Vạn Ngô Chi Linh

Chương 121

Mỗ thiên, Mặc Dạ cùng Linh, Vạn Thần Dật ba người luận bàn ma pháp, Cẩm cùng Diêu hai tiểu gia hoả thả lỏng cho bọn họ một bên chơi đùa.

A! Tiện thể đề, Cẩm cùng Diêu hai tiểu gia hoả này hai năm nay căn bản không lớn, tiểu hài tử khác là ba ngày không gặp, đã nhìn với cặp mắt khác xưa (lớn lên quá nhanh), hai người bọn họ một năm không gặp, vẫn hình dạng cũ, một phân không dài, một tấc không mập.

Thật sự là thọ mệnh quá mức dài dòng, cho nên dẫn đến tốc độ tăng trưởng cực kỳ thong thả.

Vì vậy, lúc này, cho dù niên linh chân thật từ lâu treo ở độ cao hai trăm tuổi, nhưng như trước bộ dáng thiếu niên mười một, mười hai tuổi Cẩm cùng lớn lên gương mặt búp bê Diêu, đang ở thủ lĩnh huyệt động, ngoạn cất dấu của Cẩm, hằng hà ma hạch các loại nhan sắc đều có, các loại đẳng cấp đều có.

“Ma hạch này thoạt nhìn không tệ!” Đôi mắt như lưu ly màu tím liễm diễm của Diêu mừng rỡ nhìn bảo bối vừa từ trong một đống ma hạch lay ra, bát cấp hỏa thuộc tính ma hạch, tuy đối bọn họ mà nói không phải rất khó rất trân quý, nhưng là tuyển chọn không sai. Nhất là còn có sắc trạch lượng nhãn cùng quang trạch oánh nhuận như vậy, ừ ừ, ánh mắt Diêu nhìn khối ma hạch trong tay như nhìn vật sở hữu của mình.

Cẩm mí mắt vừa vén, nhìn Diêu nhất phó bộ dáng cực kỳ thích, đầu óc chủ ý xấu chợt lóe, “Thích,”

“Ừ, rất đẹp, rất thích.” Diêu ngẩng đầu, đôi mắt màu tím thiểm lượng lượng cười tủm tỉm nhìn Cẩm, trong mắt có làm nũng không tự giác, ngữ khí cũng mang theo ăn vạ vô cùng thân thiết.

Một năm này cùng Cẩm ở chung, Diêu đã thăm dò tính cách của Cẩm, cũng biết Cẩm kỳ thực rất đau hắn, chỉ cần hắn nói nhuyễn chút, cơ bản sẽ không cự tuyệt yêu cầu.

“Thế nhưng ta cũng rất thích, không quá bỏ được.”

Diêu sửng sốt, không nghĩ tới Cẩm cự tuyệt chính mình, một năm này, tuy Cẩm đối yêu cầu của mình không phải toàn bộ đáp ứng, thế nhưng như là yêu cầu lấy một vài thứ, đều đáp ứng, hôm nay, thế nào cự tuyệt.

Diêu không giải thích được nhìn về phía Cẩm, hy vọng nhận được đáp án, vì sao trong mắt Cẩm thấy một mạt tiếu ý tự tiếu phi tiếu, Diêu lập tức nghĩ tới chuyện buổi tối hôm trước Cẩm đối hắn làm, mặt có chút ửng đỏ, hắn không khỏi xấu hổ cúi đầu, có chút không biết làm sao.

Lúc này Cẩm ghé sát, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Nên làm như thế nào, ngươi biết.” Lúc nói cố ý a lỗ tai Diêu, thoả mãn nhìn lỗ tai trắng nõn chậm rãi bò lên trên đỏ ửng, khóe miệng không khỏi câu dẫn một nụ cười.

Nhiệt khí thổi vào lỗ tai, cảm giác ngứa khiến Diêu không tự giác rụt vai, thế nhưng cổ nhiệt khí không tán đi, còn đang tiếp tục, Diêu nghĩ lỗ tai tựa hồ sắp cháy, nóng quá, thật nóng.

Diêu nghĩ tới buổi tối hôm trước Cẩm đôi môi chạm đôi môi mình, còn đem đầu lưỡi… Hắn biết loại hành vi này là hôn môi, là một loại hành vi rất thân mật, chủ nhân cùng chủ nhân của Cẩm bình thường làm. Thế nhưng, không biết thế nào, khi Cẩm đối hắn làm chuyện, tim hắn không hiểu đập rất nhanh, còn có, nghĩ thẹn thùng.

“Ừ, không muốn khối ma hạch này,” Cẩm thấy Diêu chỉ là đỏ mặt, không phản ứng, tiếp tục nói, còn vươn đầu lưỡi liếm một chút vành tai Diêu, quả nhiên, thân thể Diêu phối hợp run rẩy, vành tai đỏ cũng càng tiên diễm.

“Ừ, muốn,” Diêu quay đầu, đối mặt Cẩm, hung hăng nhắm mắt, đầu vừa nghiêng, ôm tất tử chi tâm thấy chết không sờn, đôi môi thiếp lên đôi môi có chút hơi lạnh của Cẩm.

Sau đó, học động tác Cẩm khi hôn môi mình, đầu tiên là vươn đầu lưỡi liếm qua một lần đôi môi Cẩm, kế đầu lưỡi thử tính chen vào, muốn phá một cửa khớp hàm gian nan nhất.

Nào biết, Cẩm nhưng cực kỳ phối hợp, thuận thuận lợi lợi để đầu lưỡi Diêu vói vào trong khoang miệng, ngay sau đó, Diêu phát hiện không đúng.

Cẩm hai tay ôm Diêu, rất nhanh đảo khách thành chủ, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi xấu hổ ý đồ trốn tránh, không ngừng khiêu khích, thậm chí xúc phạm cắn, không cho chạy trốn, hoặc hấp, hoặc giảo, hoặc duyện, hoặc liếm.

Vạn phiên thủ đoạn của Cẩm còn không sử xuất phân nửa, Diêu từ lâu nhuyễn thành một bãi, hai mắt sương mù nhìn Cẩm, ngoan ngoãn há mồm tùy ý Cẩm hôn môi, hai tay vô ý thức đáp vai Cẩm, tự nghênh hoàn cự.

‘Thu!’ một tiếng, Cẩm trước ly khai đôi môi Diêu, còn không quên hung hăng hấp một chút, phát sinh tiếng thu rõ ràng, mà Diêu nghe thanh âm mập mờ đến cực điểm như vậy, đỏ ửng trên mặt vốn rõ ràng lập tức càng thêm tiên diễm dục tích, như một con tôm đỏ nóng hổi, đỏ đến có chút dọa người.

Cẩm rất thoả mãn, tuy Diêu chủ động không tiến hành đến cuối cùng, bất quá miễn cưỡng tính là một khởi đầu không sai, cầm lấy hỏa thuộc tính ma hạch vừa bị Diêu ý loạn tình mê vứt trên đất, đặt trong tay Diêu, lại hôn cái trán Diêu, ngoan.



Buổi tối, Linh cùng Vạn Thần Dật, Mặc Dạ cứ theo lẽ thường trước huyệt động nổi lửa trại, đặt một đầu bạch dương thiêu nướng, Vạn Thần Dật cùng Cẩm, Diêu ba người không biết làm cơm, chỉ có thể ngồi bên lửa trại, cuốn thịt dê, phụ trách nướng thịt.

Đợi thịt dê nướng không sai biệt, Linh cùng Mặc Dạ đã xào tốt thức ăn, năm người làm thành một vòng, ăn cơm.

Khi Diêu lần thứ hai vươn tay hướng thịt quay trước mặt, đột nhiên từ bên cạnh vươn qua một bàn tay, ‘Ba’ một chút đánh ra bàn tay mập mạp bóng nhẫy của Diêu, “Không nên chỉ ăn thịt, phải ăn rau.” Cẩm vừa nói vừa gắp một ít rau xanh đặt trong bát Diêu.

Diêu bất mãn đô đô miệng, không quá tình nguyện nhìn Cẩm, bàn tay bóng nhẫy dừng giữa không trung, hiển nhiên không muốn ăn rau xanh. Mà nhìn Cẩm kết quả cũng là bị gắp thêm một đũa rau xanh, Diêu biết hôm nay phải ăn rau xanh, bĩu môi, tuy vô cùng không tình nguyện, thế nhưng, vẫn ngoan ngoãn ăn rau xanh.

Nhìn Diêu nghe lời ăn xong rau xanh gắp đến trong bát, Cẩm vung lên một nụ cười, cầm lấy khăn ướt để một bên, trảo qua một tay Diêu, lau khô dầu mỡ nị nị phía trên.

Buông khăn ướt, cầm lấy một đôi đũa không sử dụng trên bàn, nhét trong tay Diêu, “Đến, gắp nó.” Chỉ vào một đĩa thịt xào trước mặt Diêu.

Diêu học tập cầm đũa đã nhanh một tháng, thế nhưng vẫn không biết, một điểm tiến bộ không có, không phải gắp đến phân nửa rớt xuống chính là gắp không lên, thế nhưng Cẩm không nản lòng, cũng không buông tha, mỗi ngày không sợ phiền giáo dục Diêu cầm đũa, sử dụng đũa ăn, mà không phải lấy tay cầm thức ăn nị nị.

Tuy đang ăn Linh, Vạn Thần Dật cùng Mặc Dạ không biểu thị ý kiến gì, đều rộng lượng cho thấy chính mình có thể nuốt trôi, chỉ cần trước đó đem tay rửa, thế nhưng Cẩm không muốn dung túng thói quen xấu này của Diêu, như vậy không chỉ ảnh hưởng khẩu vị người đang ăn, thoạt nhìn, cũng có vẻ Diêu không chút tố chất.

Có chút thói quen, nhất là thói quen tốt đẹp, hẳn phải học được.

Bị Cẩm ép buộc đem chiếc đũa nhét trong tay, Diêu phiền muộn lấy ngón tay cầm chiếc đũa, nhưng thế nào cũng vô pháp linh hoạt sử dụng, tách ra, cố định, gắp lên, bảo trì không rớt, gắp về trước mặt. Chính là một động tác đơn giản như vậy, bị Cẩm cẩn thận tỉ mỉ phân giải thỏa đáng mấy bước, thế nhưng, không biết là Diêu thiếu căn thần kinh, vô pháp khống chế tốt động tác, hay thực sự không muốn học tập, học cả buổi, vẫn không thể thành công gắp một miếng thịt.

Ai… Cẩm thở dài một hơi, hắn trực tiếp đem Diêu từ bên cạnh ôm đến trên đùi, một tay vòng qua thắt lưng Diêu, một tay tay nắm tay dạy Diêu sử dụng đũa.

Không biết là thần kinh của Cẩm cùng Diêu đủ thô, hoàn toàn không nhìn mấy người đối diện, hay da mặt hai người đủ dày, bỏ qua ba người đối diện, hoàn toàn vô ngã bày ra ngọt ngào cùng niêm nê.

Chân chân là… Linh nhìn hai người dính so keo 520 còn muốn bền chắc, thực sự là, không biết nên biểu thị gì.

Vạn Thần Dật có chút ước ao nhìn hai tiểu hài tử đối diện mật so đường còn muốn ngọt, ngực chua nghĩ, chủ nhân cùng ma thú thua kém nhiều như vậy, ma thú là chủ động biểu hiện cảm tình, không quan tâm ánh mắt người khác; chủ nhân là cường liệt phản kháng trước mặt người khác biểu hiện thân mật. Ai, cũng chỉ có buổi tối hai người một chỗ, hắn có thể có chút phúc lợi.

Mặc Dạ nhìn trời nhìn đất, chung quy không thể tránh khỏi nhìn tình cảnh đối diện, Cẩm cùng Diêu ngọt ngào dính chặt, Linh cùng Thần Dật cũng tự có một loại ăn ý cùng ấm áp xoay quanh. Được rồi, hắn thừa nhận trái tim thủy tinh một mình cô đơn thu được đả kích, bốn người này, đều một đôi một đôi, thời thời khắc khắc tản mát vị đạo hạnh phúc, tuyệt không lưu ý tâm linh yếu đuối của quang côn hắn.

Hắn quyết định, ngày mai tìm một bạn lữ, chỉ là, muốn tìm dạng gì…



Hoàn

Bình Luận (0)
Comment