Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 29

Tạ Tinh Diêu không biết phải trả lời thế nào, đành cụp mắt nhéo góc áo nói: “Nhưng ta không có dự định như vậy. Nếu sau này chưởng môn đến Trung Nguyên, có thể tới tìm ta.” Nàng cố gắng hóa giải ý của Lý Vân thành tình bạn bình thường, lịch sự có đi có lại.

Hiểu ý nàng, Lý Vân không hề dây dưa, thở dài: “Hy vọng có thể hòa giải thành công với Tuần Kiếm Tông.”

“Chưởng môn nhất định rất tức giận chuyện của đệ tử Lăng Cung năm đó, hiện giờ bỏ qua là sự rộng lượng của ngài.”

Lý Vân nhìn ấm thuốc thở dài: “Năm đó sư tỷ của ta chết ở Tuần Kiếm Tông, tuy chúng ta không muốn đổ lỗi một cách tùy tiện, nhưng trùng hợp là trước khi nàng qua đời đã viết một phong thư gửi về, nói rằng có người ở Tuần Kiếm Tông muốn lấy mạng nàng. Sau khi xảy ra chuyện, Tuần Kiếm Tông không đưa ra được chứng cứ gì, đương nhiên chúng ta không thể nhịn.”

Tạ Tinh Diêu nhíu mày, hỏi: “Có người muốn lấy mạng của tiền bối?”

“Ừ, lúc ấy chúng ta đều khuyên sư tỷ, đừng làm ầm ĩ như vậy, mất mặt lắm. Nàng viết trong thư, Tuần Kiếm Tông cũng làm chuyện rất mất mặt, nàng làm việc này một cách công khai, còn nói người mất mặt trong Tuần Kiếm Tông muốn lấy mạng nàng. 

Nàng thề mình sẽ không bị thương, nhất định không chịu trở về, kết quả…”

Nghe hắn nói vậy, tay chân Tạ Tinh Diêu đột nhiên cứng đờ, không dám cử động.

Trong lúc hoảng hốt, dường như nàng nhìn thấy, một người ăn mặc như đệ tử của Lăng Cung nôn ra máu, nằm trên sườn đồi, liên tục xin tha, nhưng thiếu nữ cầm kiếm từng bước tới gần không hề có chút thương hại, lưỡi kiếm nhỏ từng giọt máu, nhuộm đỏ những cây tre trong rừng, gió lạnh thổi qua, máu ấm bắn ra, văng đến… văng đến…

Văng đến tay nàng.

Hình như nàng nhìn thấy thiếu nữ giết người xoay người lại, khuôn mặt đó là của ai… Là, là nàng ư?

Đang nói chuyện, hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống, nàng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh cả người, không màng Lý Vân kêu nàng ở phía sau, lảo đảo chạy đi tìm Tần Xước.

Thấy phòng hắn đóng cửa, nến trong phòng vẫn còn sáng, nàng run rẩy gõ cửa, gọi “Tần Xước”. Người bên trong có vẻ không nghe thấy, nên nàng dùng hết sức đẩy cửa ra.

Hơn nửa căn phòng bị bóng tối bao phủ, nhưng xung quanh giường vẫn sáng sủa. Tạ Tinh Diêu giẫm lên hai cái bóng chồng lên nhau trên mặt đất, nhìn vào trong thì phát hiện Tần Xước và cô nương ban ngày đang cùng nằm trên giường.

“Không kêu cô vào.” Hắn nhíu mày, trong lời nói hơi thiếu kiên nhẫn.

Tạ Tinh Diêu nhất thời không nói được chữ nào, nàng không biết nàng nên nghĩ đến chuyện nào trước, nhìn bộ dạng đang cởi áo của hai người, nói “Xin lỗi” rồi chạy ra ngoài.

Đầu nàng đau quá, tim cũng đau, Lý Vân tới hỏi nàng có chuyện gì, tai nàng chỉ có tiếng ù ù, bước nhanh ra khỏi Lăng Cung.

Nàng đi tìm một chỗ yên tĩnh.

Cửa phòng Tần Xước đóng lại lần nữa, Lý Vân nhìn bóng dáng chạy đi của Tạ Tinh Diêu, ánh mắt từ quan tâm biến thành thờ ơ.

“Công tử không đuổi theo à?” Trong phòng, cô nương kia cười dịu dàng, nâng cằm hắn hỏi.

“Đuổi theo nàng làm gì?” Tần Xước chỉ có thể gồng người nói, sau đó nắm tay nàng kéo lại gần hơn.

Một đôi tay chậm rãi duỗi xuống dưới người hắn, nhẹ nhàng vòng quanh eo hắn, mặt mày vẫn kiêu ngạo, sau khi lộ ra một tia hung dữ, chuẩn bị hôn lên.

Tần Xước đặt ngón tay lên môi nàng ta, ý cười ôn hòa biến thành trêu chọc, hỏi: “Chuẩn bị ra tay phải không?”

Nàng kia chưa kịp phản ứng, đã thấy Tần Xước siết tay nàng, tay nàng không thể nhúc nhích, trong lúc sắc mặt nàng trắng bệch, mấy cây kim dày rơi ra khỏi cổ tay áo nàng.

“Nghe đồn Tam Kim, thứ nhất là khiến người ta mất hồn, thứ nhì là làm cho người ta đi tới cảnh tiên như leo thang, thứ ba là trực tiếp xuống địa ngục rút lưỡi. Ta đã không thấy tài nghệ như vậy nhiều năm rồi, nhưng lại không có cơ hội thử công phu của ngươi.” Tần Xước cười lạnh, giũ bỏ hết kim khỏi người nàng, nhéo cằm nàng, đúng như dự đoán, lại thêm một cây kim bạc khác, hắn đẩy nàng ra, nhìn thân thể mềm nhũn của nàng ta ngã xuống đất.

“Ngươi đã làm gì với ta?” Tam Kim hỏi.

“Vừa rồi sờ ngươi, chọc vài huyệt đạo thôi, hiện giờ ngươi không dùng lực được” Hắn ngồi vào bàn rót trà, hỏi: “Nói đi, ai phái ngươi tới, để làm gì? Có thể mời được ngươi, chắc ra giá không rẻ.”

Tam Kim tức giận trừng mắt, không còn sức lực, nói: “Không biết ta bị lộ tẩy chỗ nào.”

“Cách ăn mặc của ngươi có lẽ là do người mướn ngươi dặn dò, bởi vì trước đây ta tung tin đồn rằng ta thích màu xanh lục, và hoa sơn chi. Mấy năm qua, nữ nhân đến gần ta đều là kiểu này. Ngươi nói ngươi kinh doanh, nhưng đế giày của ngươi đã mòn, trước mỏng sau dày, hẳn là đã sử dụng khinh công đuổi theo suốt đoạn đường. Làm việc cần phải chi tiết hơn một chút nhé.”

Tam Kim cười lạnh: “Nếu sự việc đã thất bại, ta không có gì để nói, muốn giết hay muốn xẻo thì tùy ngươi.” Những sát thủ như bọn họ, làm việc không thành công mà còn khai ra chủ của mình sẽ hủy hoại danh tiếng.

Tần Xước “Ồ”, lo tự nói: “Con người của ta, gần đây không có kẻ thù nào, cũng không để lộ tài sản, khả năng duy nhất là… ta đã để lộ Di Sơn Xuyên. Người xác định Di Sơn Xuyên nằm trong tay ta muốn có người tới đe dọa tánh mạng của ta, đổi lấy Di Sơn Xuyên, mà ta trùng hợp lại là kẻ háo sắc, ngươi sẽ là người thích hợp nhất.”

Nữ tử này ngay từ đầu đã cố ý hùa theo sở thích của hắn. Hắn thuận nước đẩy thuyền, cử chỉ phóng đãng, nàng cũng hào phóng. Nếu hắn thật sự như lời đồn, nữ sát thủ này sẽ rất phù hợp.

Tam Kim không nói lời nào, Tần Xước nhìn sắc mặt nàng thì biết mình đã đoán đúng, nên nói: “Ta không cần mạng của ngươi, ta muốn ngươi truyền lời tới cho chủ tử của ngươi.”

“Ngươi có biết chủ tử của ta là ai không?”

“Không rõ lắm, nhưng lời nói đều giống nhau. Nếu muốn lấy Di Sơn Xuyên, trực tiếp giao dịch với ta, đưa đủ tiền, ta sẽ không keo kiệt.” Hắn đã biết ai muốn tới tìm Di Sơn Xuyên, nhưng không cần vội vã chọc phá. Tam Kim chủ yếu hoạt động ở biên giới phía nam, như vậy sẽ không bị người của hai bên bắt. Có thể mời nàng, đương nhiên cũng là người ở khu vực đó.

“Ngươi giữ Di Sơn Xuyên đã nhiều năm, chưa từng bán nó, là thật sự muốn bán hay sao?” Tam Kim hơi nghi ngờ, nếu có thể giao dịch, người mướn nàng sẽ không ra hạ sách này.

“Thật sự. Giá cả hợp lý thì cái gì không thể?” Hắn cười nói.

Sau khi thấy Tam Kim rời đi, Tần Xước vội vàng đổi sắc mặt, chạy vô sân hỏi: “Tạ Tinh Diêu đâu?”

Ôn Lương Thu mới khám bệnh xong, lắc đầu: “Không gặp, ngươi chọc nàng à?”

Cô nhóc này…

“Đi thôi, chúng ta thu dọn đồ đạc, tìm được nàng thì đi ngay.”

Hiện giờ càng tối hơn, đáng lẽ nên là thời điểm náo nhiệt nhất, nhưng bởi vì chuyện xảy ra tối hôm qua, rất ít người Lê Thành ra đường, trên đường phố vắng tanh.

Tạ Tinh Diêu cực kỳ đau đầu, bởi vì vừa nhìn thấy cảnh tượng kia, lập tức không chịu nổi sự uất ức và tức giận, tìm một chỗ trống ngồi xuống, để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt vừa rồi.

Xung quanh vắng vẻ. Nàng chợt cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, sờ trán mình, hình như không bị bệnh, đang nghi ngờ, đột nhiên đụng tới vết phỏng trên cổ tay, cảm giác vô cùng đau nhức.

Nàng vội vàng tháo băng ra, thấy trước đó chỉ bị phỏng rất nhẹ, giờ đã đỏ như máu, xuất hiện những đốm xanh xung quanh vết thương.

“A Ngọc cô nương.”

Âm thanh đột ngột khiến Tạ Tinh Diêu đứng bật dậy, nhìn về hướng đó.

Qua một khoảng thời gian tối tăm và sâu thẳm, một bóng người mơ hồ xuất hiện, sau đó là khuôn mặt rõ ràng của Lý Vân.

Hắn vẫn cười rất nhẹ nhàng lịch sự, nhưng lại khiến người ta rùng mình.

“Hay đúng hơn là, Tạ trưởng lão.” Lý Vân nói tiếp.
Bình Luận (0)
Comment