Vận May Đổi Đời

Chương 369


"Mệt mỏi cả ngày trời, đi tắm đi nào".

Điều bất ngờ là Tô Vãn Thanh không hề có hứng đi hỏi tội, cũng không hỏi tới cùng mối quan hệ giữa hai người mà chỉ quan tâm nói một câu.

Lý Thần nhìn Tô Vãn Thanh và hỏi: “Cậu không có gì muốn hỏi mình sao?”
“Có gì để hỏi chứ?”, Tô Vãn Thanh vênh mặt ngồi xuống ghế, mở máy tính xách tay lên.

“Với một người đàn ông như cậu, bên cạnh không thể thiếu hoa thơm bướm lượn được, đến bố mình còn nhắc nhở mình mà”.

Tô Vãn Thanh cười tự tin, nói với vẻ rất tự nhiên: “Hơn nữa mình tin cậu sẽ không phụ mình, đúng không?”
Dù Tô Vãn Thanh nói như vậy nhưng làm gì có chuyện Lý Thần không cảm nhận được sự uy hiếp trong đó chứ.

Lý Thần chỉ cười ngờ nghệch, thuận miệng nói: “Đúng, đúng!”
Và sau đó anh quay đầu không chút do dự, đi tắm!


Khi Tô Vãn Thanh trở về thì đã là chạng vạng.

Hoắc An Lan chuẩn bị ngày hôm sau đi tham gia phát biểu show ở Hỗ Thị, còn Hoắc Hoàn Vũ thì đại diện cho nhà họ Hoắc cùng một số gia tộc kết tình thâm giao khác đi xã giao.

.

Cập nhật truyện nhanh tại ++ .

M E ++
Thế nên Lý Thần cũng kệ bọn họ, đưa Tô Đông Thăng và Tô Vãn Thanh cùng với Lưu Quân, bốn người đi ăn tối.

Họ tìm đại một nhà hàng, sau khi gọi món thì Tô Đông Thăng nói với Lý Thần: “Thời gian gần đây chắc cháu bận lắm nhỉ?”
Lý Thần cười nói: “Thanh niên mà, bận mới tốt, rảnh quá lại không quen ạ!”
Tô Đông Thăng cười: “Đàn ông ở tuổi của cháu đúng là nên đặt nhiều tinh lực hơn nữa vào sự nghiệp.

Năm xưa chú cũng như vậy.

Cháu yên tâm, những chuyện khác chú sẽ giúp cháu để ý”.

Lý Thần rót cho Tô Đông Thăng một ly rượu, nói: “Chuyện của chú Diêu cháu cảm thấy ngại lắm”.

Tô Đông Thăng phất tay: “Không cần bận tâm, chú và chú ấy qua lại đã mấy chục năm rồi, biết chú ấy là người thế nào.

Huống hồ thực ra thì lần này tới đây, mặc dù chú ấy chịu khổ một chút thế nhưng lợi ích đạt được thì có khi kiếm mấy năm cũng không có đấy”.


“Nói như vậy thì chú ấy còn phải cảm ơn cháu mới đúng….Lúc trước ở trong bệnh viện, chú ấy một mực nói tốt về cháu khen tới tận mây xanh ấy”.

Lý Thần mỉm cười nói: “Chuyện này đã được giải quyết xong, dù sau này còn vấn đề gì thì cũng sẽ không can dự đến chú ấy nữa ạ”.

Tô Đông Thăng gật đầu, nói giọng dịu dàng: “Có cần giúp đỡ gì thì cứ nói.

Mặc dù với mối quan hệ ở thủ đô, chú không giúp được gì nhiều nhưng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.

Lý Thần không hề từ chối lòng tốt đó, chỉ nghiêm túc nói: “Sẽ như vậy ạ”.

Sau bưã ăn, Tô Đông Thăng đột nhiên nói với Lý Thần: “Ngày mai chú đi tham gia buổi diễn đàn về thị trường, những người phụ trách chuỗi các siêu thị của các nước đều tham gia, dù gì cũng là cơ hội mở rộng mối quan hệ.

Lý Thần gật đầu.

“Vãn Thanh cũng đi cùng chứ?” Lý Thần quay qua hỏi.

Tô Vãn Thanh lắc đầu: “Mình đăng ký học MBA của thủ đô, ngày mai khai giảng, hai ngày nay đều bận lắm”

MBA chính là học thạc sĩ quản trị kinh doanh.

Ở thời đại này, ngành học này có giá vô cùng.

Chỉ có điều giá cả không hề thấp, nhất là học MBA ở thủ đô thì học phí một năm có thể lên tới gần một triệu tệ.

Chỉ có điều Lý Thần và Tô Vãn Thanh đều là những người không quan tâm tới tiền bạc.

Huống hồ, với lớp nghiên cứu như thế này, vì học phí cao và kiểm tra đầu vào của học viên rất nghiêm ngặt thế nên những người có thể học cũng đều là những tinh anh đẳng cấp trong xã hội.

Mối quan hệ giữa những người học viên như thế này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là nguồn tài nguyên vô cùng quý giá.

Lý Thần kinh ngạc nói: “MBA, được đấy, tham gia cũng không tệ, chỉ là chú ý một chút, bên trong có những thanh niên tới để độ vàng nên không chừng là những kẻ có ý đồ xấu xa đấy”..

Bình Luận (0)
Comment