Quý Như Tê nằm bên cạnh, uống chén thuốc Ôn Lương Thu đưa tới, ho ra một ngụm máu, ậm ừ hai tiếng, cổ họng tắc nghẽn, miễn cưỡng phát ra chút âm thanh.
Hắn nhờ Giang Lãng một việc.
Nghĩ cách đổ tội cho một mình hắn.
“Ngươi nổi điên rồi à?” Nghiêm Liễu lên tiếng.
Quý Như Tê nhìn cánh tay bị cụt của hắn, muốn nói chuyện, nhưng mỗi chữ đều đau khó có thể ngăn cản.
“Hắn không nổi điên” Bạch Sương nhíu mày, “Nếu như đổ tội cho tất cả mọi người, chưa nói đến sự oan ức của người chết, nhiều đệ tử của các môn phái bị liên lụy, toàn bộ võ lâm trong giang hồ sẽ rơi vào thảm họa, nếu trong triều có người lợi dụng để làm khó dễ, không ai thoát được.”
Hắn chớp mắt, coi như đồng ý.
Nếu muốn thoát tội, tốt nhất nên đổ tội cho hắn, người vừa thân thiết với Lâm Tri Vương vừa là thống soái.
“Làm vậy sao được?” Có người bất bình.
“Không thể chu toàn mọi việc.” Bạch Sương trầm giọng nói.
Tia lửa văng tung toé, ánh lửa chiếu rọi, mọi người không nói nên lời, chỉ còn Ôn Lương Thu xử lý vết thương cho hắn.
“Được, ta sẽ cố hết sức.” Giang Lãng gật đầu.
Coi như vừa đúng thời cơ, Sở Dương Vương thấy tình hình trong nước đã ổn định, hơi sợ Lâm Tri Vương đi Nam Quốc sẽ lật lọng cắn ông ta, Giang Lãng mượn cơ hội góp lời, đẩy hết tội cho Lâm Tri Vương và Quý Như Tê, dù sao Sở Dương Vương cũng có thể phủi tay sạch sẽ, cho nên đã đồng ý.
Người bên ngoài biết, Lâm Tri Vương và Quý Như Tê là kẻ phản bội, một người chết, một người sống mà thôi.
Sư phụ nói hắn quá cứng nên dễ gãy, xương cốt đã bị gãy nhiều chỗ, cuối cùng học được cách cúi đầu.
Lúc chia tay, Quý Như Tê nhìn các huynh đệ ít nhiều đều bị thương, chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Các vị bảo trọng, từ đây núi cao sông dài, đừng nhắc tới chuyện xưa nữa.”
Bạch Sương cũng rời đi ngày hôm đó, bà nói bà đến Nam Quốc để thăm dò tình hình.
“Con gái của tiền bối đâu?”
“Đã giao cho bạn cũ, ta không có gì vướng bận.” Bạch Sương gật đầu, cầm kiếm, đội đấu lạp, bước đi trong gió tuyết.
Hắn chưa kịp hỏi vì sao Bạch Sương xuất hiện ở đây, nhưng một năm sau, nhận được Phùng Sương Kiếm do người khác mang đến, nói rằng người đã chết, giao kiếm cho Lược Ảnh Môn, giúp nó tìm chủ nhân thích hợp tiếp theo.
Sau đó, Cửu Xu hay tin, giấu hắn trong Lược Ảnh Môn.
Hắn mất một năm để hồi phục vết thương, miễn cưỡng giống như người sống, gánh vác gánh nặng cho Tần Xước. Ngày nọ, hắn nhận vài phong thư từ những huynh đệ đã chia tay năm đó, trong đó có thư của Nghiêm Liễu.
Bọn họ muốn trả thù, Sở Dương Vương đột ngột qua đời, vẫn còn Lâm Tri Vương, cũng là người đáng chết, không nên sót ai.
Sau khi Lâm Tri Vương tới Nam Quốc, hành trình rất suôn sẻ, làm quan lớn trong triều, không cần ra tiền tuyến, chiêu mộ một đám kỳ nhân dị sĩ, bọn họ chưa bao giờ ám sát hắn thành công.
“Vậy chờ đi, hắn để ý quyền vị như vậy, cho hắn chết trắng tay mới đáng giá.” Hắn cuối cùng trở thành Tần Xước, cầm lò sưởi nhìn tuyết rơi dày đặc một năm nữa, bồ câu đưa thư cho Giang Lãng, muốn mượn thế lực của triều đình, đánh vào triều đình Nam Quốc.
Những huynh đệ sống sót năm đó cũng mai danh ẩn tích sau khi trở về giang hồ, họ trở thành mật thám của Tần Xước, qua lại giữa hai nước, tìm cơ hội.
Gió núi thổi qua, Tần Xước đứng bên tảng đá, xương cốt hơi lạnh và đau.
Hắn nhìn bức tường đá bên cạnh, tới sờ soạng một hồi lâu, cuối cùng tìm được cơ quan bằng đá bị cỏ dại bao phủ. Hắn vặn nó, không thể làm nó hoạt động, khẽ cười, thử lần nữa mới được.
Chiếc hộp bí mật trên bức tường đá được mở ra, là một thanh kiếm khác phủ đầy bụi.
Thật ra, mặc dù lúc trước hắn đi theo Cửu Xu, nhưng cựu môn chủ của Lược Ảnh Môn vẫn kêu hắn qua, dạy hắn cách chế tạo vũ khí. Di Sơn Xuyên là thanh kiếm thứ hai mà hắn đúc, thanh kiếm thứ nhất bị hắn giấu ở đây.
Thanh kiếm này mỏng như tờ giấy, nhưng cũng là sắt lạnh và cứng, chuôi kiếm hơi xanh, nhẹ hơn nhiều.
Hắn dùng không thuận tay, nên mới đúc Di Sơn Xuyên nặng hơn.
Đối với hắn bây giờ, ít nhất hắn có thể cầm được thanh kiếm này.
Đi đến trước trận đá quen thuộc, hắn do dự một lúc, đột nhiên rút kiếm đập lên cọc đá, nhưng mới được hai ba chiêu, thanh kiếm tuột ra khỏi tay hắn, rơi thật mạnh xuống đất, lòng bàn tay hắn cũng đau.
Quả nhiên.
“Ngài đang làm gì đó?”
Tạ Tinh Diêu đột nhiên đi đến phía sau hắn, hắn thu hồi vẻ không cam lòng vừa rồi, quay qua cười ôn hòa: “Ăn xong rồi à?”
Nàng lắc đầu: “Tiền bối say, ta đã đỡ ông về nghỉ ngơi. Ngài đói bụng không? Cùng ta trở về ăn cơm đi.”
“Không cần vội” Hắn kéo nàng, ngẫm nghĩ, đưa thanh kiếm, “Luyện kiếm cho ta xem nhé.”
Tạ Tinh Diêu sửng sốt, hỏi: “Kiếm ở đâu ra vậy?”
“Trước đây ta tới đây chơi đã để lại.”
“Ngài quen Quý Như Tê à?” Tạ Tinh Diêu cầm kiếm hỏi, nếu cha của Tần Xước và Cửu Xu có giao tình, bọn họ quen biết cũng là chuyện thường.
“Quen” Tần Xước cười nhạt, “Coi như quen.”
Nàng cầm kiếm, nhìn nó, là một thanh kiếm khá tốt, hỏi: “Ngài muốn xem cái gì?”
“Sao cũng được, cô cứ luyện đi.”
Nàng gật đầu, nhìn cọc đá, là vật dụng cần thiết để luyện kiếm, nàng cũng quen thuộc với nó.
Tần Xước lùi lại vài bước, nhìn nàng vung kiếm chém xuống. Dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển động giữa các cọc đá, lưỡi kiếm chém xuyên qua bức tường đá cứng, thỉnh thoảng phóng ra tia sáng nhạt, lực đâm của kiếm trơn tru, đôi khi bay lên không, thân kiếm màu xanh đậm tràn ngập ánh trăng bạc, cắt ngang bầu trời.
Một người luyện kiếm, một người đứng nhìn. Sau khi Tạ Tinh Diêu luyện xong một bộ kiếm chiêu, khẽ thở gấp, quay lại nhìn Tần Xước. Hình như hắn đang thất thần.
“Lại đây.” Hắn tỉnh lại, gọi nàng, sau đó nhìn nàng, ánh mắt có nỗi buồn khó tả.
Nàng đảo mắt, nói: “Ngài ngồi xuống đi.”
“Làm gì?”
“Ngồi xuống.”
Tần Xước ngồi trên một tảng đá cao gần đó, nhìn nàng giang hai cánh tay ôm hắn, tựa đầu hắn vào ngực nàng.
“Muốn ôm ngài.” Nàng nói.
Cảm thấy hắn hơi buồn.
Người trong ngực cười khẽ, vòng tay nàng ấm áp và dịu dàng như chính nàng, hắn cũng ôm eo nàng.
“Thanh kiếm này khá tốt, tại sao giấu nó?” Nàng hỏi.
“Không giấu nữa, tặng cho cô đó.” Hắn nói, có lẽ thanh kiếm này, cuối cùng đã tìm được chủ nhân thích hợp nhất cho nó.
“Nó có tên không?”
“Không, giờ đặt tên đi, gọi là… Long Bá Thiên?”
…
“Không thích à, vậy gọi là Phượng Tại Phi?”
…
Hắn lại đặt vài cái tên khó nghe, khiến nàng bật cười.
“Như Tê” Nàng cắt ngang đề nghị tiếp theo của Tần Xước, cảm thấy người trong ngực mình cứng đờ trong chớp mắt, sau đó nói: “Gọi nó là Như Tê.”
“Ta tặng kiếm cho cô, cô dùng tên của nam nhân khác để đặt cho nó, có thích hợp không?” Hắn ngửi mùi hoa trên người nàng, ở nơi nàng không nhìn thấy, đôi mắt hắn hơi ướt.
“Người ta đã chết, ngài để ý làm chi. Ta đâu thể nào tỷ thí với hắn, chẳng lẽ không thể dùng nó để tỷ thí với người khác hay sao?” Nàng lẩm bẩm.
Tần Xước cười: “Ừ, gọi nó là Như Tê.”