Tần Xước vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ bước vào Tiêu Dao Thị nữa, nhưng sau khi Ôn Lương Thu nói cho hắn biết Tạ Tinh Diêu đã mất tích, hắn chỉ nghĩ đến khả năng duy nhất là ở đây.
Hắn cưỡi ngựa trở về, toàn thân đau nhức, vừa đi vừa nghe Ôn Lương Thu kể mọi việc.
Nghe nói, vào buổi chiều ngày hôm đó, lẽ ra phải cúng bái cho chưởng môn trước đây, Tạ Tinh Diêu vốn đang bị bệnh, cũng đi, nhưng không biết vì sao, Tất Phương Ấn đột nhiên rơi ra khỏi người nàng ở chỗ đó.
“Tất Phương Ấn?” Tần Xước nhíu mày.
Tất Phương Ấn vốn là con dấu riêng của chưởng môn Tuần Kiếm Tông truyền từ đời này sang đời khác, bình thường ít được sử dụng. Tuy nhiên khi võ lâm Trung Nguyên mới được thành lập, dựa theo quy tắc mà vi tôn của Tuần Kiếm Tông đặt ra, nếu gặp chuyện khẩn cấp, lấy con dấu này ra, các môn phái trong giang hồ sẽ đến giúp đỡ. Hơn một trăm năm qua chưa từng được sử dụng, ngoại trừ chưởng môn của các môn phái, chưa từng có ai thấy Tất Phương Ấn thật, vì dù sao cũng là tín vật của Tuần Kiếm Tông.
Sau khi Tất Phương Ấn rơi khỏi người Tạ Tinh Diêu, mọi người có mặt không thể nhận ra đó là vật gì, ban đầu họ không để ý, nhưng vì tuân theo thỏa thuận từ trước, chưởng môn của các môn phái biết con dấu trông như thế nào, chưởng môn của Nhai Lĩnh tức giận khi nhìn thấy nó.
Bởi vì khi Triệu chưởng môn đăng vị, bà đã bí mật gửi thư cho các vị chưởng môn, Tất Phương Ấn đã bị mất, là việc làm của bọn trộm.
“Sao có thể nói rằng Tất Phương Ấn bị người khác trộm?”
Sắc mặt Ôn Lương Thu cực kỳ khó coi: “Bởi vì chưởng môn trước đây bị người ta ám sát, sau đó, Tất Phương Ấn bị trộm mất.”
Ngay cả trong Tuần Kiếm Tông, chỉ có Triệu chưởng môn và nhị trưởng lão phát hiện thi thể của chưởng môn trước mới biết chuyện này, lúc ấy thi thể của chưởng môn trước cũng không bình thường, trên người có vết thương rõ ràng.
Nhưng bốn năm trước, đệ tử các môn phái vừa miễn cưỡng hồi phục lại từ thảm họa tám năm trước, lại gặp phải nạn đói ở Trung Nguyên, các phái gặp khó khăn trong vấn đề sinh tồn, để không gây ra rắc rối lớn hơn, Triệu chưởng môn đành tạm thời che giấu, nhưng khi bà nhìn thấy Tất Phương Ấn, bà tức giận muốn nhốt Tạ Tinh Diêu vào ngục tối, sau đó Tạ Tinh Diêu bỏ chạy.
Ôn Lương Thu nói: “Lúc ấy Triệu chưởng môn vẫn chưa làm khó dễ, còn hỏi tiểu cô nương, đó có phải là đồ của nàng hay không. Tiểu cô nương còn đồng ý, nói rằng đúng là của nàng, hơn nữa nàng không giải thích được chuyện nàng học Trường Hà Quyết, làm sao không bị nghi ngờ.”
Tần Xước gật đầu, coi như đã hiểu. Sau khi vào Tiêu Dao Thị, hắn nói thẳng muốn gặp chủ nhân của Tiêu Dao Thị, người phía dưới còn đang do dự, thấy hắn đưa ra tín vật của Lược Ảnh Môn mới đi bẩm báo, xin chỉ thị, trở về gật đầu.
Họ được dẫn đi gặp chủ nhân của Tiêu Dao Thị. Khi bọn họ bước vào phòng thì nhìn thấy nữ tử ngồi trên cao có phong thái và cách ăn mặc rất đoan trang xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, không giống như thuộc hạ của bà, không ai có thể tin rằng bà là chủ nhân của Tiêu Dao Thị.
“Không biết Lược Ảnh Môn tìm ta vì chuyện gì?” Nữ tử hơi cụp mắt, bộ diêu lắc nhẹ khi nàng bước xuống, mỉm cười dịu dàng.
“Là tới tìm sư điệt của tiền bối, Hoắc Vân Sơn.” Tần Xước đáp.
“Ta đã rời khỏi Hợp Hoan Tông từ lâu, làm sao quản được sư điệt đi đâu, e rằng môn chủ đã tìm nhầm chỗ.” Nữ tử cười.
Thấy bà cố ý trốn tránh, Tần Xước mất kiên nhẫn, trực tiếp hét vào trong hang động: “Tạ Tinh Diêu, ra đây.”
“Tần môn chủ đang làm gì vậy?” Nữ tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, phất tay ra hiệu cho thủ hạ mang hắn ra ngoài.
Sau khi Tần Xước bị thủ vệ kéo mạnh một lúc, một bóng người mới vội vàng chạy ra từ trong bóng tối.
Mới mấy ngày không gặp, trông nữ tử gầy rất nhiều, vẻ mặt uể oải, nhìn thoáng qua Tần Xước và Ôn Lương Thu, quay đầu nói nhỏ với bà: “Tỷ tỷ, không phải bọn họ tới gây chuyện đâu.”
Hoắc Vân Sơn quả thực không ở trong Tiêu Dao Thị, hắn giấu Tạ Tinh Diêu ở đây rồi biến mất, tóm lại khiến người ta nghi ngờ, chỉ có một mình Tạ Tinh Diêu trốn bên trong mà thôi.
Nàng mới khỏi bệnh, vẫn còn ho, sau khi rót nước cho hai người mới hỏi: “Sao môn chủ quay lại?”
Thấy vẻ mặt nàng xa cách, Tần Xước không thể nói được gì, chỉ đáp: “Nghe nói Tuần Kiếm Tông xảy ra chuyện nên trở về nhìn xem.”
“Lược Ảnh Môn cần chi quan tâm chuyện như vậy?” Lời của nàng không có ác ý nào, nhưng cố gắng giữ khoảng cách.
Hắn ho khan hai tiếng mới ráng đáp lại: “Nói đến nói chuyện, gia phụ đã từng thừa nhận sư phụ của cô là nghĩa phụ, tóm lại nên quan tâm đến nguyên nhân cái chết của sư phụ cô.”
Tạ Tinh Diêu và Ôn Lương Thu đều có biểu cảm kỳ quái.
“Khụ, lúc còn trẻ, hai người cùng nhau đánh bạc, cha ta thua, bị ép nhận.” Hắn chống trán nói.
Người mặc váy hồng xám cố ý ngồi rất xa, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại sau sự thay đổi đột ngột, ôm đầu gối nhẹ giọng nói: “Ta không làm hại sư phụ.”
Ôn Lương Thu ngồi bên cạnh, sờ đầu nàng: “Nếu không tin cô, chúng ta cớ gì tới đây.”
“Tất Phương Ấn là của cô thật à?” Tần Xước hỏi.
Nàng gật đầu, rồi nói: “Ta bỏ những thứ quý giá ở trong hộp, Tất Phương Ấn xuất hiện 3-4 năm trước, ta không nghĩ ra vì sao nó ở trong đó, cũng không biết đó là Tất Phương Ấn, tưởng rằng năm đó mình bị bệnh nên đã quên nguồn gốc, vì thế không để ý. Hôm cúng bái, sư tỷ chưởng môn đột nhiên tới thăm, nói rằng trông ta quá yếu, bà lấy mấy cây trâm ngọc trong hộp cài lên cho ta, ta không biết tại sao Tất Phương Ấn nằm trên người ta, sau đó vô tình rớt ra ngoài.”
“Rớt ra nên ngươi nhận à?” Tần Xước nhíu mày.
“Ta không biết vật đó có gì quan trọng, trên Tất Phương Ấn không phải khắc chim Tất Phương, mà là con đại bàng, cho nên ta chưa bao giờ nghi ngờ.” Nàng cũng bối rối.
Khóe miệng hắn khẽ cong, cười nói: “Tổ tiên của cô thực thú vị, khắc đại bàng mà đặt tên là Tất Phương Ấn.”
Lấy tên như vậy, cho dù muốn trộm, e rằng sẽ không cho rằng con dấu đó là Tất Phương Ấn.
Tần Xước lại hỏi chuyện Trường Hà Quyết, Tạ Tinh Diêu lặp lại lý do mà nàng đã nói với người khác, hắn hỏi: “Vì sao lúc trước cô dùng chiêu đó?”
“Ồ, bị bốn năm con lợn rừng rượt trên núi, hết cách nên đột nhiên dùng chiêu kia.” Nàng rụt rè nói.
…
“Sau đó thì sao?”
“À… Thịt chúng nó không ngon.” Nàng chớp mắt.
Tần Xước nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nàng khó chịu trong lòng nên xoay người quay lưng về phía hắn, ôm đầu gối, vẻ mặt chán nản.
Đối với nàng, đột nhiên biết sư phụ của mình chết vì bị ám sát đã đủ buồn, còn lập tức bị người ta xác định là hung thủ, trong vòng mấy ngày nàng trở thành kẻ gian ác bị toàn bộ giang hồ truy nã, mọi thứ đều hỗn loạn đối với nàng.
“Vậy cô định làm gì?” Tần Xước nhẹ giọng hỏi.
Nàng lắc đầu: “Không biết, nhưng không thể ở đây lâu, kẻo gây rắc rối cho nơi này. Nhưng ta nghĩ, phải tìm hiểu xem ta học được Trường Hà Quyết như thế nào trước đã.”
“Ta có ý kiến này” Tần Xước ho khan hai tiếng, người quay lưng về phía hắn vẫn không muốn xoay người, hắn xấu hổ một hồi mới nói tiếp, “Ta có người, có thể hỏi về Trường Hà Quyết.”
Hắn chưa nghĩ ra phải bắt đầu từ đâu, nhưng đưa Tạ Tinh Diêu từ nơi này ra ngoài an toàn mới là chuyện quan trọng.
"Ta thế này, không nên liên lụy đến môn chủ, kẻo bị đuổi giết” Nàng dừng một chút, lại nói, “Nếu môn chủ không ngại phiền, nhờ môn chủ mang Di Sơn Xuyên tới cho ta.”
“Cô còn nghĩ đến chuyện khác được.”
“Không mâu thuẫn nhau.” Dù sao đã xuống núi, nàng vừa điều tra chuyện của mình, vừa đi tìm Quý Như Tê.
Tần Xước cảm thấy mình đánh giá thấp tính cách của Tạ Tinh Diêu, trông nàng suy sụp tinh thần, nhưng không cảm thấy không thể giải quyết việc trước mắt, đương nhiên đi theo con đường của riêng mình, không có chút oán hận giả tạo.
Ôn Lương Thu thấy sắc mặt của hắn tối sầm lại, không khỏi nở nụ cười, vỗ lưng Tạ Tinh Diêu bối: “Đi theo ta nhé, chúng ta đi lấy Di Sơn Xuyên trước, hơn nữa… ta cảm thấy có lẽ năm đó không phải cô bị bệnh, để ta xem thử.”
Tạ Tinh Diêu ngẫm nghĩ, nàng chưa suy nghĩ sẽ đi đâu, nhưng nhất định phải biết rõ ràng mọi chuyện, lấy kiếm trước cũng tốt, do dự một hồi mới gật đầu.
“Nhìn đi, làm mất lòng người ta, không thích kêu ngươi giúp đỡ.” Ôn Lương Thu thấy Tạ Tinh Diêu đi theo người của Tiêu Dao Thị xin từ chức mới nói với Tần Xước.
Hắn bĩu môi nói: “Ta đê tiện.” Vội vàng lao tới, sợ nàng xảy ra chuyện.
Tần Xước đưa dược liệu mà Nghiêm Liễu giao cho Ôn Lương Thu, chuyển lời của Nghiêm Liễu cho nàng, nàng mở ra nhìn, nhíu mày hỏi: “Hắn không sao chứ?”
“Cũng thường, không bị thương.”
“Thuốc này khó hái, nhưng có thuốc này, chứng lạnh của ngươi sẽ được chữa khỏi.” Nàng hơi yên tâm.
Hắn thấp giọng nói: “Ta đã trì hoãn hai người.”
“Không sao, nếu như không thoát được, hai chúng ta cũng không yên tâm.”