Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 17

“Ta không có ý định đó.” Tạ Tinh Diêu muốn rút tay lại.

“Đi”

Phát hiện hắn quyết tâm muốn kéo nàng đi về, Tạ Tinh Diêu nghiến răng kéo ngược trở lại, sau đó lôi thẳng vào phòng hắn, ném toàn bộ đồ xuống đất.

Tối nay có nhiều người vui chơi, cho nên đệ tử của Lược Ảnh Môn không có mặt, Ôn Lương Thu phải đi thăm người của Dược Vương Cốc, lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ dây dưa trong phòng.

Tần Xước phát hiện mình thật sự không lay chuyển được người này, một khi tay hắn dùng lực, xương cốt và kinh mạch bắt đầu đau nhức, vì vậy hắn chỉ có thể bị Tạ Tinh Diêu kéo vào phòng, có lẽ do đã uống rượu nên Tạ Tinh Diêu hơi điên cuồng, thấy hắn lạnh mặt muốn tránh thoát, nàng hạ quyết tâm trực tiếp kéo người lên giường, sau đó cởi tấm vải dài mà hắn dùng để thu dọn hành lý trói hắn trên giường.

“Tạ Tinh Diêu!”

Giọng nói giận dữ của hắn khiến nàng giật mình, nàng ngồi trước mặt hắn, rụt vai lại, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không làm gì cả, ngài nói chuyện với ta một lát đi, đừng vùng vẫy, chút nữa bị đau tay đó.”

Từ khi bị thương, kinh mạch và xương cốt hắn không thể chịu nổi lực như xưa, thích nghi với thân thể gầy yếu và kém cỏi hơn rất nhiều không phải là một chuyện dễ đối với hắn, hắn cũng từng oán giận, chẳng qua mấy năm nay ép bản thân mình phải thích ứng.

Hắn vẫn chán ghét sự bất lực, giờ phút này cũng vậy, hắn đè nén lửa giận nói: “Cô muốn nói gì?”

“Ta đã nói rồi, ta thích ngài, cho nên không muốn ngài rời đi” Đôi mắt nàng ửng đỏ nhìn hắn, “Ngài chán ghét ta hay sao?”

Nàng cẩn thận quan sát những thay đổi trong biểu cảm của Tần Xước vào lúc này, nàng không giỏi hiểu lòng người, hiện tại không nhìn ra được gì, chỉ thấy hắn nhìn nàng thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Không chán ghét.”

Nhịp tim nàng vừa ổn định, chuẩn bị hỏi lại, thì thấy người trước mặt cúi đầu cười: “Không chán ghét, thích, thì sao? Ta thích quá nhiều người, năm này tháng nọ, có những người khác nhau, có gì đáng nói không? Thế nào, tiểu trưởng lão muốn một ngày nào đó người ta ghép cô và ta với nhau, rượu vào lời ra nói về chuyện phong nguyệt không liên quan? Hay là sẵn lòng nhìn ta trái ôm phải ấp?”

Dù sao theo lời đồn trên giang hồ, gần một nửa nữ nhân trong giang hồ đã bị hắn trêu chọc.

Hắn nhìn ánh mắt Tạ Tinh Diêu, lúc đầu mang theo chút chờ mong, đến lúc hoàn toàn bất lực, hắn không khỏi nắm chặt tay, cơn đau âm ỉ trong người lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Nàng lắc đầu, hiển nhiên không chịu nổi những gì hắn vừa nói.

Ngẫm nghĩ, dường như nàng vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ, ngập ngừng nói, “Vậy ngài có thể, thử chỉ thích một mình ta…”

“Ta không hứa hẹn như vậy.” Hắn cười khẽ.

“Chỉ thử thôi.” Nàng đến gần một bước, hơi thở giữa hai người dễ dàng chạm vào nhau, ánh mắt vẫn bướng bỉnh.

Bàn tay bị trói lộ ra gân xanh trên mu bàn tay, hắn hơi nghiêng mặt qua, sống mũi thẳng hiện lên đường nét dịu dàng dưới ánh nến, hắn vẫn cười tránh ánh mắt đẫm lệ của nàng, nhàn nhạt nói: “Tại sao ta phải thử vì cô?”

Hắn không nhìn nàng, nhưng trong phòng nhất thời không có tiếng động nào, chỉ có ánh nến chợt lóe lên, làm cho đôi mắt Tạ Tinh Diêu lúc sáng lúc tối.

Khi nàng quay đầu lại, nàng nhẹ nhàng cởi miếng vải trói hắn, hai người rất gần nhau, nàng cúi đầu, lông mi ướt nhẹp, khàn giọng nói: “Ừ, ta biết rồi.”

Nàng nhắm mắt lại, dường như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, hơi nóng toàn thân khiến đáy mắt nàng ẩn giấu dục vọng, nhưng hiện giờ trong lòng lại cực kỳ lạnh lẽo, chỉ có thể hấp thu một tia ấm áp cuối cùng từ đôi môi ấm áp.

Hắn không đẩy nàng ra, bờ môi mềm mại chạm vào nhau, gò má ấm áp của nàng thỉnh thoảng áp vào gương mặt hơi lạnh của hắn, dịu dàng và rụt rè.

“Lần cuối.” Nàng nhích ra, cúi đầu nói.

Nàng không nói thêm gì nữa, thu dọn đồ đạc vừa đem tới, Tần Xước nhìn nàng ngồi xổm dưới đất, dọn đồ rồi đi ra ngoài, nhíu mày thấp giọng nói: “Cô muốn đi đâu? Uống rượu đó…”

“Không nhọc môn chủ quan tâm” Nàng quay lưng về phía hắn, nước mắt tích tụ quá lâu bắt đầu rơi xuống má nàng, ngón tay ôm cái hộp trở nên trắng bệch, cố gắng bình tĩnh nói, “Ta đã đường đột, không làm phiền ngài nữa.”

Lúc Tạ Tinh Diêu đi ra, Hoắc Vân Sơn sợ nàng xảy ra chuyện nên còn quan sát ở cách đó không xa, hắn không đến gần, thấy nàng bỏ đồ trong phòng trước, sau đó đi một mình xuống phía dưới. Hắn cũng nhìn thấy một bóng người khác luôn luôn đi phía sau Tạ Tinh Diêu, theo nàng tới con sông trên núi.

Gió đêm trên núi là lạnh nhất, lúc Hoắc Vân Sơn thấy Tạ Tinh Diêu bước xuống sông đã giật mình, chuẩn bị đi lên mới để ý nàng không phải muốn chết, chỉ ngâm mình ở chỗ nước cạn một hồi, thật lâu sau mới đi ra, cả người ướt đẫm nước sông lạnh ngắt, tựa như không chú ý gì cả, chỉ biết trở về chỗ ở.

Một bóng người khác cũng nhìn nàng trở về mới rời đi, Hoắc Vân Sơn đứng trên cao nhìn thấy được mọi thứ, lẩm bẩm “Chuyện gì vậy”.

Khi Ôn Lương Thu quay lại phòng, phát hiện đồ đạc hơi bừa bộn, nhìn thấy Tần Xước đang ngồi bên cửa sổ, đi đến phía sau hắn mới nhìn thấy ánh nến ở chỗ Tạ Tinh Diêu cách đó không xa vẫn chưa tắt.

“Ngươi ở dưới chân núi một thời gian đi, ta sợ Tuần Kiếm Tông sẽ xảy ra chuyện.” Hắn nhẹ giọng nói, như thể cực kỳ mệt mỏi, quay đầu nhìn đóa hoa thiên kim một cách xuất thần.

Nàng đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, gật đầu.

Sáng sớm, lúc Đường Phóng gọi Tạ Tinh Diêu luyện công, cậu không thể đánh thức nàng dậy, tìm người tới xem, mới phát hiện nàng đang sốt ở trong phòng.

Quần áo ướt chất đống bên cạnh suốt đêm dường như có thể giải thích nguồn gốc căn bệnh của nàng.

Thẩm Thù Chi đang chăm sóc, sau đó chưởng môn cũng đến thăm, bà đi đến mép giường nhìn Tạ Tinh Diêu.

Nàng mơ màng ngủ, hai má đỏ bừng, vừa uống thuốc xong, nàng nằm mơ nghĩ đến lúc nhỏ, được sư phụ cho uống thuốc lúc bị bệnh, trong lòng vốn tủi thân, cứ lẩm bẩm “Sư phụ”.

Chưởng môn vốn không nghe rõ ràng lắm, tới gần mới nghe được hai chữ kia, nên sắc mặt biến đổi. Thẩm Thù Chi thấy thế, vội vàng nói: “Để ta chăm sóc, sư tỷ cứ yên tâm.”

Chưởng môn không kiên trì, nhìn thấy một đống đồ trên bàn, tối hôm qua sau khi trở về, Tạ Tinh Diêu chưa kịp thu dọn.

“Đứa nhỏ này, khi không lục lọi đồ đạc của mình làm gì?” Bà vừa nói vừa lặng lẽ mở cái hộp ra xem, đều là đồ có giá trị, thảo nào không thấy Tạ Tinh Diêu thường xuyên lấy hộp ra.

Bà vốn chỉ coi sơ qua, một vật màu vàng sáng lấp lánh trong góc hộp đột nhiên khiến mặt bà lạnh lẽo.

Bà gần như muốn giơ tay chạm vào thứ đó, cuối cùng đóng sầm cái hộp lại, khiến Thẩm Thù Chi giật mình.

“Sư tỷ, có chuyện gì vậy?” Nàng hỏi.

Chưởng môn tỉnh táo lại, lắc đầu, nói: “Ngươi chăm sóc cho nàng đi, nhân tiện sắp xếp gọn gàng mấy thứ này giúp nàng. À, người của Lược Ảnh Môn đi chưa?”

“Đã rời đi lúc sáng sớm.”

Chưởng môn gật đầu.

“Tiểu Cửu” Lúc đi đến trước cửa, bà đột nhiên nói với Thẩm Thù Chi, “Ngươi nói xem, nếu nàng giấu chúng ta, học được Trường Hà Quyết, có phải cũng giấu chúng ta, thật ra nàng đã nhớ ra rồi hay không?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm Thù Chi đột ngột thay đổi, lau trán cho Tạ Tinh Diêu, kiên định nói: “Nếu nàng đã nhớ ra, sẽ không giả vờ như thế này.”

Có thể giấu Trường Hà Quyết, làm sao biết nàng không làm chuyện gì khác.

Chưởng môn không nói thêm, rời đi với ánh mắt lạnh lùng.

Đến chiều, Tạ Tinh Diêu hạ sốt, nàng mới từ từ tỉnh lại, nhưng tỉnh lại cũng không nói lời nào, Thẩm Thù Chi đành cho nàng ăn chút gì đó trước, hỏi vì sao quần áo nàng bị ướt, nàng chỉ lắc đầu.

“Muội không muốn nói thì thôi, nhưng có một chuyện, muội phải nói rõ ràng với người trong tông môn,” Thẩm Thù Chi thấy xung quanh không có ai mới thấp giọng hỏi, “Trường Hà Quyết, sao như thế?”

Hôm qua cần đối phó với người ngoài, nhưng hôm nay, người trong tông môn muốn biết, làm sao nàng học được chiêu thức này.

Nàng ho một tràng, liếc ra ngoài cửa sổ trước, phát hiện người trên núi ít hơn rất nhiều, sau đó đoán nhóm Tần Xước đã rời đi, nàng nén sự chua xót trong lòng, chậm rãi nói: “Ta không biết, lúc ta luyện công hai năm trước, đột nhiên phát hiện ta sử dụng chiêu thức này, sau đó suy nghĩ thật lâu, mới nhận ra đây là Trường Hà Quyết.”

Nàng không nhớ rõ… Vậy chỉ có thể là chuyện xảy ra trước khi nàng mắc bệnh nặng lúc mười sáu tuổi.

“Vì sao trước đây không cho ai biết?”

Tạ Tinh Diêu sững người, hơi ngượng ngùng: “Ta thấy, ngay cả sư tỷ chưởng môn cũng không biết chiêu thức này, nếu ta biết, sẽ có người bàn tán.”

Nếu tình huống hôm qua không phải như thế, nàng đã không dùng nó, tuy nàng không hiểu rất nhiều quanh co, nhưng không phải không biết nếu chuyện này xuất hiện trước mặt mọi người, sẽ dẫn đến rất nhiều tranh cãi.

Thẩm Thù Chi cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó đưa thuốc cho nàng, nhẹ giọng dặn dò: “Nếu bọn họ hỏi muội, cứ nói sau khi bị bệnh nặng, muội đã quên, bọn họ không thể làm khó dễ muội.”

Nàng gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment