Edit: CocoCuối năm 2020, Vân Nê và Lý Thanh Đàm ghé thăm chùa Kê Minh ở Nam Kinh nhân dịp cuối tuần.
Theo tín ngưỡng dân gian, bất kỳ ai sau khi cầu nguyện và đạt được kết quả như ý, đều phải đi lễ tạ theo ước định từ trước. Theo Phật giáo, ước nguyện là một loại hứa hẹn, làm lễ tạ chính là thực hiện lời hứa của bản thân.
Nếu trong năm bạn cầu cho người nhà thuận lợi, bình an thì tốt nhất là trước dịp cuối năm hãy đến chùa cầu phúc và lễ tạ, cảm ơn Phật và Bồ Tát đã phù hộ cho gia đình bạn một năm yên bình, mạnh khoẻ.
Suốt khoảng thời gian dài Lý Thanh Đàm ở Melbourne, hàng năm cứ đến mùa đông Vân Nê lại ghé qua Nam Kinh một chuyến.
Cô không cầu nguyện nhiều ở chùa Kê Minh. Thứ nhất không cầu tiền tài, thứ hai không cầu danh vọng, chỉ cầu xin đúng hai điều.
Một là mong bố cô bình an.
Hai là hy vọng anh có thể trở về.
May thay, cả hai đều thành sự thật.
Trận tuyết đầu mùa ở thành phố Kim Lăng đến muộn. Con đường núi dài đằng đẵng. Hoa anh đào nở rộ vào mùa xuân, đến mùa đông thì lụi tàn, cành cây khô héo. Trên đường có rất nhiều người, tiếng trò chuyện huyên náo ồn ào.
Vân Nê và Lý Thanh Đàm đi bộ dọc theo sườn núi lên đến đỉnh. Sau khi thắp hương cầu nguyện, hai người đi ngang qua khu vực treo đèn lồng trong chùa, Lý Thanh Đàm tìm một sư thầy để mua thẻ điều ước.
Cô đứng ở một bên, không nhìn thấy anh viết gì lên thẻ. Chờ sau khi sư thầy tìm một chiếc đèn lồng tương ứng và treo tấm thẻ lên, hai người đi dạo một vòng theo bảng chỉ dẫn trong chùa.
Cả hai đi dọc theo thềm đá trên thành cổ, đối diện là hồ Huyền Vũ sáng trong vắt. Ngọn gió mùa đông phía Nam mang theo cái lạnh thấu xương, khiến người ta tê tái.
Vân Nê nhét bàn tay lạnh lẽo vào túi áo khoác của Lý Thanh Đàm, đến khi nó được bàn tay anh sưởi ấm thì mới hỏi: “Vừa rồi anh viết gì lên thẻ điều ước thế?”
Lý Thanh Đàm nhéo đầu ngón tay cô, không trả lời.
“Hửm?”
Anh nghiêng đầu nhìn sang, tiếp tục véo đầu ngón tay cô vừa rồi mới lên tiếng: “Vân Nê.”
Cô đáp lại theo bản năng, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu được không phải anh đang gọi mình. Cô cong môi cười nói: “Sao điều ước có vẻ dễ thực hiện thế.”
Trông Lý Thanh Đàm vừa vui vẻ vừa thỏa mãn, bàn tay trong túi đan vào tay cô: “Ừ, vậy sang năm anh lại đến đây làm lễ tạ.”
“Được.”
Trên thành cổ thực sự rất lạnh. Vân Nê và Lý Thanh Đàm chưa đi được bao xa đã men theo đường cũ trở về, đi ngang qua khu vực treo đèn lồng trong chùa.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Vô số thẻ gỗ phát ra tiếng lách cách trong gió. Rất khó để tìm ra tấm thẻ Lý thanh Đàm vừa treo lên trong số đó.
Cơn gió thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống hành lang.
Vân Nê quay đi, thấy dáng người cao to phía trước, cô dần dần nghĩ đến cảnh tượng lần đầu gặp anh năm đó.
Chàng thiếu niên ngồi dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng như thể không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Lúc đó cô nghĩ gì nhỉ?
Vân Nê gần như đã không còn nhớ rõ.
Lý Thanh Đàm đi đằng trước, nhận ra cô không theo kịp bèn dừng bước, quay đầu nhìn cô, ánh mặt trời rơi xuống bờ vai anh.
Người đàn ông đứng trong ánh sáng, nét mặt dịu dàng, nói: “Qua đây.”
Cô mỉm cười, rảo bước xuống bậc thang tiến về phía anh: “Lý Thanh Đàm.”
“Ừ?”
“Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ chứ, cả đời không thể nào quên.” Giọng nói của người đàn ông vừa trầm lắng vừa dịu dàng: “Một cái tát ấy của em khiến anh giật hết cả mình.”
“… Này!” Vân Nê nói: “Anh không cần nhớ kỹ chuyện đó đâu.”
“Làm sao bây giờ, anh đã ghi nhớ rất kỹ.”
“…”
Bóng dáng hai người dần xa khuất, những âm thanh cuối cùng bị gió cuốn bay.
Trên dãy hành lang gần đấy, một tấm thẻ ước nguyện vừa được treo không lâu đung đưa trong gió, dòng chữ màu đen bên trên lấp ló sau những tấm thẻ khác.
Hy vọng tất cả những điều ước của cô ấy đều thành sự thật.
Ký tên: Lý Thanh Đàm.
Sau khi hai người trở về từ Nam Kinh không lâu thì năm mới đến.
Vào ngày cuối cùng của năm 2020, Lý Thanh Đàm từ Thượng Hải về Lư Thành trước. Vân Nê bận bịu cả ngày, mãi đến chiều mới trở lại.
Cô vừa vào nhà, Bò Bự và Mắm Tôm đã chạy lạch bạch tới.
Cư dân mạng trên diễn đàn nói rất đúng. Kể từ sau khi triệt sản, hai đứa nhóc này thật sự đã vô hình trung xa lánh Lý Thanh Đàm.
Ngay cả Bò Bự hay dính người thì dù có ở nhà một mình với Lý Thanh Đàm cũng không chịu lại gần anh, lười biếng nằm bò trong ổ của mình. Dù anh có dỗ dành thế nào nó cũng ngó lơ.
Vân Nê khom người xoa đầu nó, sau đó nhìn vào trong nhà. Vali của Lý Thanh Đàm đang tựa vào sô pha, nhưng không thấy người đâu.
“Lý Thanh Đàm?” Cô vừa gọi vừa đi vào phòng ngủ. Cô mở cửa ra, trong phòng kéo rèm, ánh sáng tối tăm, anh đang ngủ.
Vân Nê cởi khăn quàng và áo khoác ra vắt lên thành ghế, khẽ khàng bước qua lấy đồ ngủ sau đó đi ra ngoài.
Bò Bự theo sau, trông thấy cô lấy đồ ngủ thì cứ tưởng cô cũng muốn đi ngủ. Nó ngồi xổm bên giường, do dự một lúc thì nhảy lên trên, nằm bò ra vị trí cũ của bản thân.
Sau khi phẫu thuật, Bò Bự được bồi dưỡng cẩn thận, càng ngày càng nặng hơn. Nó bật nhảy thật mạnh, đáp thẳng xuống chân của Lý Thanh Đàm.
Người đang chìm trong giấc ngủ bị đánh thức.
“A.”
Lý Thanh Đàm còn chưa mở mắt thì cái chân trong chăn đã cử động, suýt nữa đá Bò Bự xuống giường. Đứa nhóc kia không vui cất tiếng kêu “Meo”.
Bấy giờ anh mới tỉnh táo hoàn toàn. Anh ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Bò Bự lông xù đang nằm phía chân giường bèn vươn tay ra.
Bò Bự không ngừng kêu gào giãy giụa đòi xuống giường như thể sắp bị làm thịt. Vân Nê ở ngoài nghe thấy tiếng động bèn vội vàng chạy vào hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cô lại nhìn về phía Lý Thanh Đàm, hỏi: “Bò Bự làm anh tỉnh à?”
“Ừ, nó ngồi lên chân anh, anh còn tưởng có chuyện gì.” Lý thanh Đàm buông tay ra. Bò Bự “Xì” một tiếng, nhảy xuống giường, sau đó phi như bay ra khỏi phòng ngủ như đang chạy trốn.
“…”
“…”
Sao Vân Nê có thể không biết lý do Bò Bự chống đối Lý Thanh Đàm được, cô nhịn cười nói: “Ờm… Dạo này nó hơi phản nghịch.”
Lý Thanh Đàm cười nhạt, hiển nhiên là không tin.
Về vấn đề này, Vân Nê thật sự đuối lý, không dám chành chọe với anh như bình thường. Cô đi đến bên giường, ngồi xổm xuống nhìn anh như đang lấy lòng: “Tối nay anh muốn ăn gì để em nấu.”
“Anh chưa nghĩ ra.” Lý Thanh Đàm nhích sang bên cạnh: “Ngủ tiếp đi.”
Cô “Ồ” một tiếng, xốc chăn lên, nằm xuống nói: “Hôm nay em nghe được một chuyện từ sư muội.”
“Chuyện gì?”
“Hôm qua em ấy và bạn trai đi chùa Kê Minh.”
“Sau đó thì sao?”
“Con bé nghe người dân Nam Kinh nói về các cặp đôi đi chùa Kê Minh, nếu Bồ Tát cảm thấy ổn thì cả hai sẽ không chia tay, nếu Bồ Tát cảm thấy không ổn thì kiểu gì cũng mỗi người một ngả.” Vân Nê gối đầu trên tay anh, cười hỏi: “Có phải vị Bồ Tát này rất đáng yêu không?”
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Đàm nghe thấy lời đồn này, anh cười đáp lại: “Đúng là đáng yêu thật.”
“Vậy anh nói xem Bồ Tát thấy bọn mình thế nào?”
Anh nghĩ một lúc rồi thong thả đáp: “Trời sinh một cặp.”
“…”
“Trời đất tác thành.”
“…”
“Trai tài gái sắc.” Lý Thanh Đàm véo mặt cô, hỏi: “Sao em không nói gì?”
Vân Nê quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em đang muốn xem anh có thể tự luyến đến mức nào.”
Lý Thanh Đàm không nhịn được bật cười, lồng ngực khẽ rung lên: “Kể ra thì nãy giờ anh chỉ nói sự thật thôi mà, liên quan gì đến tự luyến chứ.”
“Ồ,”
“Anh khen cả em còn gì?”
“Em xin cảm ơn.” Vân Nê xoa mặt anh: “E rằng nếu Bồ Tát gặp phải người tự luyến như anh thì cũng chẳng buồn quan tâm.”
“…”
Lý Thanh Đàm bảo ngủ tiếp, không ngờ hai người ngủ thẳng một mạch đến tám giờ tối. Trời mùa đông tối sớm, nhiệt độ lại thấp. Vân Nê lười ra đường, bèn nói: “Hay mình gọi đồ ăn về đi.”
Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lý Thanh Đàm vừa cầm ấm nước, vừa mở điện thoại ra xem đồ ăn ngoài, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Vân Nê cúi đầu nhổ bọt trong miệng, thò đầu ra nói: ‘Lẩu.”
“Ok.” Lý Thanh Đàm đặt Haidilao mang về. Đêm nay là đêm giao thừa, gần mười giờ đồ ăn mới được ship đến.
Sau khi ăn no và dọn dẹp sạch sẽ, Vân Nê và Lý Thanh Đàm xuống nhà vứt rác, tiện thể tiêu hoá thức ăn.
Những cơn gió đêm đông lạnh thấu xương. Ánh đèn trong khu dân cư mờ ảo, các hộ gia đình đồng thời sáng đèn, vô tình làm tăng thêm bầu không khí đời thường.
Sau đó hai người về nhà, cả hai đều không buồn ngủ vì một giấc ban chiều, nằm trên giường xử lý chuyện riêng.
Vào lúc 0 giờ, Vân Nê nhìn thấy rất nhiều bài đăng trên vòng bạn bè. Cô like từng bài một, sau đó ấn đúp vào trên cùng để trở về vị trí ban đầu.
Vòng bạn bè được tự động load lại, nhảy ra một bài đăng mới.
[Lý Thanh Đàm: Thêm một năm nữa.]
Bài đăng đính kèm với một bức ảnh, cô ngồi trên sàn nhà, đối diện với cửa sổ sát đất, Bò Bự và Mắm Tôm mỗi đứa ngồi xổm một bên, cửa kính phản chiếu bóng dáng của anh.
Ngoài cửa sổ là ánh đèn từ hàng ngàn ngôi nhà.
Vân Nê đặt điện thoại xuống, đúng lúc đó, điện thoại Lý Thanh Đàm đặt trên bàn rung lên, anh vươn tay với lấy nó.
Có một bình luận mới dưới bài đăng “Thêm một năm nữa”.
[Vân Nê: Mỗi một năm *trái tim*]
Anh cười ngả người đến trước mặt cô, nói: “Năm mới vui vẻ.”
Mắt Vân Nê sáng ngời, cô ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, đáp: “Năm mới vui vẻ.”
Hôm sau là Tết Nguyên Đán. Vân Nê và Lý Thanh Đàm thức dậy từ sớm, lái xe đến nhà Vân Liên Phi.
Vân Liên Phi từng phẫu thuật hai năm trước. Trong vòng hai năm qua, ông bị con gái giám sát, vừa bỏ thuốc vừa kiêng rượu, việc ở công trường cũng không vất vả, bình thường sáng đi làm 9h, chiều 5h về.
Lúc Lý Thanh Đàm và Vân Nê qua, ông vừa ngủ dậy, đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn.
Vân Liên Phi đặt chìa khóa xuống hỏi: “Hai đứa đều chưa ăn sáng đúng không?”
Lý Thanh Đàm trả lời: “Chưa ạ.”
“Thế đi thôi, xuống nhà ăn chung.” Vân Liên Phi lại cầm chìa khoá lên, tâm trạng có vẻ rất tốt: “Trưa nay bố con mình làm chén đi.”
Vân Nê nghe thấy vậy bèn nói: “Dạ dày anh ấy không tốt, không thể uống. Bố cũng uống ít thôi, con đã bảo bố kiêng rượu rồi còn gì?”
Vân Liên Phi cười bảo: “Đang ăn Tết mà, bố muốn uống một chút.”
“Tuyệt đối không được.” Vân Nê nói: “Chờ tí nữa đi siêu thị con mua hai bình sữa.”
“…”
“…”
Hai người đàn ông trong gia đình bị Vân Nê quản gắt gao, ấy thế nhưng cả hai đều “Giận mà không dám nói”, bữa trưa không có một tí vị rượu nào.
Ăn xong, Vân Liên Phi ra ngoài tìm ông bạn chơi cờ. Vân Nê và Lý Thanh Đàm thì ở nhà.
Vân Nê thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm bèn hỏi: “Anh có muốn chợp mắt một lát không?” Tối qua hai người trò chuyện đến gần sáng, hôm nay lại qua đây ăn cơm, không ngủ được bao lâu.
“Cũng được, anh không buồn ngủ lắm.” Lý Thanh Đàm theo cô vào phòng ngủ.
Hiện tại Vân Nê không sống ở nhà, Vân Liên Phi bèn chiếm lấy phòng ngủ, nhưng ông không động đến nội thất bên trong, cũng không dọn đống đồ từ thời đi học của cô ra ngoài.
Đồ đạc của ông chất thành đống nhỏ trong phòng, nhìn hơi lộn xộn.
Vân Nê thu dọn một đống quần áo nhưng không tìm thấy chỗ để đặt. Cô mở tủ quần áo ra, thấy bên trong đều là đồ đạc trước đây của bản thân.
“Bố em đúng là, đã bảo bố bao nhiêu lần là em không cần đống đồ này nữa, có thể bỏ ra ngoài để xếp quần áo vào mà ông ấy chẳng chịu nghe.” Vân Nê vừa cằn nhằn vừa lôi đống đồ không còn dùng được trong tủ ra.
Lý Thanh Đàm đi dạo một vòng quanh phòng, anh tìm thấy một chiếc thùng giấy ngoài ban công, bèn ngồi xổm xuống dọn đồ vào trong. Bỗng nhiên tìm thấy một tập thư trong thùng, anh cất tiếng hỏi: “Đây là gì thế?”
Vân Nê quay đầu nhìn qua, vẻ mặt cứng lại, trả lời qua loa: “Không có gì đâu.”
Phản ứng của cô rõ ràng là đang chột dạ.
“Thật ư?” Lý Thanh Đàm nở nụ cười mờ ám. Anh rút một bức thư ra, phong bì bên ngoài màu hồng nhạt, được dán kín lại bằng một hình trái tim. Có điều sau một khoảng thời gian dài, lớp keo đã sớm hết dính. Khi anh rút bức thư ra. hình trái tim cũng rơi xuống đất theo.
Vân Nê bất chấp chạy qua giành lấy: “Không có gì đâu, anh đừng xem.”
Lý Thanh Đàm đưa tay sang một bên, đứng dậy, dựa vào ưu thế chiều cao mà rút lá thư ra, từ từ đọc: “Bạn học Vân Nê thân mến, mình là Hứa Thao đến từ lớp 12 ban 2——”
“Anh im miệng.” Những lời còn lại đều bị tay Vân Nê chặn lại. Cô đu cả người lên lưng anh, hung hăng nói: “Chẳng nhẽ từ bé đến giờ anh chưa từng nhận được thư tình ư?”
Lý Thanh Đàm bị cô ghìm cổ, lại sợ cô ngã nên đành phải đưa tay ra giữ cô: “Anh đã từng nhận rồi, nhưng đâu giữ riêng đến tận bây giờ.”
Anh quay đầu lại nhìn xuống một đống thư dưới đất, khẽ cảm thán: “Em còn tàng trữ nhiều ra phết.”
Vân Nê nhảy xuống khỏi lưng anh, cướp lấy lá thư trong tay anh, nói với vẻ hết sức cứng rắn: “Em cứ giấu đấy, anh làm gì được em.”
Lý Thanh Đàm khẽ cười mỉa mai, kiểu gì anh cũng có cách khiến cô đầu hàng.
Vân Nê trả bức thư về vị trí cũ. Trước đây, lần đầu tiên cô nhận được thư tình thì không mở ra mà quẳng đi luôn.
Bỗng có lần mẹ cô Từ Lệ nhìn thấy. Bà nói với Vân Nê rằng kể cả bản thân không thích người ta thì cũng nên trân trọng tấm lòng của họ.
Sau chuyện đó, mỗi khi cô nhận được thư tình của người khác thì đều cất giữ cẩn thận. Về sau Từ Lệ qua đời, cô không còn để tâm đến chuyện này nữa, tính cách trở nên lạnh lùng hơn, tự sinh hoạt một mình ở trường, kể từ đó rất ít khi nhận được bức thư tình.
Nếu không phải hôm nay nó xuất hiện, cô đã sớm quên những thứ này còn tồn tại.
Ngăn tủ cuối cùng hầu hết đều là đồ vật cũ của Vân Nê. Từ quần áo đến đủ loại giấy khen, còn có cả vài cuốn album ảnh.
Sau khi dọn xong tất cả, ngăn dưới gần như sạch bong.
Lý Thanh Đàm cũng không truy hỏi chuyện thư tình nữa. Anh tiện tay mở một quyển album ra xem, ở chỗ trống trên trang bìa trong có một hàng chữ nhỏ.
[Ảnh kỷ niệm của con gái Vân Nghê.]
Vân Nghê.
Đây không phải lần đầu tiên Lý Thanh Đàm nhìn thấy cái tên này. Thời cấp ba, có một lần anh qua nhà cô ăn cơm, nhìn thấy một tấm ảnh trên bức tường đầy bằng khen
Đó là ảnh chụp Vân Nê hồi bé. Cô cầm một tấm bằng và một chiếc cúp, trên bằng cũng đề hai chữ Vân Nghê.
Tiếp đó có vài chuyện xảy ra khiến anh chưa kịp hỏi về chuyện ấy. Sau này hai người xa nhau, đến giờ được gặp lại nhau lần nữa.
Suốt vài năm qua, Lý Thanh Đàm chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Trước đây anh không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay khi nhìn thấy cái tên này lần thứ hai, anh dần dần nảy sinh thêm nhiều nghi vấn.
Lần đầu tiên biết tên cô, Lý Thanh Đàm cũng từng tò mò tại sao bố mẹ lại đặt cho con một cái tên như vậy.
Vân Nê.
Vân Nghê.
Chỉ thiếu hai ký tự nhưng ý nghĩa thì khác nhau hoàn toàn.
Lý Thanh Đàm đặt album ảnh về chỗ cũ, cấm đống giấy khen lên. Từng tờ đều để Vân Nghê mà không phải Vân Nê.
Anh ngẩn người nhìn chăm chú vào hai chữ kia. Vân Nê thấy bầu không khí có vẻ im ắng, tưởng rằng anh không vui, bèn ngẩng đầu nhìn qua, hỏi: “Anh giận à?”
“Anh giận đâu.” Lý Thanh Đàm đóng bằng khen lại, đặt nó vào trong thùng.
Vân Nê nghe giọng điệu anh có vẻ không đúng, bèn kể lại cho anh về những gì Từ Lệ từng nói, sau đó bảo: “Em giữ mấy bức thư đó không có ý gì hết.”
“Anh biết, anh không giận.”
“Thế tại sao anh lại đột nhiên im lặng thế?” Khiến người ta hết hồn, Vân Nê oán thầm.
“Là vì…” Anh nghĩ một lúc lại nói: “Thôi, không có gì đâu.”
Vân Nê thật sự muốn kêu cíu, tặc lưỡi nói: “Anh đang trả thù em đấy à? Chắc cố ý nói thế để cho em tò mò.”
Lý Thanh Đàm bảo: “Anh không biết mình có được hỏi hay không.”
“Giữa chúng ta còn có gì không thể hỏi à?” Vân Nê cười: “Nếu em biết thì nhất định sẽ nói.”
Lý Thanh Đàm im lặng một lúc, có vẻ như đang cân nhắc, sau đó hỏi: “Em từng đổi tên à?”
Vân Nê không ngờ anh lại đột nhiên hỏi về vấn đề này, vẻ mặt hơi cứng lại, nụ cười cũng dần phai: “Ừ, em từng đổi.”
Lý Thanh Đàm thấy phản ứng của cô thì không biết có nên hỏi tiếp hay không. Cuối cùng, Vân Nê lại lên tiếng trước: “Năm mẹ em qua đời, bố em đến đồn công an địa phương để xoá tên trong sổ hộ khẩu, thuận tiện đổi quyển khác, ai ngờ nhân viên công tác lại viết sai tên em.”
“Những năm đó nhà em xảy ra rất nhiều biến cố. Bố em làm ăn thất bại, sau đó gặp tai nạn xe, đi khập khiễng một chân. Lúc ấy em đang học cấp hai, cảm thấy việc bị nhầm tên này có thể là do ý trời.”
“So với, chữ Nghê trong cầu vồng, thì chữ Nê trong bùn đất càng hợp với em hơn.”
…
Lý Thanh Đàm không thể tưởng tượng được cô đã vượt qua những năm tháng đó như thế nào. Anh lập tức nghiêng người qua ôm cô, nhắm mắt lại, yết hầu di chuyển: “Anh xin lỗi, anh không nên hỏi vấn đề này.”
Quá khứ đã trôi qua từ lâu, nỗi xót xa và đau đớn trong lòng Vân Nê đã sớm bình ổn lại. Cô nói: “Được rồi, không có gì đâu. Anh mà không nhắc thì em sắp quên béng luôn.”
Anh không nói gì.
Vân Nê khẽ cười: “Sao hôm nay anh cứ vạch trần quá khứ của em thế nhỉ?”
“Anh không cố ý mà.” Lý Thanh Đàm buông tay ra, hốc mắt đỏ lên. giọng nói hơi khàn: “Em vừa là Vân Nghê vừa là Vân Nê.”
“Không có gì hợp hay không hợp cả.” Anh nói với giọng điệu nghiêm túc khác thường: “Em là người tuyệt vời nhất, cũng xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”
Vân Nê cảm thấy rưng rưng, nghẹn ngào “Ừ” một tiếng.
Anh ôm cô vào lòng, ngón tay khẽ gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt cô: “Không cho em khóc.”
“Em không khóc.” Vân Nê khẽ sụt sịt vài tiếng, rồi gọi: “Lý Thanh Đàm.”
“Hửm?”
“Anh là ánh sáng của em.”
Trước khi gặp anh, cuộc đời của cô như một con đường bùn lầy khủng khiếp, giăng kín mây mù và những trận mưa nặng hạt. Cô luẩn quẩn bên trong, hết giãy giụa lại đến chạy trốn.
Nhưng dường như vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.
Mãi đến khi anh xuất hiện, mưa to ngừng lại, mặt trời lấp ló sau những đám mây. Từ đó về sau, trên đường không còn mây đen và bụi gai nữa, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ và chói chang.
Hôm đó lúc về nhà, Lý Thanh Đàm ôm theo một chồng album ảnh. Thừa dịp Vân Nê không chú ý, anh cầm cả đống thư tình kia đi luôn.
Mấy việc cất giữ này.
Để anh lo liệu thì hơn.
Trên đường về nhà, Lý Thanh Đàm bất ngờ nhận được cuộc gọi của Lý Minh Nguyệt. Điện thoại anh kết nối bluetooth với xe, anh cũng không tránh Vân Nê.
Lý Minh Nguyệt nói qua điện thoại: “Hôm nay bố gọi một người đến nhà để lập di chúc, ông ấy để lại cho em một phần. Khi nào em rảnh thì qua Bắc Kinh một chuyến.”
Lý Thanh Đàm sửng sốt hỏi: “Sao ông ấy lập di chúc sớm thế?”
“Em đừng lo, bố vẫn khoẻ, chỉ lập trước thôi.” Lý Minh Nguyệt nói: “Có cả phần ông nội để cho em. Lần này em về thì xử lý luôn một thể.”
Lý Thanh Đàm đáp: “Em không cần, giờ em đã không còn trong nhà nữa. Em không nên lấy, cũng không định lấy mấy thứ kia. Chị xử lý giúp em nhé, em không qua đâu.”
Lý Minh Nguyệt thở dài hỏi: “Em thật sự không có ý định quay về à?”
“Vâng ạ.”
“Bỏ đi, chị sẽ nói lại với bố.” Lý Minh Nguyệt hiểu tính của anh, biết bản thân nói nhiều cũng vô ích, chị ấy hỏi han thêm vài câu sau đó cúp máy.
Loa trong xe lại tự động tiếp tục phát nhạc. Vân Nê quay đầu nhìn anh, không nói gì.
Xe tiến vào bãi đỗ trong khu dân cư. Lúc chờ thang máy, Lý Thanh Đàm bỗng nhiên bảo cần đi mua vài thứ, Vân Nê không nói gì thêm, chỉ đáp: “Được.”
Cô về nhà, tắm rửa xong một lúc lâu mới nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Sau khi tắm xong, Lý Thanh Đàm đi vào phòng ngủ. Mắm Tôm theo sau anh, dạo một vòng quanh phòng, tìm được quả bóng của mình thì lại chạy ra ngoài.
Vân Nê thấy tóc anh ướt bèn đi ra ngoài lấy máy sấy rồi nói: “Anh qua đây em sấy tóc cho.”
Lý Thanh Đàm không từ chối.
Máy sấy thuộc loại chống ồn, không tạo ra tiếng quá lớn. Vân Nê sấy được một nửa thì đột ngột tắt máy, khom lưng ôm anh từ phía sau: “Lý Thanh Đàm, anh đừng buồn.”
Lý Thanh Đàm nắm lấy cổ tay cô, nghiêng đầu cọ vào mặt cô, nói: “Anh không buồn.”
Anh cũng không thể diễn tả được cảm xúc của bản thân.
Giống như có một tảng đá lớn lung lay bên bờ vực trái tim, biết rằng kiểu gì nó cũng rơi, nhưng lại không biết nó sẽ rơi khi nào.
Lý Thanh Đàm kéo cô ngồi vào lòng mình: “Được rồi, anh không buồn thật mà. Chỉ cảm thấy hơi hoang mang, ngủ một giấc dậy là ổn.”
“Thế mai anh muốn ăn gì để sáng mai em đi mua.”
“Gì cũng được, ngủ dậy chúng ta đi với nhau.” Lý Thanh Đàm giữ tư thế đó mà hôn cô, sau đó nhanh chóng buông ra.
Sau khi hai người xong việc và trở về giường, anh với lấy quyển album ảnh đặt trên tủ đầu giường.
Mở trang đầu tiên, trên đó có đề dòng chữ giống như quyển trước: “Ảnh của con gái Vân Nghê.”
Lý Thanh Đàm hỏi: “Mấy tấm này em chụp lúc mấy tuổi thế?”
“Năm, sáu tuổi gì đấy.” Vân Nê tựa vào vai anh, cúi đầu nhìn, chỉ vào một bức ảnh rồi cười hỏi: “Đố anh biết lúc đó em đang làm gì?”
“Làm gì?”
“Em cá cược với một tên nhóc trong khu, chỉ cần em leo lên cái cây này thì cậu ta không được mang chó ra dọa tụi em nữa. Kết quả là hôm đó em leo được lên cây, nhưng lại không dám trèo xuống. Sau khi bố em biết tin, lúc ra ngoài tìm em còn cầm theo máy ảnh.” Vân Nê nói: “Thời điểm đó em sợ gần chết, thế mà bố em còn đứng đó cười trên nỗi đau của người khác, chụp ảnh xong mới bế em xuống.”
“Em to gan thật, dám trèo lên cái cây cao thế này.” Lý Thanh Đàm lật sang trang khác, Vân Nê ngồi bên giải thích bối cảnh lúc chụp từng bức ảnh một.
Cảm giác ấy cứ như thể anh vô thức được tham gia vào thời thơ ấu của cô vậy
Đến trang cuối cùng. Lý Thanh Đàm trông thấy một bức ảnh, mắt anh hơi lóe lên, sau đó dí sát album vào để nhìn.
Vân Nê tò mò hỏi: “Sao thế?”
Anh chỉ vào bức ảnh cuối cùng và hỏi: “Ảnh này chụp khi nào thế.”
Vân Nê nhìn vào bức ảnh.
Trong ảnh đó, cô mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt, đội mũ đỏ, cầm một chuỗi kẹo hồ lô, đứng ở cổng cung thiếu nhi.
“Đó là Tết Nguyên Đán đầu thế kỷ, trường mẫu giáo của bọn em tham gia buổi biểu diễn đón năm mới ở cung thiếu nhi, bố em chụp lại đấy.” Vân Nê hỏi: “Sao thế?”
Nghe xong những lời này. Lý Thanh Đàm bỗng nhiên mỉm cười: “Hoá ra duyên phận của chúng ta đã bắt đầu từ rất lâu rồi.”
“Gì cơ?”
Anh chỉ vào một tên nhóc vô tình lọt trong khung hình: “Đây là anh, hôm đó anh cũng đi xem buổi biểu diễn.”
Vân Nê ngừng thở, có vẻ không thể tin nổi, cô nhìn anh vài giây, sau đó lại nhìn vào bức ảnh kia, nói: “Em không nhận ra đấy.”
“Anh cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Vân Nê lấy tấm ảnh ra ngắm một hồi lâu, sau đó cẩn thận so sánh với khuôn mặt của Lý Thanh Đàm: “Chị anh nói đúng thật.”
“Hửm?”
“Hồi nhỏ trông anh thật sự——” Cô không sợ chết nói nốt nửa câu sau: “Rất xinh đẹp.”
Lý Thanh Đàm khẽ nhướng mày, trong mắt tràn ngập ý cười, thong thả đáp: “Nếu không đẹp thì làm sao xứng với cái danh hồng nhan hoạ thuỷ này được.”
“…”
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Vân Nê nhìn anh, lại nhìn vào cậu nhóc trong ảnh, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Cô đặt quyển album xuống, chui vào lòng anh, gọi: “Lý Thanh Đàm.”
“Ừ.” anh cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Cô cứ như nhận được tin tốt nào đó, cười cực kỳ sung sướng và thỏa mãn: “Hoá ra chúng ra có duyên như vậy. Chắc chắn Bồ Tát sẽ cảm thấy chúng ta rất đẹp đôi, người sẽ bảo vệ chúng ta đúng không.”
“Đúng, nhất định là như thế.” Nói xong, Lý Thanh Đàm bèn đưa tay đỡ cô lên, cúi đầu hôn cô: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
…
Đêm dài.
Bọn họ còn cả một đời ở phía sau.