Vận May Đổi Đời

Chương 377


Ngay khi Lý Thần nói ra những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi.

Đối với bọn họ, Lý Thần là con rể tương lai của Tô Đông Thăng, nếu như không phải có Tô Đông Thăng, anh thậm chí còn không có tư cách tham dự diễn đàn này.

Nhưng bây giờ, ngay cả Tô Đông Thăng cũng không thể làm gì được Vạn Thủ Cường nói gì đến Lý Thần?
Trong trường hợp có sự chênh lệch quá lớn giữa thực lực của đôi bên, đó chỉ là biểu hiện của hiếu thắng và không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Trong đám người, Kiều Khắc Lý lắc đầu, cảm thấy Tô Đông Thăng cũng là một người khôn ngoan, sao lại có một cậu con rể mất não như vậy?
Còn Vạn Thủ Cường nhìn chằm chằm Lý Thần bằng ánh mắt u ám, cười ngông cuồng một tiếng, giống như một vị vua ở trên cao nghe thấy lời khiêu khích của một kẻ ăn xin vậy.

“Thằng nhãi, mày là cái thá gì?”, Vạn Thủ Cường hung hãn nói một câu.


“Đến bố vợ mày cũng chỉ là rác rưởi trong mắt tao thôi, huống hồ là mày? Nếu như tao là mày, tao sẽ cố gắng khuyên nhủ bố vợ mình, biết điều một chút, đừng có đối đầu với tao, nếu không bát cơm khó khăn lắm mới giữ được nói không chừng sẽ bị đạp đổ đấy”.

“Thật đúng là không biết sống chết, chăm chỉ giữ miếng đất của mình đi không tốt sao? Mỗi năm thu lãi hàng chục triệu, sống qua ngày là được rồi, cứ nhất quyết đòi nhảy ra nộp mạng làm gì không biết!”
Tô Đông Thăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Thủ Cường, trong mắt lộ ra sự hận thù điên cuồng: “Vạn Thủ Cường, Tô Đông Thăng tôi thề rằng, nhất định sẽ khiến ông chết không yên thân! Mối thù của Lâm Lâm, tôi nhất định phải báo!”
Vạn Thủ Cường phá lên cười, nói: “Mẹ kiếp ông chẳng là cái đéo gì trong mắt tôi mà còn đòi báo thù? Tranh thủ lúc này quay lại đóng gói mọi thứ, giữ vững số tiền trong tài khoản ngân hàng thì còn có thể hưởng một tuổi già vui vẻ!”
“Vạn Thủ Cường tôi nói được làm được, đợi tiêu chuẩn ngành hàng này được thông qua, siêu thị dưới tên của ông sẽ bị cả ngành này tấn công”.

“Còn thị trường ở tỉnh của ông, mặc dù tôi không thích, nhưng sẽ có người khác thích, vừa hay lấy lại phân chia cho mọi người, coi như chút quà nhỏ tôi tặng cho mọi người”.

Vừa nói Vạn Thủ Cường vừa liếc mắt sang nhìn Lý Thần, cười nhẹ nói: “Thằng nhãi, nhìn thấy chưa? Ông bố vợ của mày chỉ có thể gào mồm lên ở đây, nhưng thế thì có sao chứ? Cũng chẳng làm gì được tao cả?”

“Bố vợ mày còn như vậy thì mày là cái chó gì? Bây giờ, mày đã nhận thức được xã hội này tàn khốc đến mức nào chưa? Tầng lớp thượng lưu nguy hiểm hơn nhiều so với những gì mày nghĩ đấy.

Ông bố vợ nhiều tiền trong mắt mày trước mặt tao chỉ là một con kiến mà thôi”.

“Còn muốn tao muốn chết mà không được? Đúng là nực cười, đã bao nhiêu năm rồi tao chưa gặp được kẻ ngu như mày, cũng không xem lại xem bản thân là cái thá gì, nực cười”.

Vừa nói Vạn Thủ Cường vừa nheo mắt liếc nhìn toàn bộ những người xung quanh một lượt, ông ta quyết định dùng Lý Thần và Tô Đông Thăng để giết gà dọa khỉ.

Chỉ bằng cách này mới có thể răn đe được những người khác để thực hiện kế hoạch của mình một cách suôn sẻ!
“Mày là con rể của Tô Đông Thăng, nhưng đừng bước chân vào vết xe đổ của ông ta”.

Vạn Thủ Cường vừa nói, trên mặt nở nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm Lý Thần, nói một cách đầy ẩn ý: “Trông chừng vợ mày cho kỹ, đừng để nó giống mẹ của mình, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa đâu”.

Vạn Thủ Cường nói xong liền cười điên cuồng, kiêu ngạo tự đắc đến cực điểm..

Bình Luận (0)
Comment