Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 62

Sáng sớm lúc thay đồ, Tạ Tinh Diêu nói “Phải quấn lên”, Tần Xước đứng phía sau chải đầu cho nàng, quấn thành búi tóc. Khuôn mặt hai người được phản chiếu trong gương, nở nụ cười. Mọi thứ có vẻ ấm áp và tốt đẹp dưới ánh nắng xuyên qua giấy dán cửa sổ.

“Hai vị khách quan” Tiểu nhị của nhà trọ gõ cửa, “Có khách quý bên ngoài tìm một nam một nữ ở trọ đêm qua, có lẽ là tới tìm các ngươi.”

Hai người cầm kiếm đi xuống lầu, nhìn thấy Tạ Khung. Tạ Khung thấy cả hai nắm tay nhau đi tới, hắn chỉ cúi đầu mỉm cười.

“Ngài…” Tạ Tinh Diêu thật sự không biết nên gọi Tạ Khung như thế nào, “Tới làm gì?”

“Tới nói mấy câu với Tần môn chủ.”

Tần Xước thấy dáng vẻ của hắn không giống như là tới cướp người, tuy Tạ Tinh Diêu không muốn, nhưng vẫn bị Tần Xước kêu đi chỗ khác.

“Ta chỉ hỏi một điều, Tần môn chủ nghiêm túc, hay là vẫn còn oán hận, nên lấy nàng để trả thù?”

“Đương nhiên oán hận của ta vẫn chưa nguôi.” Tần Xước nhìn Tạ Khung, lòng dạ của đối phương ẩn giấu dưới sự dịu dàng khiến người ta có chút khó chịu, “Nhưng ta không hận nàng, cũng không vô sỉ đến mức lấy người vô tội để thỏa mãn sự hận thù.”

Tạ Khung gật đầu: “Được, như thế ta sẽ không nói nhiều. Nếu đã tìm được người, coi như ta đã có lời giải thích đối với nghĩa phụ.”

Lúc Tạ Khung rời đi, hắn để lại một ngọc bài cho Tạ Tinh Diêu: “Nếu có việc, viết thư hoặc là kêu ai đó mang ngọc bài này tới Sở Dương Vương phủ.”

Thấy hắn sắp đi, Tạ Tinh Diêu do dự một lúc mới nói: “À, nếu ngài thích người ta, bây giờ không cần giữ lời hứa với cha ta, ngài cưới người ta đi.”

Biết nàng đang nói về ai, Tạ Khung sửng sốt, chỉ có thể lắc đầu, cười nói: “Theo như lời của cô, thế giới của ta có quy tắc của thế giới đó. Sau này ta có thể làm được gì cho nàng ấy, cũng chỉ mượn danh nghĩa của cô mà thôi, không thể trở thành chính thất.”

Nhìn hắn đi xa, Tạ Tinh Diêu mới nhíu mày nói với Tần Xước: “Ta cảm thấy ta bị hắn lợi dụng.”

Cho tới nay không cưới thê tử, không phải bởi vì lời hứa đối với cha nàng.

Có lẽ nàng không cách nào hiểu được vì sao lúc trước Bạch Sương không muốn gả cho Sở Dương Vương, cũng không biết quy tắc gì ngăn cản người ta cưới thê tử. Đối với nàng, những gì nàng chưa đụng vào, nghĩ nhiều cũng vô ích. Nàng kéo Tần Xước về Tuần Kiếm Tông.

Bọn họ đi tìm Ôn Lương Thu trước. Tuy nhiên Tần Xước kêu cửa hai tiếng, người bước ra lại là nam tử cụt tay. Tần Xước chưa kịp nói chuyện, Tạ Tinh Diêu đã thầm giật mình, còn tưởng là kẻ cắp nào đó, trực tiếp rút kiếm xông ra.

Nghiêm Liễu bị nàng làm cho hoảng sợ, trốn hai lần, hai ngón tay kẹp kiếm của nàng, hét với Tần Xước: “Ngươi nhìn cái gì?”

Lúc này Ôn Lương Thu ở trong phòng nói to “Tới ngay”. Tạ Tinh Diêu sửng sốt, nhận ra mình đã làm sai, nói “Xin lỗi”, cúi đầu chạy về phía Tần Xước.

Tần Xước nhìn sắc trời thở dài: “Mặt trời đã lên cao, hai người đúng là củi khô bốc cháy.”

Không để ý tới lời trêu chọc của hắn, Nghiêm Liễu ôm quyền với Tạ Tinh Diêu: “Di Sơn Đao, Nghiêm Liễu.”

Trong môn phái Nhai Lĩnh, trước đây có một đệ tử xuất sắc về võ công nhưng không tuân theo kỷ luật, bởi vì luôn uống rượu phạm luật, tuy vẫn được công nhận là đệ tử của Nhai Lĩnh, nhưng chưởng môn Nhai Lĩnh không cho hắn về môn phái, để mặc hắn đi khắp nơi. Trấn phái chi công của Nhai Lĩnh được gọi là Ngu Công Di, đệ tử kia tự đặt tên cho thanh đao của mình là Di Sơn Đao, kể từ đó không hỏi chuyện của sư môn khi hành tẩu trên giang hồ, bởi vì tên của thanh đao phải liên quan đến sư môn, đã khiến chưởng môn Nhai Lĩnh tức giận một thời gian.

Tạ Tinh Diêu nhớ lại một người như vậy, nhìn nam tử trước mặt khá tuấn tú và không có mùi rượu, nhất thời hơi hoảng hốt.

“Tuần Kiếm Tông, Tạ Tinh Diêu.” Nàng ấp úng đáp lễ.

“Lần này râu tóc được chải chuốt kỹ lưỡng nhỉ.” Tần Xước nắm tóc Nghiêm Liễu cười.

“Đừng nói nữa, không chỉnh tề thì nàng có để ta vào nhà không?” Nghiêm Liễu cười bất đắc dĩ, nhìn Ôn Lương Thu chải tóc xong đi ra.

Ôn Lương Thu và Nghiêm Liễu thấy búi tóc của Tạ Tinh Diêu, liếc nhìn nhau, Tần Xước nói thẳng: “Vừa thành thân.”

Hai người thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm Liễu đã nghe Ôn Lương Thu kể mọi việc, vỗ vai hắn nói: “Tự ngươi quyết định.”

“Đừng nói cho người trong giang hồ biết thân thế của nàng.” Tần Xước vẫn dặn dò lần nữa, tuy bọn họ không để ý, nhưng không tránh khỏi bị chỉ trích.

Hai người gật đầu.

Trong lúc ăn, Nghiêm Liễu nói: “Không thể trì hoãn chuyện phía nam nữa, triều đình tranh cãi đã lâu, cũng chuẩn bị xuất quân. Nếu hiện giờ Thanh Nha xác định thân phận của ngươi, e rằng sắp có tin tức trong giang hồ. Nhân dịp này, ngươi nên nhanh chóng sắp xếp chuyện ở Lược Ảnh Môn, giấu tung tích của mình, đi về phía nam đi.”

Tạ Tinh Diêu nắm tay Tần Xước: “Ta không sao, nếu mọi người có kế hoạch gì thì cứ làm, nhưng ta phải đi theo chàng, nếu không ta sẽ không yên tâm.”

Tần Xước đồng ý, gửi thư cho Hà Trác, kêu hắn quay về Lược Ảnh Môn để xử lý công việc dưới danh nghĩa là người thay thế, đồng thời gửi thư cho đệ tử khắp nơi để hạn chế tung tích, tạm thời không lộ mặt.

Đoàn người chuẩn bị thu dọn đồ đạc để đi về phía nam, Tạ Tinh Diêu nói nàng phải về tông môn để giải thích chút chuyện, Tần Xước đi cùng nàng tới Tuần Kiếm Tông.

Trên đường đi, Tạ Tinh Diêu mới hỏi: “Trước kia nghe nói Di Sơn Đao là một loại rượu ngon. Thế gia ủ rượu số một của Giang Tả từng có một hầm rượu cũ sắp ra, sợ người ta tới trộm, một hũ có thể bán cả trăm lượng. Ngày mở hầm, thấy một người ngâm trong vò rượu, tưởng là người chết, hoảng sợ hét lên, mới nhìn thấy người say khướt ôm bình rượu ngồi dậy nói ‘rượu ngon’, rồi nhìn lại, cả mẻ rượu bị uống sạch sẽ trong một đêm. Hôm nay thấy Nghiêm đại ca, trông không giống như người nghiện rượu.”

“Hắn cai rồi, Ôn tỷ tỷ của nàng ép đó.” Tần Xước nhướng mày, kể câu chuyện cho nàng biết.

Năm đó ở tiền tuyến, Nghiêm Liễu bị thương ở bụng, muốn phục hồi vết thương thì phải cai rượu. Ôn Lương Thu chịu trách nhiệm chăm sóc hắn, không hề biết hắn là loại người không thể nhịn rượu, lúc cho hắn uống thuốc có thể ngửi được mùi rượu.

Ôn Lương Thu tức muốn hộc máu, gọi hắn là “sâu rượu thối tha”. Hắn uống rượu khiến vết thương trầm trọng hơn, nàng chống nạnh mắng hắn. Nàng mắng hắn “sâu rượu thối tha”, Nghiêm Liễu không chê phiền, còn nói mình tên là Nghiêm Liễu. Hai người cứ như vậy gào tới gào lui, cuối cùng một ngày nọ, Ôn Lương Thu hét lên: “Nghiêm Liễu! Ngươi lại lén uống rượu!”

Cuối cùng nàng đã nhớ tên hắn, hai người tranh đấu gay gắt vì rượu, vết thương của Nghiêm Liễu cũng lành.

Khi Tần Xước biết Nghiêm Liễu đã bình phục, đến tìm hắn giúp làm mật thám, thì thấy hai người đấu võ mồm không ngừng. Tuy nhiên, trong trận này đã có chút dấu hiệu tán tỉnh.

Sau này đề cập chuyện quen nhau, Ôn Lương Thu nói rằng nếu hắn không uống rượu nữa, nàng mới đồng ý.

Nghiêm Liễu buồn bực, tại sao không thể chấp nhận một ngụm rượu. Sau đó sư huynh của Ôn Lương Thu nói với Nghiêm Liễu, năm xưa, cha của Ôn Lương Thu thích uống rượu, sống trong thôn xung quanh Dược Vương Cốc, vừa uống rượu vừa đánh người, còn đập đồ, chuyện gì cũng làm. Nương của nàng vốn mất sớm, cha nàng chết vì say rượu. Sau khi cha nàng chết, nàng thu dọn hành lý chạy đến Dược Vương Cốc quỳ một ngày một đêm, vào cốc để học y.

Nàng ghét người say rượu, chưa bao giờ hoà nhã với họ.

Khi đó Tần Xước thấy Nghiêm Liễu cầm bình rượu bên tay trái, cầm chén thuốc bên tay phải, hắn đang nói về chiến tranh với Nghiêm Liễu, người ngồi ở đó đột ngột quăng bình rượu, nói “Không uống nữa”.

Tạ Tinh Diêu bật cười khi nghe câu chuyện này. Màn đêm đã buông xuống, trên đường có rất ít người qua lại. Trên đường lên núi, họ phải đi qua con đường dẫn đến Tiêu Dao Thị, nhưng không thấy một bóng người.

Sự nghi ngờ dần dần dâng lên trong lòng nàng, Tần Xước cũng cảm thấy khó hiểu, đi thật lâu mới thấy hai người từ Tiêu Dao Thị đi tới.

Hai người kia không có hứng thú, tựa như rất tiếc nuối, lẩm bẩm: “Không biết khi nào Tiêu Dao Thị mới mở lại”.

“Hai vị, xin dừng bước.” Tạ Tinh Diêu vội vàng tới hỏi: “Tiêu Dao Thị có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta vừa mới biết, chủ nhân của Tiêu Dao Thị nói rằng Tiêu Dao Thị đóng cửa. Chúng ta mới từ chỗ đó tới, các ngươi đừng lãng phí thời gian.”

Tạ Tinh Diêu hỏi tiếp: “Tại sao?”

Hai người liếc nhìn bọn họ, có chút nghi ngờ, nghe Tạ Tinh Diêu nói ra gia môn, rằng mình là người của Tuần Kiếm Tông, hai người kia mới yên tâm.

“Các ngươi vừa từ nơi khác tới nên chưa biết tin chứ gì. Hợp Hoan Tông không còn nữa. Một đệ tử của Hợp Hoan Tông đã gây loạn, lẻn vào mật thất của Hợp Hoan Tông, lấy đi tà pháp công pháp hút người, Tiêu Dao Quyết. Nghe nói trưởng lão chưởng môn và nhiều đệ tử liên quan đã chết. Chủ nhân của Tiêu Dao Thị vốn là người xuất thân từ Hợp Hoan Tông, vừa nghe nói điều này đã lập tức ngừng buôn bán, vội vàng quay về Hợp Hoan Tông.”
Bình Luận (0)
Comment