Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 15

Ban đêm.

Tần Xước đang đếm hàng hóa mà nam tử phú quý đặt mua lần trước, đột nhiên nghe tiếng côn trùng kêu to, tại sao có nhiều côn trùng như vậy vào mùa này.

Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi đến khiến hắn hơi khó chịu, sau đó nhìn thấy đủ loại côn trùng có hình dáng kỳ quái chất đống trên cửa sổ của hắn, không ít con đã chui vào.

Hắn đã dành nửa đêm để bắt sâu bọ.

“Hình như ta nhìn thấy tiểu đồ đệ lén lút xung quanh chúng ta một hồi, chẳng lẽ là cậu ta tới thả.” Ôn Lương Thu hỏi.

“Chắc tới trả thù cho sư phụ của cậu.” Tần Xước cười khổ, coi như hắn làm mất mặt Tạ Tinh Diêu trước mặt nhiều người, tiểu đồ đệ trút giận thay nàng.

Nhận ra Ôn Lương Thu muốn hỏi chuyện ban ngày, hắn giành mở miệng trước: “Ngày mai là ngày cuối của Thiên Phong Hội, sau khi kết thúc, ta muốn đến Nam Quốc, Bách Hiểu Sinh không có tiến triển gì ở đó, không bằng tự mình làm.”

“Đi đến đó làm gì? Nếu như ngươi bị người nọ phát hiện…”

“Hắn không phát hiện được đâu, người muốn tới tìm Di Sơn Xuyên luôn khiến ta lo lắng, hiện giờ là thời điểm mấu chốt, ta sợ sẽ xảy ra chuyện.”

Ôn Lương Thu gật đầu, chợt nhớ tới gì đó, hỏi: “Nếu thực sự có người muốn lấy Di Sơn Xuyên, ngươi chạy mất cũng không bị mang tiếng.”

“Nếu thực sự có người muốn, ngươi hãy đi tìm sư phụ của ta, ông có thể tìm ra thanh kiếm đó.” Tần Xước thản nhiên nói.

Không biết là vì tránh người khác, hay phải tự mình làm mọi việc.

Hôm sau.

Hai đợt tỷ thí cuối cùng, Hoắc Vân Sơn xoa eo sau khi bị Dương Vi Tử đánh ra khỏi võ đài, chào theo quy tắc rồi chạy nhanh ra ngoài.

“Hừ… Người Nhai Lĩnh ra tay không nhẹ, liều mạng quá.” Hoắc Vân Sơn ngồi trên bậc đá, Hoắc Vân Thủy bôi thuốc và xoa eo cho hắn.

“Ca quay qua đi, chỗ này bầm rồi.” Hoắc Vân Thủy lẩm bẩm, có lẽ Hoắc Vân Sơn là người duy nhất trong đám có thể cười vui vẻ ngay cả khi bị thua, dù sao ca ca của nàng chưa bao giờ muốn tập võ cho thật giỏi, luyện công như trò đùa, cả ngày chỉ nghĩ đến cách kiếm tiền.

“Con bé này, nhẹ tay chút coi…” Hắn bị chà mạnh đến nổi phát ra đủ loại tiếng động kỳ lạ.

Tạ Tinh Diêu nhìn huynh muội bọn họ, Hoắc Vân Sơn liếc Dương Vi Tử phía sau, ra hiệu đây là người cuối cùng nàng phải đối phó.

Lúc này trên đài cao, trưởng lão và tiền bối của các môn phái hiếm khi có mặt.

Tạ Tinh Diêu đứng ở một bên đợi, đệ tử tới thúc giục nàng lên, khi nàng cúi đầu chuẩn bị bước, lại ngẩng đầu thì thấy một bóng dáng xanh trắng.

“Khuyên mãi mà vẫn tới.” Ôn Lương Thu thấy hắn tìm một chỗ tốt để xem nên trêu chọc.

“Ta phải đến xem thử ta sẽ thắng hay thua tiền.”

“Chính ngươi đã đặt cược vào tiểu cô nương, ngươi cược nàng thắng hay thua?”

Tần Xước phát hiện Tạ Tinh Diêu cũng nhìn hắn, cố ý lảng tránh ánh mắt của nàng, nói: “Đấu xong sẽ nói cho ngươi biết.”

Nhai Lĩnh quen dùng đao, luôn có thái độ thô bạo và dã man, nhưng Dương Vi Tử có thể dùng nó với khí chất nhẹ nhàng và thoải mái, tốc độ di chuyển không có gì đáng chê.

Tần Xước nhìn hai người chiến đấu hết mình từ đầu trận, binh khí va chạm phát ra tiếng vang, mọi người không khỏi đứng dậy khi nhìn thấy tình huống giằng co này.

Chỉ có hắn vẫn ngồi, nhìn cây nhang đang cháy.

Xét về mặt kỹ năng, Tạ Tinh Diêu sẽ không thua, nhưng người Nhai Lĩnh đều dọn đá trong quá trình trưởng thành, giỏi chịu đựng, nếu một nén nhang mà không thể kết thúc, nàng sẽ hết cơ hội.

Tạ Tinh Diêu cũng hiểu điểm này, cho nên ngay từ đầu nàng đi con đường tốc chiến tốc thắng, nhưng quả thật khó đối phó với Dương Vi Tử, khó bắt được sơ hở của hắn, hai người dừng lại trong giây lát, nàng kìm nén hơi thở rồi rút kiếm lao lên.

Nhìn cây nhang tàn dần, Tần Xước nắm tay vịn của ghế cho đến khi nhang cháy hết, nữ tử trên sân dường như dần dần bắt đầu không thể chống đỡ, động tác chậm lại, xuýt bị đánh trúng rất nhiều lần.

Cứ thế thôi.

Tần Xước nghĩ vậy, thở dài chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại nghe thấy người đứng hàng phía trước đột nhiên kêu lên.

Khi hắn quay lại, thấy Tạ Tinh Diêu vốn đã giảm tốc độ đột nhiên dẫm lên cọc gỗ bên cạnh, đầu tiên quay người về phía sau đánh trả rồi nhanh chóng xoay người về phía trước, bóng người vòng quanh Dương Vi Tử, nhanh chóng giơ kiếm ra, động tác mau đến mức khiến người ta không bắt được bóng người, hai bóng người đấu ở thế trên dưới, hai chân Tạ Tinh Diêu không còn chạm đất nữa, chỉ giẫm lên kiếm và vai của Dương Vi Tử làm điểm tựa.

Không biết cuối cùng là đòn nào, chuôi kiếm đánh vào ngực Dương Vi Tử, hắn ngã ngồi văng ra ngoài, sau đó Tạ Tinh Diêu mới rơi xuống đất, quỳ một chân, chống kiếm cũng không ngăn được sự mỏi mệt, mồ hôi đầy đầu chảy xuống cổ.

“Trường Hà Quyết.”

Tần Xước nghe có người nói ra ba chữ này xung quanh mình.

Dùng thế cao đánh thấp, giống như nước từ trên trời trút xuống, như dòng sông dài vỡ tung, thành thế đánh ngã trời đất, đó là Trường Hà Quyết.

Lần cuối cùng hắn nhìn thấy chiêu thức này là vào mười hai năm trước, sau khi hắn chém ngã cột đá của Tuần Kiếm Tông, sư phụ của Tạ Tinh Diêu xuất chiêu đối phó với hắn.

Hắn thực sự chưa được lĩnh giáo kiếm pháp đó, hắn cắm Di Sơn Xuyên vào vết nứt của gạch mới có thể ổn định cơ thể, không đến mức bị lùi lại. Sau đó, trưởng giả tóc bạc tráng kiện đứng cách đó không xa, tức giận mắng hắn “Thằng nhóc kiêu ngạo”.

Hắn vốn tưởng mình đã quên hết, nhưng vừa rồi nhìn bóng dáng kia, hắn không khỏi nghĩ lại.

Dương Vi Tử được đỡ dậy, thật ra không bị thương, chắp tay hành lễ rồi xoay người đi xuống.

“Ta đã kiếm lời” Sắc mặt Tần Xước đột nhiên xấu đi, nói với Ôn Lương Thu, “Nhưng ta sợ sẽ xảy ra chuyện.”

Hắn nhìn người của Tuần Kiếm Tông, quả nhiên, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.

Không phải tất cả đệ tử của Tuần Kiếm Tông đều có thể học được chiêu thức Trường Hà Quyết, phải phụ thuộc vào tài năng bẩm sinh, rất nhiều người luyện cả đời cũng không thành công, quan trọng hơn là, không phải đệ tử nào cũng có duyên để luyện chiêu thức này. Bình thường, trong một thế hệ đệ tử của Tuần Kiếm Tông, nhiều nhất là có năm người biết dùng chiêu thức này, bắt đầu từ 50 năm trước, về cơ bản chỉ có chưởng môn mới có thể tập kiếm pháp này, nhưng ở thế hệ của bọn họ, ngay cả Triệu chưởng môn cũng không thể.

Đào Tước và Thẩm Thù Chi cũng đứng sang một bên xem trận chiến, hắn không hiểu những khúc mắc quanh co này, chỉ thấy chiêu thức trông lợi hại nên hỏi: “Đây cũng là chiêu thức của Tuần Kiếm Tông à? Tại sao ta chưa từng thấy nàng dùng.”

Mặt Thẩm Thù Chi đột nhiên tái nhợt, nàng nhìn Triệu chưởng môn trước, không ngoài dự đoán, thấy mặt Triệu chưởng môn u ám.

Đường Phóng vốn dĩ đang đứng cổ vũ cho sư phụ, khi chiêu thức ra, cậu lo trầm trồ khen ngợi, không ý thức được ánh mắt kỳ quái của người khác, mãi đến khi kết thúc, rất nhiều người trong và ngoài tông tới nói chuyện với cậu, thậm chí một số người quen cũng nhét quà vào ngực cậu, lúc ấy cậu mới mơ hồ cảm thấy hơi bất an.

Trong số những người đứng trên cao, chưởng môn của Nhai Lĩnh lên tiếng trước: “Cuối cùng cũng có người kế thừa chiêu thức này, có thể nói là sự kiện đáng mừng cho Tuần Kiếm Tông. Tuy tiểu đồ đã thua, nhưng coi như được lĩnh giáo kiến thức, chúc mừng Tuần Kiếm Tông.”

Sau đó, mọi người mới nói theo những lời này, Triệu chưởng môn cũng đè nén sự bất an, lần lượt đáp lại.

Tuy nhiên, chiến thắng của Tạ Tinh Diêu là một sự kiện vui mừng cho Tuần Kiếm Tông, Triệu chưởng môn làm những gì cần làm, sự náo nhiệt kéo dài tới buổi tối.

Cho đến lúc đám đông giải tán, một mình bà bước vào đại điện, hai tay nắm chặt, nhìn thấy một cái bóng bên cạnh cây cột.

“Ngươi muốn làm gì?” Chưởng môn nghiến răng hỏi.

Thẩm Thù Chi cầm kiếm, ngón tay thủ sẵn trên chuôi kiếm.

“Để ta hỏi, sư tỷ hiện nay muốn làm gì?”

Triệu chưởng môn cười tự giễu: “Ta có thể nghĩ cái gì, sư phụ đối với nàng đến mức độ đó, ngoại trừ chấp nhận, ta làm được gì?”

“Sư tỷ đã là chưởng môn, cần chi chú ý những việc này. Nàng không có mưu mô, sẽ không uy hiếp ngài.”

Nếu không có mưu mô, vì sao bao năm qua, Tạ Tinh Diêu chưa bao giờ để lộ kỹ năng này trước mặt người ngoài.

Triệu chưởng môn không nói lời này, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm đi.”
Bình Luận (0)
Comment