kiện về vật chất ra, ông ấy khó có thể chăm sóc cuộc sống thường ngày của Tô Vãn Thanh được.

Trong những ngày qua, Tô Vãn Thanh đã cảm nhận được tình mẫu tử mà cô đã không được nhận trong suốt nhiều năm từ Lưu Tú Phương, đương nhiên cảm thấy rất thân thiết với bà ấy.

Lưu Tú Phương mỉm cười, ấm áp nói: “Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với cô nhé, tuyệt đối không được để bản thân ấm ức đâu đấy”.

“Vâng ạ”.

Tô Vãn Thanh nhấp một ngụm canh gà nóng, chỉ cảm thấy có một luồng ấm áp truyền vào nơi sâu nhất trong trái tim..

Bình Luận (0)
Comment