Vân Nê

Chương 14

Edit: An Tĩnh

“Họ tên.”

“Vân Nê.”

“Tuổi.”

“Mười bảy.”



Bên trong chiếc xe cảnh sát đang chạy nhanh trên đường cái, Vân Nê cúi đầu ngồi ở hàng sau. Bên tai là tiếng còi xe cảnh sát ầm ĩ.

Sau khi hiểu đơn giản về thông tin thân phận của cô, nữ cảnh sát bắt đầu tiến hành hỏi cặn kẽ những điều liên quan đến sự việc này.

Cô liếm đôi môi hơi khô nẻ của mình, cơn đau nhói ở má truyền đến, giọng nói hơi khàn: “Sau khi em ra khỏi quán, chưa đi được bao xa thì gặp phải bọn họ. Ban đầu em cho rằng họ chỉ là người đi ngang qua thôi.”

Nữ cảnh sát ngắt lời, nói: “Trước đó em có xảy ra mâu thuẫn với họ không?”

“Không có.”

“Vậy sau đó thì sao.”

“Họ kéo em vào con hẻm bên cạnh.” Vân Nê miêu tả lại quá trình thực hiện hành vi bạo lực của đối phương trong vài ba câu, “Sau đó có một nam sinh lao đến, họ nghe thấy đối phương nói đã báo cảnh sát nên đã nhanh chóng bỏ chạy.”

Cả năm người đều là nữ sinh, ra tay không hề nhẹ. Vân Nê phản kháng mấy cái đã bị đè lại, không còn chút sức lực nào để đánh trả. Những cú đánh liên tiếp giáng xuống người cô.

Đầu, cánh tay, sau lưng, bụng, chân, mỗi chỗ đều bị đánh.

Cô muốn kêu cứu nhưng lại bị bịt miệng. Mùi thuốc lá nồng nặc và hương nước hoa kém chất lượng xông vào mũi, nước mắt bị kích thích tuôn trào ra trong nháy mắt.

Gió rét đêm đông, con hẻm bẩn thỉu, cực kì rợn người.

Vân Nê nhìn thấy những vì sao lóe sáng trên bầu trời đêm qua khe hở của những cú đánh, xa xôi chẳng thể chạm đến.

Cô buông hai cánh tay bị đè ra, vì đau đớn nên cơ thể co rúc lại một chỗ. Âm thanh cười đùa và tiếng nhục mạ bên tai dần dần trở nên xa xăm.



“Mấy người đang làm gì vậy?” Xa xa có tiếng bước chân gấp rút chạy đến gần, nam sinh dừng lại, “Tôi đã báo cảnh sát, không muốn chết thì cút ngay cho tôi.”

“Fuck!”

“Đi! Đi mau!”

“Mày chờ đó cho tao!”

Mấy nữ sinh đẩy nhau chạy về phía bên kia. Vân Nê buông cánh tay bảo vệ trên đầu ra, hô hấp trở nên yếu ớt. Tóc dính vào bên mặt sưng đỏ, khóe miệng bị dập, mùi máu tanh tràn ngập trong cổ họng.

Điện thoại bị vứt ở một chỗ rất xa.

Dây kéo khóa của cặp sách mở toang, sách vở và bài thi bên trong bị xé tan tành thành từng mảnh, rơi lả tả trong nước bẩn.

Nam sinh nhặt cặp sách và điện thoại lên, đi đến trước mặt Vân Nê rồi ngồi xổm xuống. Cậu ta dùng điện thoại của cô bấm số 110, đưa điện thoại đến bên tai cô một cách thô lỗ, “Tự nói đi.”

Vân Nê ngước mắt nhìn cậu ta nhưng cậu ta đã nhanh chóng quay đầu đi.

Cô không nghĩ nhiều nữa, đưa tay cầm điện thoại, ngón trỏ tách ra, máu và bùn dính trong kẽ tay. Cô vịn tường ngồi dậy, giọng yếu ớt: “Alo, tôi muốn báo án.”



“Em quen biết nam sinh kia không?” Trong xe cảnh sát, sau khi nghe xong lời tự thuật của Vân Nê, một cảnh sát nhân dân ngồi ghế trước quay đầu hỏi.

“Không quen biết.” Vân Nê chợt nhớ ra gì đó: “Trước lúc đó, em có nhận được một tờ giấy. Trên đó viết thời gian gần đây em nên cẩn thận, có người muốn gây chuyện với em.”

“Ai đưa cho em?”

“Một nam sinh, sau khi va phải em thì nhét vào trong bao tay. Em không thấy rõ mặt người đó.”

Khi đang nói chuyện, xe cảnh sát đã lái đến cổng bệnh viện gần đây. Vân Nê và nữ cảnh sát cùng đến đại sảnh bệnh viện để lấy số.

Vân Liên Phi đang ở ngoại thành nên không thể về đây kịp, cảnh sát nhân dân chỉ đành thông báo cho chủ nhiệm lớp của cô là Lưu Nghị Hải trước.

Chuyện này xử lý đến hơn nửa đêm.

Vân Nê tạm thời ở lại bệnh viện để theo dõi. Lưu Nghị Hải theo cảnh sát nhân dân về đồn để phân tích tình hình, chỉ còn lại vợ ông là Dương Vân ở bệnh viện để chăm sóc cô.

Dương Vân vào phòng bệnh, thấy cô không ngủ thì khuyên nhủ: “Bây giờ không sao rồi, em ngủ một giấc đi, ngày mai ba em sẽ về.”

“Vâng.” Trán Vân Nê đang đắp thuốc. Trên cánh tay dán băng gạc, mặt vừa đỏ vừa sưng, chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Mãi đến lúc trời sắp sáng, cô mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ này không được yên ổn. Trong giấc mơ, cô lại trở về con hẻm tối đen và bẩn thỉu kia, kêu cứu trong vô vọng, vô số cú đánh đấm giáng xuống người cô.

Sự đau đớn và sợ hãi trong giấc mơ bị phóng đại không ngừng, cô đột nhiên tỉnh lại. Trước mắt là một mảng trắng lóa mắt, sau lưng đổ mồ hôi lạnh vì sợ.

Đây đã là ngày hôm sau.

Phòng bệnh dành cho bốn người, tivi đang mở, con nít nằm ở mép giường chơi điện thoại, ông lão nằm trên giường bệnh. Thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân bên ngoài hành lang truyền vào.

Vân Nê chợt có cảm giác vui mừng như vừa thoát chết sau vụ tai nạn.

Cô móc điện thoại dưới gối ra, ngày hôm qua không chú ý đến màn hình bị rơi bể một góc. Trên đó còn dính vết bẩn, nằm trên vị trí số 1 của thời gian 10:31 đang hiển thị.

Nhắm mắt một lúc, sau đó Vân Nê đứng dậy đi ra bên ngoài hóng mát. Đúng lúc gặp Vân Liên Phi vừa rót nước từ phòng nước về.

Cô giữ tay vịn bên tường, giọng nói khàn khàn: “Ba.”

Hốc mắt Vân Liên Phi lập tức đỏ hoe, lê đôi chân đi đứng không được nhanh nhẹn đến đỡ cô, “Có đói bụng không, hồi sáng thầy Lưu của con có đưa cháo đến. Ba mang đi hâm nóng, con ăn một chút nhé?”

“Được ạ.” Vân Nê nằm lên giường bệnh lần nữa, nhìn Vân Liên Phi bận trước bận sau. Cho đến khi bắt đầu ăn cháo nóng hổi, cô mới hỏi: “Hồi sáng ba đến khi nào ạ?”

“Hơn chín giờ.” Vân Liên Phi ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt nhìn con gái mình.

Vân Nê cúi đầu ăn hai muỗng cháo, vuốt ve chiếc muỗng trong tay, ngẩng đầu lên nói: “Ba, con xin lỗi, gây phiền phức cho ba rồi.”

“Chuyện này không liên quan đến con, cũng không phải do con sai. Gây phiền phức là những người đã ra tay đánh con kìa, con yên tâm, ba chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.”

Lòng Vân Nê đau xót, gật đầu nhưng không nói gì.



Chuyện học sinh Tam Trung bị người ngoài trường đánh đến mức nhập viện nhanh chóng được lan truyền trong trường học. Sáng sớm lúc Tưởng Dư đến lớp đã nghe được chuyện này.

Cậu tóm lấy cánh tay Tằng Dương Dương, hỏi: “Sao thế sao thế?”

Gần đây Lý Thanh Đàm không đến trường học nên bàn của cậu để trống. Đầu tiên Tằng Dương Dương khom người chống bàn nói chuyện, sau đó thì dứt khoát ngồi xuống.

“…. Thì là tối hôm qua có một học sinh lớp mười hai bị đánh, cảnh sát đến luôn đó, gây ồn ào rất lớn.”

Tưởng Dư hỏi thêm: “Có biết người bị đánh là ai không?”

“Không biết, chỉ biết người đó là một nữ sinh.” Tằng Dương Dương ngồi ở vị trí của Lý Thanh Đàm suốt cả tiết đọc buổi sáng sáng. Trên diễn đàn trường vẫn đang bàn tán về chuyện này.

Tiết đọc sáng kết thúc.

Tưởng Dư xem diễn đàn, toàn là tin tức này. Cậu lướt xem, nhìn thấy một cái trong số đó.

— Lớp hai khối mười hai, tên Vân gì đó. Tối hôm qua chủ nhiệm lớp đó đã đến bệnh viện, hôm nay cũng không đến trường học luôn.

“Con bà nó?!” Cậu kinh ngạc dọa cho Tằng Dương Dương đang ngủ bên cạnh giật mình tỉnh lại.

“Sao vậy?”

Tưởng Dư đứng dậy chạy ra bên ngoài, không quay đầu nói: “Tớ đến khu lớp mười hai chút, giáo viên điểm danh thì bảo tớ vào nhà vệ sinh, sẽ về ngay thôi.”

Sau khi Tưởng Dư xác định chắc chắn người bị đánh là Vân Nê, cậu lập tức gửi tin nhắn cho Lý Thanh Đàm.

Cùng thời điểm đó tại Bắc Kinh.

Lý Thanh Đàm đang bị Lý Chung Viễn trách mắng vì quyết định quay về Lư Thành trong lúc ông nội đang bị bệnh.

“Bây giờ ông nội con vẫn còn nằm trên bệnh viện, là ông ấy bảo ba gọi con về đây. Giờ con lại nói với ba con phải về đó? Con về làm gì? Có chuyện gì mà con phải quay về đó ngay lúc này?! Con không có chút lòng hiếu thảo nào à? Hả?”

Dường như Lý Thanh Đàm đã chết lặng trước sự gầm thét của ba mình, cậu bình tĩnh lặp lại lời nói: “Chỉ có một ngày thôi, con nghĩ ông nội sẽ không so đo chuyện này.”

“Con —-!” Lý Chung Viễn tức giận, đưa tay giữ ngực. Lý Minh Nguyệt vội đến đỡ ông, nháy mắt với Lý Thanh Đàm: “Em đi về trước đi, đã ở đây canh cả đêm rồi.”

Lý Thanh Đàm trầm mặc đi ra khỏi phòng bệnh.

Một lát sau, Lý Minh Nguyệt đi từ trong ra, “Đi đi, chú Trung đang chờ em dưới lầu. Chú ấy sẽ đưa em đến sân bay, đừng trì hoãn quá lâu, nhớ trở lại sớm.”

“Cảm ơn chị.”

“Đừng khách sáo, mau đi đi.”

“Vâng.”



Sau khi Vân Nê tỉnh lại, đến chiều lại có một cảnh sát nhân dân đến bệnh viện tìm hiểu tình hình. Trước khi đi còn dặn dò cô: “Em yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt những người đó lại. Khoảng thời gian này cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nếu nhớ ra chi tiết nào thì thông báo ngay với chúng tôi nhé.”

Vân Nê: “Được ạ, làm phiền rồi.”

“Không cần khách sáo, đây là chuyện thuộc bổn phận của chúng tôi.”

Cảnh sát nhân dân đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh lại.

Vân Nê tạm thời không thể xuất viện, buổi sáng Phương Miểu đến đưa mấy quyển tài liệu giảng dạy học tập. Lúc rời đi ánh mắt cô bạn còn rưng rưng.

Cô lắc đầu bật cười, nhưng vô tình đụng vào vết thương ở khóe miệng. Cô cau mày than một tiếng, sau đó đưa tay cầm một quyển tài liệu đến đặt trước mặt.

Hoàng hôn buông xuống, đèn ở những giường của bệnh nhân khác mở sáng, căn phòng sáng trưng.

Giường của Vân Nê ở gần cửa sổ, đối diện là một tòa nhà ngoại khoa. Xa hơn chút nữa là một trung tâm thương mại mới khai trương thời gian gần đây.

Cô mở hé cửa sổ, không khí trong lành ùa vào.

Ngoài cửa có người gõ, đứa trẻ chạy đến mở cửa, là một khuôn mặt xa lạ. Lý Thanh Đàm sờ đầu cậu nhóc một cái, ánh mắt nhìn vào trong.

“Đàn chị.” Cậu gọi một tiếng.

Vân Nê ngẩng đầu.

Lý Thanh Đàm đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng. Cậu bước vào trong, càng đến gần thì những dấu vết bị đám người kia đánh trên người cô càng hiện ra rõ ràng hơn.

Cậu nhíu mày, yết hầu lăn lăn vài cái, “Chị sao rồi?”

“Ổn hơn nhiều rồi.” Vân Nê nhìn cậu, “Sao em cũng đến đây? Không cần đi học à?”

“Gần đây em xin nghỉ.”

“Hửm? Xảy ra chuyện gì sao?” Vân Nê chỉ băng ghế bên cạnh, “Em ngồi xuống đi, chị ngước đầu nói chuyện với em thế này có hơi choáng váng.”

Cậu ngoan ngoãn kéo băng ghế đến bên mép giường rồi ngồi xuống, sau đó mới nói: “Trong nhà có chút chuyện nên em xin nghỉ.”

“Giải quyết chuyện kia sao?”

“Cho là vậy đi.”

“À.” Vân Nê cất tài liệu dạy học đi, “Em muốn uống nước không?”

“Không cần đâu, em không khát.” Lý Thanh Đàm lại nhìn cô: “Chị muốn uống không?”

Cô lắc đầu.

Lý Thanh Đàm quay đầu nhìn những giường bệnh khác: “Một mình chị ở đây à?”

“Ừm, ba chị về nhà lấy một ít đồ dùng hằng ngày. Có lẽ vào giờ này hơi kẹt xe nên chắc muộn chút nữa mới đến đây được.”

Lý Thanh Đàm gật đầu, ánh mắt luôn vô thức nhìn những vết thương trên mặt cô. Trong lòng nặng trĩu như có một tảng đá đè ép lên.

Cậu hơi khó thở, cần một cái cớ để trốn đi một lúc: “Chị ăn cơm tối chưa?”

Vân Nê: “Chị chưa ăn.”

“Em đi mua cho chị chút đồ ăn ha.” Lý Thanh Đàm đi rất nhanh. Vân Nê kêu cậu một tiếng nhưng hình như cậu không nghe thấy.

Lý Thanh Đàm đi ra khỏi bệnh viện, nhịp bước rất nhanh, vô tình đụng phải người khác. Cậu dừng lại nói xin lỗi nhưng đối phương cứ níu lại không từ bỏ.

Cậu đang phiền muộn trong lòng, cơn tức giận rất lớn, chợt quay đầu lại, giơ tay chỉ vào người đó: “Tôi nói không cố ý, anh đừng ép nữa, cẩn thận tôi đánh anh đấy.”

Đối phương hoảng sợ trước giọng nói và sắc mặt của cậu, vừa chạy xa vừa lẩm bẩm: “Người gì vậy trời.”

Gần bệnh viện có rất nhiều quán cơm.

Lý Thanh Đàm tìm một quán bán canh dinh dưỡng. Lúc đang xếp hàng tính tiền thì nhận được cuộc gọi từ Tưởng Dư, “Cậu về rồi à?”

“Ừm.”

Nhân viên thu ngân hỏi cùng lúc: “Muốn bỏ túi không?”

Cậu nói: “Bỏ túi.”

Tưởng Dư: “Cậu không ở bệnh viện à?”

“Ở bệnh viện, đang ra ngoài mua đồ.” Lý Thanh Đàm trả tiền, rồi cầm biên lai đi qua một bên, “Chuyện đó hỏi thế nào rồi?”

“Cũng kha khá đấy.” Tưởng Dư kể lại toàn bộ những gì mình nghe được từ chú một lần qua điện thoại, “Nghe nói trước khi đàn chị xảy ra chuyện có nhận được một tờ giấy, nhắc nhở chị ấy gần đây phải cẩn thận. Cậu nói có phải lúc trước đàn chị chọc phải người nào không?”

Lý Thanh Đàm suy tư một hồi, đột nhiên nói: “Cậu có hình của Chung Diễm không?”

“Hửm? Sao tớ có hình của cậu ta được, cậu tìm cậu ta có chuyện gì à?”

“Trước đó tớ không nói với cậu, chuyện của trường nghề, lúc đó đàn chị cũng có mặt ở đấy.” Lý Thanh Đàm nói: “Nếu nói chị ấy chọc phải người nào thì chỉ có thể là người bên trường nghề thôi. Tớ đoán chắc là có người nhìn thấy chị ấy.”

“Không thể nào?”

“Chỉ là suy đoán thôi, bây giờ người có liên quan đến đàn chị ở bên trường nghề chỉ có Chung Diễm thôi. Cậu tìm giúp tớ một tấm hình của cậu ta, tớ mang về hỏi đàn chị xem có phải cậu ta không.”

“Được, cậu chờ tớ một lúc.” Tưởng Dư nhớ đến gì đó, hỏi thăm: “Ừm…. Vậy nếu xác định đó là người bên trường nghề thật thì cậu định làm gì?”

Lý Thanh Đàm cụp mắt nhìn chằm chằm chữ trên biên lai, giọng nói vừa thấp vừa lạnh lùng: “Đương nhiên là trả lại gấp bội rồi.”

__
Bình Luận (0)
Comment