“Tỷ phu!”
Ồ, thì ra Cố Hoài Từ đã tới.
Khóe môi ta khẽ nhếch, liền thuận thế kéo tay Thẩm Thanh Thanh. Khi nàng ta còn chưa kịp cất giọng than thở, ta nghiến răng đẩy mạnh, khiến cả hai cùng ngã xuống cầu thang.
Thậm chí, ta còn kéo tay nàng ta, đập thẳng vào cột trụ ở góc cầu thang!
Ta không chút tổn hại, còn nàng ta bị ta đè ép, ngã đến đầu rách máu, gãy cả một cánh tay.
Cố Hoài Từ gần như lao tới, không chút do dự ôm lấy ta vào lòng.
“Vân Nghi, nàng có bị thương chỗ nào không?”
Thẩm Thanh Thanh đau đến nỗi nước mắt giàn giụa, ôm lấy vết thương m.á.u chảy đầm đìa, bất cam khóc lóc kể khổ:
“Tỷ tỷ muốn đánh muốn giết, cứ nhắm vào Thanh Thanh là được. Nhưng mẹ ta thật sự vô tội, tỷ đã đánh hỏng mặt bà, bảo bà phải làm sao để gặp người đây?
Giờ lại đẩy ta ngã từ cầu thang xuống, chỉ sợ đứa bé trong bụng ta…”
Nàng ta ôm lấy bụng, đáng thương hề hề:
“Cầu xin tỷ phu làm chủ cho Thanh Thanh.”
Nàng ta thật ngu ngốc, giữa chốn đông người thế này, nàng ta thật sự nghĩ rằng Cố Hoài Từ, người luôn giữ hình tượng yêu thương thê tử, sẽ đứng về phía nàng ta sao?
Cố Hoài Từ khẽ nhíu mày, môi run rẩy hồi lâu mới nói:
“Tự làm tự chịu, các ngươi đáng đời!”
Nước mắt Thẩm Thanh Thanh đông cứng trên gương mặt.
“Tỷ phu…”
“Cút!”
Cố Hoài Từ bế ta rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Thẩm Thanh Thanh nằm trên đất một cái.
Nhưng rõ ràng, bàn tay hắn đang ôm chặt lấy ta lại vô tình chạm vào vết thương cũ, bóp đến mức ta đau nhói.
“Nàng ta không bị phu quân thiêu chết, lại còn cố ý đến khoe khoang rằng đệ đệ của nàng ta được công việc tốt ở Dương Châu sao?”
“Chàng nói xem, nàng ta có đáng c.h.ế.t không?”
Cố Hoài Từ khựng chân lại, ánh mắt lộ vẻ chột dạ, nhưng vẫn né tránh nhắc đến kẻ thấp hèn ở Dương Châu:
“Phu nhân bị thương rồi, lập tức về phủ.”
Nhưng ta không chịu!
“Thay ta g.i.ế.c bọn chúng, Cố Hoài Từ, đó là món nợ chàng đã nợ ta từ một năm trước!”
Cố Hoài Từ cau mày, trầm giọng:
“Vân Nghi, đừng gây chuyện!”
Ồ, vậy ra mối thù m.á.u hận của ta trong mắt hắn chỉ là gây chuyện thôi sao.
Nhưng lần này, ta lại muốn làm lớn chuyện đến cùng!
16
Cố Hoài Từ trở về phủ trên chiếc xe ngựa vội vàng, trông hệt như đang gấp gáp chạy đua với thời gian.
Khi đến cổng phủ, thị vệ ghé tai nói vài câu, trên hàng lông mày của Cố Hoài Từ lập tức hiện lên vẻ bực bội.
Thị vệ vội vàng nói:
“Hầu gia, buổi chiều ngài vẫn còn công vụ chưa xử lý, liệu có thể…”
Cố Hoài Từ gật đầu, đến cả dáng vẻ qua loa cũng không thèm giữ:
“Bữa tối không cần chờ ta.”
Hắn vốn định xoay người rời đi, nhưng lại dừng bước:
“Vân Nghi, có phải mấy năm nay ta đã dung túng nàng quá mức? Nàng có biết, việc ra tay hành hung giữa đường sẽ gây rắc rối lớn thế nào cho ta không?”
“Nàng tự phạt mình vào từ đường, nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân. Ngày mai theo ta vào cung tạ lỗi. Suốt ngày đánh đánh g.i.ế.c giết, còn ra thể thống gì!”
Gió thổi quá lớn, ồn ào đến mức khiến người ta phiền lòng.
Ta chỉ nghe thấy chính mình lạnh lùng cười, nói một câu:
“Nếu không có ta đánh đánh g.i.ế.c giết, làm sao chàng có thể ngồi vững trên cao như hôm nay hử?”
Ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc lạnh, cùng ta nhìn chằm chằm đối diện, không ai chịu nhường ai.
Nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo không chút nhượng bộ của ta, hắn giận dữ rời đi.
Quẹo qua góc phố, ta liền nghe thấy giọng của thị vệ:
“Hầu gia làm như vậy có phải quá đáng không? Phu nhân vốn nhạy bén, lại không dung được bất kỳ hạt cát nào trong mắt. Kẻ đã c.h.ế.t mà sống lại còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt, ngài lại thiên vị như thế, chẳng phải là đánh vào mặt phu nhân sao?”
Bước chân của Cố Hoài Từ thoáng khựng lại.
Thị vệ tiếp tục nói:
“Phu nhân đồng cam cộng khổ với ngài bao năm qua không dễ dàng gì, vạn nhất…”
Cố Hoài Từ hờ hững cười nhạt:
“Nàng chẳng có gì cả, thân thể lại còn bị tổn thương, nếu rời khỏi ta thì nàng còn lại gì? Thanh Thanh tuy chỉ là một món đồ chơi, nhưng trong bụng lại là đứa con đích tử của ta.”
“Huống hồ, có biểu đệ nàng trong tay, dẫu nàng có biết sự thật, cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt ngược vào bụng mà giả như không hay biết gì.”
Cố Hoài Từ biết rõ tất cả, nên mới làm tổn thương và phản bội ta một cách triệt để, không chút kiêng dè.
Chỉ cách nhau một bức tường, nhưng giữa chúng ta như có một dòng sông trời ngăn cách, không thể nào vượt qua.
Đó là hai chiến tuyến đối lập, ta và hắn đã rõ ràng là kẻ địch của nhau.
Cách viện của Thẩm Thanh Thanh chỉ một con phố, có một hàng bán hồ lô đường mà ta yêu thích nhất.
Mỗi lần hắn lén lút gặp nàng ta, đều sẽ mang về cho ta một xiên hồ lô đường.
Một năm qua, vì hắn đi quá thường xuyên, ta ăn quá nhiều đường đến mức răng hư, những đêm đau nhức lăn qua lăn lại, một mình ngồi thâu đêm trong cô đơn.
Ngọt ngào xen lẫn với lưỡi dao, từng chút một cứa nát ta đến ngàn vết thương chằng chịt.
Đó là con d.a.o mềm mà hắn dùng để g.i.ế.c ta.
Răng lại bắt đầu đau nhức, ta liền lẩn vào thư phòng, suốt đêm không thể chợp mắt.