Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 5

Sáng sớm thức dậy, sau khi hoàn thành thần công, Tạ Tinh Diêu đi đến chỗ chưởng môn.

“Người của Lược Ảnh Môn không có hành động gì khác chứ?” Chưởng môn hỏi.

Nàng lắc đầu, ý đồ của Tần Xước vẫn làm chưởng môn cảm thấy bất an.

Lúc Hoắc Vân Sơn nhìn thấy Tạ Tinh Diêu, nàng đang ngồi ngơ ngẩn ở bậc thang, mới luyện công xong, toàn thân đổ mồ hôi.

“Ngươi đang nghĩ gì đó?”

Tối hôm qua, nàng đã đọc xong quyển sách Hoắc Vân Sơn đưa, mới đầu nghi ngờ khó hiểu, đến khi đóng sách lại thì mặt đỏ tai hồng.

“À… Chỉ cảm thấy hơi lạ.”

Những thứ ở trong đó dường như giống với những gì nàng đã trải qua mấy tháng nay, nhưng cũng có vẻ không giống…

“Vậy ngươi định làm gì? Ngày mai sẽ bắt đầu luận võ.”

Hai ngày đầu, nàng có thể đối phó, sau đó…

Nàng gục đầu, Hoắc Vân Sơn nhìn dáng vẻ của nàng, ho khan hai tiếng, nói: “Nếu ngươi thật sự hết cách, ta có thể giúp ngươi tìm người từ dưới chân núi.”

Tạ Tinh Diêu nhớ tới bộ dạng hôm qua của Tần Xước, do dự một hồi mới nói: “Ta… thử trước xem sao.”

Lúc mặt trời đã lên cao, Tần Xước mới xoa cái đầu đau đớn đi ra, Ôn Lương Thu hỏi: “Ngủ lâu mà còn đau đầu?”

“Canh giờ thần công của Tuần Kiếm Tông quá sớm.” Trời chưa sáng, hắn đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài, trằn trọc mãi cũng không ngủ được.

Đột nhiên bên tai vang lên một tràng ầm ĩ, Tần Xước quay đầu lại, nhìn thấy phía sau Đường Phóng có vài người vội vàng chạy về phía bọn họ, nhìn xuống chút nữa mới phát hiện vài thứ chạy tới chạy lui.

“Đó là… heo phải không?” Ôn Lương Thu hỏi.

Tần Xước sửng sốt tại chỗ. Một con heo chạy tới, dừng lại dưới chân hắn, nhìn hắn, rồi sau đó bắt đầu chạy vòng quanh hắn, vẫy đuôi, khịt mũi.

Hắn ngửi thấy mùi tanh, đang định cử động thì nghe Tạ Tinh Diêu hét lên: “Đừng nhúc nhích”.

Cho đến khi Tạ Tinh Diêu xắn tay áo, ôm chú heo con lên, Tần Xước lại đối diện với nó, hắn vẫn cảm thấy hoảng hốt tinh thần.

Tạ Tinh Diêu bắt được chú heo con, mỉm cười, ngay cả con heo cũng hình như đang cười, bốn chân múa may, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tần Xước.

“Ngoan nào.” Nàng sờ heo con đang rầm rì, cười nhìn Tần Xước.

Tần Xước nghiêm mặt, Tạ Tinh Diêu thấy vậy, lập tức ngậm miệng lại, cẩn thận đưa heo con cho người khác.

“Xin lỗi, cửa hàng rào của nông hộ bên cạnh bị hỏng, vật nhỏ này mới chạy ra.” Tạ Tinh Diêu liên tục xin lỗi, vẻ mặt áy náy nhìn những thứ bừa bộn trong sân.

Ôn Lương Thu nhất thời không nhịn được, bật cười, xua tay, Tần Xước nhìn xiêm y của Tạ Tinh Diêu đầy bùn đất, đành miễn cưỡng nói không sao.

Tạ Tinh Diêu ngồi ở ven ruộng nghỉ ngơi, nhìn mấy đóa hoa dại bên cạnh, nhẹ nhàng hái chúng.

“Theo lý thuyết, vùng đất rộng lớn này là do cô quản lý phải không?” Tần Xước đi đến phía sau nàng hỏi.

Nàng quay lại, gật đầu.

Đất trên núi thuộc về tông môn, nàng mang tiếng là trưởng lão, được chút hời, tất nhiên mọi thứ xung quanh đều do nàng xử lý.

“Cứ tưởng với tính tình của cô, nên trồng hoa mới đúng.”

Tần Xước phát hiện ra Tạ Tinh Diêu thích chăm sóc hoa cỏ khi còn ở Lược Ảnh Môn, mấy tháng đó đã tiết kiệm một đống tiền chăm sóc cây cỏ. Sau khi hắn tới đây, thấy bên cạnh phòng Tạ Tinh Diêu cũng trồng rất nhiều hoa, nên nghĩ nàng rất thích.

“Đã từng trồng. Sau này nhiều gia đình dưới chân núi mất đất, không còn đường sống, ta nói với chưởng môn, nhổ hết hoa, cho họ thuê đất.” Nàng nói rất nhẹ nhàng, lấy tay quấn những rễ hoa dại.

Thực tế là vậy, mỗi năm có không ít lưu dân, đây là chuyện bình thường.

“Cô thật tốt bụng.” Cuối cùng hắn đã hiểu, vì sao bên ngoài toàn là đồng ruộng, nghĩ thầm nàng không thể tự mình trồng nhiều như vậy.

“Trồng hoa ít đi, người khác sẽ không đói chết, ai cũng sẽ làm như vậy. À, cho ngài cái này.” Nàng đột ngột ngẩng đầu, đưa thứ gì đó.

Đó là vòng tay nàng vừa dùng hoa dại để làm, Tần Xước cúi đầu nhìn nàng, nàng mím môi cười, lông mày hơi cong, hai chân hơi đong đưa, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.

Núi rừng, trời đất, ánh nắng le lói.

Lúc trước ở Lược Ảnh Môn, những cây non nàng nuôi luôn luôn bị giẫm, nàng không ngại phiền, nắn thẳng cây non, đặt cục đá ở bên cạnh để người ta không nhìn ra. Thật vất vả tới mùa hè, nàng thấy một nụ sắp nở, ngày hôm sau đã biến mất.

Tần Xước đi ngang qua, thấy khuôn mặt ủ rũ của nàng, ngẩn người nói: “Ngươi trồng à? Ta lấy nó ngâm trong nước rửa tay.”

Nàng tức giận đến nỗi nắm bùn ném lên người hắn, không thèm để ý đến hắn. Sau đó Tần Xước phải chừa một khoảng trống sau phòng của mình cho nàng mân mê hoa cỏ, chuyện mới được giải quyết xong.

Tạ Tinh Diêu thấy hắn không nhúc nhích, cảm thấy nàng làm như vậy hơi liều lĩnh, cúi đầu định rụt tay lại, Tần Xước lại giơ tay ra lấy.

“À,” nàng thấy hắn sắp đi, do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng, “Ngài có thể giúp ta một việc nữa hay không?”

Nàng ngập ngừng nói chuyện trúng độc cho hắn biết, luôn quan sát vẻ mặt của hắn, thật ra hắn không có cảm xúc nào, cuối cùng dứt khoát nói hai chữ “Không được”.

“Ta tưởng tối hôm qua cô hiểu, chuyện đã chấm dứt, tức là chấm dứt. Hiện giờ ta không cần, giữa chúng ta không có quan hệ nào khác.” Hắn lại mỉm cười, “Tiểu trưởng lão đừng sốt ruột, ta thấy nơi này có rất nhiều người tài năng, không chừng có thể kết một đoạn duyên phận.”

Đúng như dự đoán.

Nàng nở nụ cười, gật đầu coi như đã biết.

Nhưng cảm giác khó chịu giống tối hôm qua lại xuất hiện.

Tần Xước cầm vòng tay trở lại phòng, hỏi: “Độc trên người nàng là chuyện thế nào?”

Ôn Lương Thu suy nghĩ một lúc mới nói: “Chưa nói cho ngươi biết à? Độc của Hợp Hoan Tông, giải pháp không khó, nhưng thấy mỗi lần nàng trở về từ chỗ ngươi đều khó chịu, giải pháp này có lẽ khó khăn đối với nàng, cho nên ta không nói với nàng, uống thuốc từ từ, hai tháng nữa sẽ điều trị xong.”

Hắn nhìn hoa tím nho nhỏ trên vòng tay, nhất thời không nói gì.

“À, người mà ngươi muốn bàn chuyện làm ăn sẽ tới trong hai ngày nay, hãy cẩn thận chọn một nơi, ở đây không được như Lược Ảnh Môn, nếu để người của các môn phái khác bắt gặp ngươi làm ăn với bọn họ, sẽ xảy ra to chuyện.” Ôn Lương Thu nhìn hoa trên tay hắn và vẻ mặt thất thần, thở dài nhắc nhở.

Đại điện của Tuần Kiếm Tông.

Triệu chưởng môn nhìn người của Lược Ảnh Môn đưa hai thanh kiếm bỏ vào Trân Bảo Các, trong lòng càng bất an hơn, chỉ có thể tăng thêm đệ tử đến canh giữ Trân Bảo Các.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy nhị trưởng lão nên hỏi: “Tinh Diêu gần đây luyện công thế nào rồi?”

“Vẫn như trước, lần này không đến mức làm mất mặt tông môn” Nhị trưởng lão cười đáp, “Sư tỷ đừng nghiêm khắc như vậy, đứa nhỏ kia lên núi từ lúc mười tuổi, chưa từng xuống núi, không đối phó được với mọi chuyện trên đời cũng là điều đương nhiên.”

Chưởng môn bất đắc dĩ: “Không biết ai trong cả đám các ngươi nuông chiều nàng thành bộ dạng này.”

Nói đến đây, nhị trưởng lão đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Ngoài ra, Cửu sư muội gửi thư, mấy ngày nữa nàng sẽ trở về, à, mang theo vị hôn phu của nàng nữa. Năm đó sư phụ qua đời, nàng không muốn tiếp quản công việc của Tuần Kiếm Tông, tự ra ngoài đi đây đó, tính đến nay đã hơn ba năm. Lúc nhỏ, Tiểu Cửu chăm sóc Tinh Diêu nhiều nhất, nếu đề cập đến chuyện nuông chiều, sư tỷ nói nàng đi.”

“Tiểu Cửu? Ừm, ta đã biết.” Chưởng môn nghe vậy, sửng sốt một chút, mặt ngoài mỉm cười đồng ý, nhưng không khỏi nhíu mày.

Ban đêm, một bóng đen ngồi xổm ở cửa Tuần Kiếm Tông, qua một hồi lâu mới có một người khác xuất hiện.

Hai người lén lút đi xuống chân núi, đến khu vực ồn ào nhất thị trấn vào ban đêm.

Sau khi Hoắc Vân Sơn đẩy Tạ Tinh Diêu đến kỹ viện chuyên nuôi nam tử, hắn ngồi trong phòng uống trà chờ, vốn đang nghe nhạc và xem múa ở đây, không bao lâu sau đã nghe tiếng la hét phía sau.

Tạ Tinh Diêu đánh người ta.

“Bà cô ơi, ngươi đang làm gì đó?” Hắn đau đầu nhìn người có vẻ mặt xấu hổ trong bóng đêm, hai người đang trên đường về Tuần Kiếm Tông.

“Ta… Ta đã thử, nhưng ngay khi hắn tới gần, ta không nhịn được nên đá… đá hắn.” Nàng càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng dừng lại.

Ban ngày bị Tần Xước từ chối, trong lòng nàng như có lửa đốt, không biết tại sao, dứt khoát bắt Hoắc Vân Sơn dẫn mình đi tìm người giải độc cho nàng.

Bởi vì danh tiếng của Hợp Hoan Tông, Hoắc Vân Sơn coi như quen thuộc những nơi này, đã lén dẫn nàng xuống núi.

“Ta đặc biệt chọn người này, ngoại hình cũng coi như tuấn tú lịch sự, sao ngươi đá người ta?”

Nàng gục đầu xuống, không phản bác, chỉ nhớ lúc ấy người nọ bước tới, nói rằng muốn hầu hạ nàng cởi quần áo, nàng kéo thắt lưng lại theo bản năng, nhưng người nọ càng lúc càng gần.

“Cô nương, nếu đã tới thì đừng mắc cỡ.” Người nọ ép nàng vào góc, kéo thắt lưng của nàng, “Không phải là chuyện khó chịu, chút nữa sẽ sung sướng.”

Khi hắn định hôn lên má nàng, nàng quýnh lên, đá người ta.

“Ta sẽ bồi thường tiền, ngươi đừng lải nhải nữa.” Nàng bịt tai, nhăn mặt, trong đầu toàn là câu trả lời “Không được” của Tần Xước lúc ban ngày.

Trước đó, nàng không biết chuyện gì xảy ra trên giường, Tần Xước không cho nàng xem, cứ thế trôi qua mà chẳng biết gì cả. Hiện giờ nàng đã hiểu, không làm được khi nhìn thấy người khác.

“Không được, hôm khác phải thử lại.” Nàng hạ quyết tâm.

Hoắc Vân Sơn khoanh tay nhìn nàng.

Sao hắn cảm thấy, hình như nàng đang giận lẫy.

—-------

Thần công: buổi sáng luyện tập đá chân, áp chân, hạ eo, hô hấp, luyện thanh (Baidu)
Bình Luận (0)
Comment