Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 42

kêu hai tiếng, ông mới hoàn hồn.

“Tiền bối biết nàng hay sao?” Hắn hỏi.

Một lúc lâu, tiền bối mới nói: “Biết nương của nàng, ban đầu không nhìn ra, giờ mới phát hiện có vài phần giống.”

“Tiền bối biết Bạch Sương tiền bối à?”

“Ngươi biết thân phận của nương nàng?” Tiền bối nhìn chằm chằm hắn hỏi.

Tần Xước ngẫm nghĩ, nói: “Trước đây, vãn bối có gặp Bạch Sương tiền bối vài lần. Cô nương này kể cho ta nghe về mẫu thân của mình, vãn bối cảm thấy giống Bạch Sương tiền bối, cho nên vẫn luôn nghĩ như vậy.”

Tiền bối gật đầu, nhíu mày hỏi: “Không phải nàng nên ở Tuần Kiếm Tông à? Tại sao đến nơi này?”

Ôn Lương Thu đi pha trà, lúc về phòng thì hai người tỉnh táo đã nói mọi chuyện rõ ràng.

Dưới ánh nến, đôi mắt của lão giả không hề vẩn đục, ánh mắt sắc bén hỏi: “Ngươi nói, Tất Phương Ấn bị tìm thấy trên người nàng?”

Tần Xước gật đầu, sau khi dứt lời, tiền bối nói: “Vậy là nàng vô tội. Lão gia hỏa của Tuần Kiếm Tông coi trọng Tất Phương Ấn nhất. Năm đó ông ấy đã nói với ta, những thứ khác có thể bị trộm, nhưng nếu ông không đồng ý, không ai có thể lấy được Tất Phương Ấn.”

Nghe xong mấy câu này, Tần Xước càng nghi ngờ thân phận của tiền bối, ngập ngừng hỏi: “Không biết có thể hỏi họ tên của tiền bối không?”

“Lão phu là Tiêu Minh.” Tiền bối không có ý giấu diếm nữa. Tần Xước và Ôn Lương Thu nhìn nhau, lập tức hít hà.

Trên thực tế, năm nay Tiêu Minh đã 60 tuổi, hiếm có người luyện võ nào già cả yếu ớt như thế. Hai mươi năm trước, Tuần Kiếm ở phía bắc và Lăng Cung ở phía nam được coi là hai thế lực hùng mạnh, Lăng Cung bị suy tàn là vì người trước mặt.

Một chiêu Toái Cốt Chưởng, một trận chiến đầy khí phách. Năm đó hai vị kiêu ngạo của Lăng Cung đều chết dưới chưởng của ông. Vì thế, mặc dù Tiêu Minh nổi tiếng, nhưng ông vô cùng hối hận, ông giam mình, cũng ngồi thiền, đều không thể tìm được sự yên bình. Ông bắt đầu cuộc sống khổ hạnh, đi khắp nơi để giúp đỡ mọi người, ngược lại xóa sạch thanh danh khi còn trẻ, trở thành người rất được kính trọng.

Đi khắp nơi nhiều năm, nhưng ông cũng lấy không ít mạng người. Khoảng 6 năm trước, ông bị tẩu hỏa nhập ma khi đang luyện công. Lúc sắp sửa mất khống chế, ông tự phế võ công để ngăn cản bản thân làm hại thế gian, từ đó ở ẩn.

Người giang hồ đều cảm thấy ông đã chết, dù sao ông cũng gây thù chuốc oán với nhiều người, lại còn mất võ công.

Có lẽ sau khi võ công bị phế, nội lực trong cơ thể ông bị tổn hao nhiều. Tuy rằng cuối cùng đã chữa hết tẩu hỏa nhập ma và cơn mê sảng, ông cũng già đi, nhưng Tiêu Minh không hối hận, tìm một nơi sống yên bình ở quê nhà. Hiện giờ biết chuyện trên giang hồ, ông thở dài nói: “Năm đó ta tẩu hỏa nhập ma, nhờ Tước y chữa trị, hắn có thể giúp đứa nhỏ này. Các ngươi về trước đi, lão phu thu dọn xong sẽ đi theo sau. Nếu không, e rằng các ngươi sẽ gặp phiền toái do đệ tử chính đạo gây ra.”

Nghe vậy, Tần Xước thở phào nhẹ nhõm, có mặt Tiêu Minh, có thể ngăn chặn không ít người, hắn vội vàng nói “Đa tạ”.

Tiêu Minh xua tay: “Gắng hết sức vì cố nhân mà thôi.”

Bữa tối lúc ăn cơm, Tiêu Minh lại hỏi về Tần Xước. Sau khi biết thân phận của hắn thì không hỏi thêm, dường như không tò mò vì sao hắn muốn giúp Tạ Tinh Diêu.

“Tiền bối quen biết Bạch Sương tiền bối, vậy có biết phụ thân của Tạ Tinh Diêu là ai không?” Tần Xước hỏi thăm.

Tiêu Minh lắc đầu: “Ta không biết việc này, nhưng năm đó Bạch Sương giúp tiêu cục của giang hồ đi áp tiêu, vốn nói nửa năm sẽ về, kết quả 2 năm sau ta mới thấy nàng. Lúc ấy nàng ôm một đứa bé, nàng kêu đứa bé đó bằng nhũ danh. Mãi đến năm ấy… cùng năm đám Quý Như Tê đi tòng quân ở phía nam, nàng đưa đứa bé đến Tuần Kiếm Tông, để lại tên cho đứa bé, gọi là Tinh Diêu, sau đó rời đi. Khi ta nghe tin về nàng, nàng không còn nữa. Ây dà, vốn dĩ chỉ có vài người biết chuyện đứa nhỏ này, ta trùng hợp chữa bệnh ở Tuần Kiếm Tông mới biết được, nàng cũng không muốn đứa nhỏ này dính líu đến nàng.”

“Vậy Tạ là họ của phụ thân nàng à?” Tần Xước hỏi, trong lòng mơ hồ bất an.

“Ta không biết, ta nhớ năm đó để lại cái tên, có lẽ lão gia hỏa của Tuần Kiếm Tông tùy ý chọn họ, hoặc có lẽ do Bạch Sương dặn dò.”

“Tiền bối có biết năm đó Bạch Sương tiền bối áp giải đi đâu không?”

Tiêu Minh cố gắng suy nghĩ, một hồi mới nói: “Hình như… là kinh thành.”

Tần Xước lập tức nắm chặt tay, trên mặt không lộ ra chút gì, sững người nhìn ngọn nến Tiêu Minh để lại. Hắn phải ở lại chăm sóc Tạ Tinh Diêu, Ôn Lương Thu sợ nửa đêm xảy ra chuyện, đành trói tay chân Tạ Tinh Diêu.

Nằm nghiêng trên giường, hắn nắm hai tay bị trói của nàng, ôm nàng trong lòng. Hơi thở đều đều của nàng khiến màn đêm trở nên tĩnh lặng và yên bình, nàng đột nhiên cử động, Tần Xước cứng đờ nhìn nàng tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn một cách tự nhiên, rồi ngừng nhúc nhích.

Tần Xước thở phào nhẹ nhõm, ôm nàng, mở mắt gần như cả đêm. Hắn đang nghĩ sau khi trở về, nên sắp xếp mọi người ở đâu, làm thế nào để đến Tuần Kiếm Tông mời Đào Tước, làm sao tránh được sự đuổi giết của các môn phái.

Tạ.

Tần Xước nhớ tới việc này, đột nhiên căng thẳng trong lòng. Nếu họ này không liên quan gì đến nàng, sư phụ của nàng sẽ không chọn ngẫu nhiên mà lại trúng họ này.

Đây là họ của hoàng tộc, Bạch Sương lúc đó đã đến kinh thành.

Hắn vuốt đầu nàng, nghĩ rằng hiện nay không cần suy xét tới chuyện này. Hơn nửa đêm hắn mới chìm vào giấc ngủ trong muôn vàn suy nghĩ.

Lên đường mấy ngày, thấy càng ngày càng gần Tuần Kiếm Tông, thời gian Tạ Tinh Diêu ngủ mê càng lâu. Ôn Lương Thu nói mạch của nàng không có gì thay đổi, nhưng càng thấy bất an nhiều hơn.

Mấy ngày nay, Tạ Tinh Diêu không phân biệt được giữa giấc mơ và thực tế, hình như nàng thấy rất nhiều cảnh tượng hoàn toàn xa lạ trong vũng lầy của giấc ngủ. Thỉnh thoảng bên tai vang lên những tiếng trách móc sắc bén, cảm giác như bị thứ gì đó cắn. Nàng quay cuồng trong mê cung, như thể mỗi cảnh tượng đằng sau bức tường đều quen thuộc với nàng, nhưng không thể xuyên qua bức tường, không nhìn thấy gì cả.

“Hai ba ngày nữa là đến gần Nghi Sơn, chúng ta đi đâu trước?” Ôn Lương Thu hỏi.

Sau khi đút cho Tạ Tinh Diêu chút nước, nhìn nàng miễn cưỡng nuốt xuống, Tần Xước mới nói: “Đến Tiêu Dao Thị, bọn họ chịu nhận nàng, cũng tiện đi tìm Đào Tước.”

Ôn Lương Thu gật đầu.

Bọn họ hiện đã đến một nơi hoang dã, dọc đường không gặp phải phiền toái lớn nào, có lẽ do Tạ Tinh Diêu chưa bao giờ xuất hiện.

Nàng định bước lên xe ngựa thì thấy một mũi tên lao về phía mình, bất ngờ đâm vào xe ngựa.

Tần Xước ở bên trong nghe thấy tiếng động, nhìn ra ngoài, cả một vùng hoang vu rộng lớn không có chỗ để trốn, xuống xe ngựa thì thấy một nhóm người từ con dốc phía trước đi lên.

“Tần môn chủ” Người dẫn đầu trông hơi quen, chắc là đệ tử của môn phái nào đó, nói: “Chúng ta… nhận lệnh đến đây, xin Tần môn chủ dẫn người trong xe ngựa đi cùng chúng ta đến Tuần Kiếm Tông.”

Sau khi Tần Xước thấy Dương Vi Tử trong đám người, đại khái biết đây là đệ tử của các môn phái liên hợp lại, có lẽ đã tìm bọn họ một thời gian.

“Người trong xe ngựa?” Hắn nhìn xe ngựa tương đối yên ổn, “Xin lỗi, ta không hiểu chư vị đang nói gì. Không biết các ngươi chặn đường ta là có ý gì?”

“Trong giang hồ có tin đồn, Tần môn chủ luôn đi cùng với nghịch đồ của Tuần Kiếm Tông. Nếu Tần môn chủ không chịu nhận, vậy hãy để chúng ta xem trong xe ngựa.” Đệ tử dẫn đầu nắm roi bên hông, giọng điệu dần dần không tốt.

Tần Xước nhìn mười mấy người, cười lạnh: “Các ngươi là thứ gì, dám làm càn trước mặt ta. Các môn phái dạy dỗ hậu sinh sơ sẩy đến mức này hay sao? Hôm nay để các ngươi lục soát xe ngựa của ta, sau này Lược Ảnh Môn của ta không cần chế tạo vũ khí nữa, để người khác lo chuyện đó.”

Dứt lời, hắn làm động tác lên xe ngựa, nói với Ôn Lương Thu: “Chúng ta đi thôi.”

Cả đám người nhìn nhau, hiển nhiên không muốn buông tha, nhưng không ai dám trực tiếp tiến lên.

Đột nhiên, Tần Xước nghe thấy tiếng lưỡi dao sắc bén rút ra khỏi vỏ phía sau, nắm chặt tay chuẩn bị xoay người lại đối phó, một lực lớn đột ngột khóa cổ hắn từ phía sau.

“Đừng nhúc nhích!”

Mới vừa tỉnh lại, sắc mặt Tạ Tinh Diêu vẫn rất kém, một tay khóa cổ hắn, tay kia hơi rút kiếm ra khỏi vỏ.

Trong lúc mọi người đang bối rối, nàng nói tiếp: “Tần môn chủ, vốn tưởng chỉ dựa vào ngài là đủ, hiện nay xem ra, danh tiếng của ngài không đủ dùng. Ai tiến lên một bước, thanh kiếm này sẽ không có mắt.”

Tin tức trong giang hồ chỉ nói hai người này ở cùng nhau, nhưng tình huống thế nào, mọi người cũng không rõ lắm. Với tình hình hiện tại, có vẻ như Tần Xước bị nàng uy hiếp, mọi người ngược lại đều bị khống chế.

Tần Xước có thể nghe rõ tim nàng đang đập rất nhanh, hơi thở cũng không đều, chẳng qua cố gắng nhịn để nói chuyện.

“Cô đang làm gì vậy?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Làm chuyện mà ngài gạt ta lúc ngoéo tay, không cho nói.” Nàng bóp cổ hắn chặt hơn, hắn nhất thời không mở miệng được.

Nàng đẩy Tần Xước ra khỏi xe ngựa, bảo Ôn Lương Thu nhường chỗ, ngồi lên xe ngựa, buộc đám người lùi lại. Sau đó chớp thời cơ, đột ngột đẩy Tần Xước ra ngoài, tự đánh xe ngựa phóng đi.

“Đuổi theo!”

Tần Xước ngồi dưới đất ho khan, nhìn cả đám người đang đuổi theo xe ngựa của Tạ Tinh Diêu. Nàng hiếm khi tỉnh táo nửa khắc, không bao lâu nhất định sẽ bị bắt.

Nhìn bóng lưng của mọi người và bụi bặm do xe ngựa tạo ra, nghĩ tới lời Tạ Tinh Diêu vừa nói, hắn đột nhiên cười tự giễu.

Lúc trước nói với nàng, nếu một ngày nào đó, hắn bị mọi người đuổi giết, muốn nàng phải đi xa hơn, không ngờ nàng là người đẩy hắn ra xa trước.
Bình Luận (0)
Comment