Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 26

Sáng sớm thức dậy, Cố Phán thấy Tạ Tinh Diêu đang ngồi nhóm lửa trong bếp, nhìn thoáng qua, phát hiện Tần Xước cũng đã dậy, nàng lẩm bẩm “kỳ quái”, không biết hắn dậy sớm làm gì.

“Cố tỷ tỷ.” Tạ Tinh Diêu kêu, lúc cúi xuống, dưới cổ lộ ra một mảng da thịt, vệt đỏ trên làn da trắng nõn khiến Cố Phán hiểu ngay lập tức.

Nàng đẩy Tạ Tinh Diêu đi thay một bộ xiêm y có thể che cổ kỹ hơn, vừa dặn dò nàng phải tự chăm sóc bản thân, vừa nhíu mày nói: “Vừa mới bị thương còn giày vò ngươi, bao nhiêu năm không được khai trai nên không biết tiết chế.”

“Không phải, do ta…” Nàng nhìn Cố Phán thắt đai lưng cho nàng, hơi thẹn thùng không nói tiếp được.

Buổi sáng, sau khi cho Tần Xước uống thuốc, phu thê Hà Trác đi ra ngoài tìm hiểu tình hình cũng vừa trở về.

“Bọn họ không tới tìm chúng ta, tuy nhiên…” Hà Trác liếc nhìn Cố Phán.

Cố Phán nhíu mày nói: “Tuy nhiên ta phát hiện, trong thành hình như có dấu hiệu của ma đạo, không phải là người trong giáo phái của ta, chỉ có lẻ tẻ mấy người, chắc không phải nhắm vào ta. Nếu như đám người hôm qua đến thăm dò tin tức về tiểu trưởng lão, chắc chắn người trên giang hồ sẽ đi theo, nếu bọn họ tới vì tiểu trưởng lão, nhất định là có người trả tiền, mua mạng ở chợ đen.”

“Hào phóng vậy à” Tần Xước cười nói, xoay qua kéo tay áo Tạ Tinh Diêu, “Đừng lo lắng, mấy năm nay ta chưa từng nghe nói ma đạo nào làm được việc, không cần lo lắng về việc đối phó với bọn họ.”

Nàng không lo lắng điều này, nhưng có người nóng lòng muốn nàng chết, khiến lòng nàng lạnh vài phần.

Lúc khởi hành, Tạ Tinh Diêu thấy Cố Phán và Hà Trác cố ý chuẩn bị cho nàng vài thứ, nhất thời chưa phản ứng kịp, hai người lại cười đầy háo hức, Tần Xước nhìn bọn họ chỉ cảm thấy đau đầu, bảo nàng lấy đồ và đừng để ý tới hai người kia.

“Đi xuống phía nam, thế lực của Ma giáo và tà giáo sẽ mạnh nữa, các ngươi nhớ cẩn thận. À, hãy buộc dải lụa đầy màu sắc trên xe ngựa, ma đạo và tà đạo sẽ không tới trêu chọc các ngươi.” Cố Phán đưa một dây lưng có màu sắc rực rỡ.

Sau khi mọi người chia tay, nhóm Tần Xước chạy xe thêm bốn ngày, cuối cùng tới Lê Thành vào buổi chiều, coi như là nơi có thể nghỉ chân, vì vậy bọn họ định nghỉ ngơi một lúc.

Khi Ôn Lương Thu vén xe ngựa, thấy Tần Xước nằm trên đùi Tạ Tinh Diêu nghỉ ngơi, cười khẽ, thúc giục hai người mau xuống dưới.

Mấy ngày ở trên xe ngựa nên cả người đau nhức, Tần Xước mới vươn vai hai lần để giãn gân giãn cốt, quay đầu lại thì nhìn thấy một đám người vừa nhảy nhót vừa la hét đi ngang qua bọn họ.

Nhóm người này đeo mặt nạ thần quỷ đủ màu, có răng nanh dài, có thần ba mắt, khiêng một cái kiệu nhỏ có màu sắc và trang trí phức tạp, đi qua đường phố, người xung quanh dường như đã quen, còn nhận đủ loại bùa mà đám người kia đưa ra, nói “bình an”.

“Hôm nay là ngày mấy?” Hắn hỏi.

“Mùng 10 tháng 10, không phải là ngày trọng đại…” Tạ Tinh Diêu ngẫm nghĩ, chợt nhận ra, “Lê Thành là chỗ của Lăng Cung, trước đây ta nghe người ta nói, Lăng Cung tập ngự kiếm thuật, tôn thờ các loại quỷ thần, vào ngày này mỗi năm, thờ cúng quỷ thần nhân dịp vụ thu hoạch vào mùa thu.”

Nói vậy, Tần Xước cũng nhớ tới chuyện này, trước đây hắn đã gặp vài đệ tử Lăng Cung, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến Lê Thành.

“Sao nàng biết chuyện này? Ta nhớ bốn năm trước, bởi vì có một đệ tử chết ở Tuần Kiếm Tông không rõ lý do, Lăng Cung không còn liên lạc với những môn phái phía bắc.” Hắn hỏi.

Tạ Tinh Diêu đột nhiên sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu, nàng không biết đã nghe ai nói, nhưng lại nhớ rõ chuyện này.

Buổi tối, bên ngoài đốt vài đợt pháo hoa, Tần Xước thấy nàng nằm bên cửa sổ nhìn, tiếng reo hò bên ngoài khiến người ta ngứa ngáy, hắn thở dài, nắm cổ tay nàng: “Đi thôi, ra ngoài chơi.”

“Nhưng lỡ như…”

“Ẩn mình trong thành.” Hắn đeo khăn che mặt cho nàng, mỉm cười nhìn cặp mắt sáng ngời.

Lăng Cung ngự kiếm, có thể di chuyển thanh kiếm mà không cần cầm nó, luôn nói là dựa vào sức mạnh của thần quỷ gì đó, để tạo ra một số ảo ảnh bí ẩn và khó hiểu, nhưng nói đến cùng cũng là may mắn với thanh kiếm, học được thì có thể miễn cưỡng ngự kiếm trên không, tuy nhiên tư chất của rất nhiều người trong Lăng Cung chỉ có thể giúp bọn họ điều khiển ngự kiếm bằng cách dựa vào sợi xích nối với chuôi kiếm.

Toàn bộ Lê Thành coi như chấp nhận phong tục của bọn họ, không biết tôn thờ thần quỷ nào, thờ Phật, cúng lửa, gì cũng có, nhưng thật ra không chú ý đến nó, chỉ cầu xin hạnh phúc.

“Sợi dây trên kiếm của cô cũ rồi.” Tần Xước nhìn thấy sợi dây da nàng cột trên cổ tay và chuôi kiếm đã sờn nên kéo nàng đi mua.

Nàng nhìn một hồi lâu, chọn một cặp dây da có trang trí bằng ngọc hình hoa sơn trà, ghép lại với nhau thì hoa sơn trà mới hoàn thành.

“Cô nương thích cái này à? Tốt lắm, mua đi, tặng cho thiếu hiệp mà mình thích một cái, ghép với nhau coi như là tiếng lòng.” Người bán hàng cười nói.

Nghe vậy Tạ Tinh Diêu hơi cụp mắt, lắc đầu đặt xuống: “Hắn không dùng kiếm.” Sau đó nhặt lên một thứ khác.

“Thích thì mua đi” Tần Xước mỉm cười, nhét cặp dây vào tay nàng, trả tiền rồi lấy một sợi, đeo lên cổ tay, “Không dùng kiếm cũng đeo được.”

Nàng mím môi cười, đột nhiên nhón chân hôn lên mặt hắn, hắn ho nhẹ hai tiếng.

Hắn nhẹ nhàng ôm eo nàng, vừa đi, vừa đặt cằm lên đầu nàng cọ cọ, nàng thấy hắn bước đi chậm rãi, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Đang nghĩ, nếu cô sinh ra sớm một chút, hoặc ta sinh muộn, chắc sẽ tốt hơn.”

Từ khi bị thương, kinh mạch và xương cốt của hắn hoàn toàn bị phá hủy, nếu muốn cái mạng nhặt về này có thể sống lâu hơn, không nên chạm vào bất cứ binh khí nào, thân thể này đã tàn phế, không thể cầm kiếm cùng nàng.

Hắn nhìn vào ánh mắt khó hiểu của nàng, pháo hoa rơi vào mắt nàng, tràn ngập ánh sao. Nàng không hiểu, nhưng thấy hắn hơi buồn, đưa miếng phô mai vị cam vừa mua lên miệng hắn, mỉm cười ngọt ngào.

Có lẽ bây giờ cũng không tệ lắm, ít nhất hắn đã trải qua những chuyện đó, sẽ không nhìn nàng biến thành bộ dạng như hắn bây giờ.

“Người của Lăng Cung ra rồi!” Người trên đường đột nhiên hét lên, sau đó từng nhóm hướng về phía trung tâm thành.

“Mỗi năm phải ra biểu diễn, vất vả cho người của Lăng Cung.” Tần Xước lắc đầu, biết Lăng Cung có quy tắc, mỗi năm vào thời điểm này, phải ở trong thành biểu diễn ngự kiếm thuật, Lăng Cung bảo vệ Lê Thành, đương nhiên cũng muốn dân chúng Lê Thành tin tưởng.

Hắn xoay qua hỏi: “Cô đã xem lần nào chưa?”

Tạ Tinh Diêu lắc đầu, sau đó mím môi cười, Tần Xước biết nàng muốn coi, cách ống tay áo kéo cổ tay nàng, bước đi, Tạ Tinh Diêu dùng ngón tay sờ lòng bàn tay hắn, lén lút nắm tay hắn đưa về phía trước, hắn không hề đẩy ra.

Tạ Tinh Diêu hơi không thoải mái trong đám đông, ôm eo Tần Xước dùng khinh công đi lên mái nhà của quán rượu xung quanh, ngồi ở đó nhìn đệ tử Lăng Cung dàn trận.

“Khụ, lần sau làm thì nói trước một tiếng.” Hắn liếc nhìn ánh mắt của những người phía dưới, xoa trán.

Nữ tử đeo khăn che mặt bẻ một miếng bánh mới mua, nhét vào miệng Tần Xước.

Các đệ tử của Lăng Cung đang dàn trận bên ngoài, qua một hồi yên lặng, mọi người đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, sau khi nghe “Được rồi”, hơn hai mươi thanh kiếm đột nhiên đâm thẳng lên không trung, vẽ ra hoa kiếm, giao chiến theo cặp, ánh sáng bạc kết hợp với pháo hoa toàn thành tạo nên một cảnh tượng đẹp.

Vốn dĩ tưởng đánh nhau kịch liệt, Tạ Tinh Diêu phát hiện hai thanh kiếm chỉ khẽ chạm, kém thú vị, nhưng đây là lần đầu nàng nhìn thấy Lăng Cung ngự kiếm, nên vẫn xem kỹ.

Cuối cùng, hơn hai mươi thanh kiếm đồng loạt quay về phía trước, tựa như muốn xuyên qua con đường dài, đám đông bên dưới cũng đi theo hướng của những thanh kiếm đó.

“Đi thôi, chúng ta trở về.” Tần Xước mới đứng dậy, sau đó nhíu mày, nhìn chuyển động của hơn hai mươi thanh kiếm dài chậm lại, hắn quay đầu nhìn các đệ tử Lăng Cung, vẻ mặt dường như mơ hồ không đúng.

Khi một thanh kiếm mất kiểm soát, đánh trúng chân Tần Xước, sắc mặt Tạ Tinh Diêu thay đổi, nhìn xuống dưới, phát hiện toàn bộ kiếm đã mất kiểm soát, bắt đầu vung điên cuồng về mọi hướng, rất nhiều kiếm đột nhiên rơi vào đám đông, vốn dĩ đang tưng bừng náo nhiệt, mọi người la hét chói tai, bỏ chạy tứ tán.
Bình Luận (0)
Comment