Vạn Ngô Chi Linh

Chương 2

Hồng Sam trấn, một tiểu trấn toạ lạc ở cạnh Tử Vong Sâm Lâm.

Trong một cổ trạch đổ nát bại cũ, hai bóng người dáo dác lui trong góc, nhìn thân hình gầy yếu hôn mê té trên đất, một người hắc hắc cười gian nói: “Tính tiểu tử này không may, có một kế mẫu dụng tâm rắn rết, dĩ nhiên tìm số tiền lớn để hai huynh đệ chúng ta đến tiểu trấn ở biên cảnh giết y!”

“Không sai, Trấn Quốc công kia cũng không quản, đây chính là thân sinh nhi tử của hắn a, thân thể như vậy, phái đến nơi hoang tàn vắng vẻ thế này, không phải rõ ràng tống y đi chết?” Bọn chúng nhưng rất rõ, cho dù không có hai huynh đệ bọn chúng, tiểu tử này cũng không sống được lâu.

Trước đừng nói thân thể tiên thiên bệnh nhược, chính là một đường từ kinh thành đến Hồng Sam trấn, vừa ra kinh thành lộ phí đã bị người đoạt, dọc đường sinh hoạt một ngày ba bữa khó được, cư vô định sở, ban đêm phải hoang dã, ăn chút sơ sài, đối một thiếu niên thân thể không tốt chính là trí mạng,

Vốn huynh đệ bọn chúng không biết, thế nhưng khi bọn chúng hoàn thành một nhiệm vụ, từ Cẩm Châu mã bất đình đề chạy tới Hồng Sam trấn, lập tức đến toà nhà cũ nát có người nói là chỗ ở của thiếu niên, mới phát hiện thiếu niên từ lâu hôn mê té trên đất.

Bắt đầu bọn chúng còn hoảng sợ, lẽ nào kim chủ ở kinh thành phái người khác đến lấy tính mạng tiểu tử này? Này không được, sinh ý hảo hảo thế nào bị đoạt, bọn chúng bật người tiến lên dò xét mạch tượng thiếu niên, vừa dò, mới biết thiếu niên là đói đến hôn mê! Hơn nữa chí ít hai ngày chưa ăn cơm, hai huynh đệ đến muộn một ngày, kết hợp trước sau, rất dễ minh bạch thiếu niên là thế nào té xỉu? Y đại khái chỉ vừa kịp vào toà nhà lập tức hôn mê!

Nói thiếu niên ở kinh thành thế nhưng không người không biết, không người không hiểu. Mẫu thân y là Đông Hạ quốc đệ nhất mỹ nhân, mà thiếu niên càng di truyền mỹ mạo mẫu thân, thế nhưng từ nhỏ đau yếu triền thân, suốt ngày nằm trên giường, dẫn đến y vô pháp luyện tập ma pháp, cũng thành trực hệ đệ tử duy nhất cổ gia [1] suốt trăm năm nay không có bất luận ma pháp.

Thời điểm mẫu thân y còn sống, có thể thu xếp đan dược trân quý kéo dài sinh mệnh, nhưng khi mỹ mạo mẫu thân vừa qua đời, tiểu thiếp bên dưới lập tức thủ nhi đại chi, sau đó bên gối Trấn Quốc công thổi gió, hạ tràng thiếu niên chính là như vậy. Hiện, mẫu thân y mới mất hơn ba tháng, y đã không sống qua hôm nay!

“Được rồi, đừng nói nhiều, trực tiếp đem y chấm dứt, sau đó vứt vào Tử Vong Sâm Lâm, để ma thú bên trong hảo hảo hưởng dụng thân thể y!” Bóng người cao một chút nói.

Một bóng người khác hắc hắc cười nói: “Tốt, đại ca!” Hắn tới bên người thiếu niên, đá thiếu niên một chút, khiến thiếu niên nằm úp sấp xoay người, lộ gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt dính đầy bùn đất cùng gió bụi, mấy sợi tóc mất trật tự hỗn loạn cát đá dán trên mặt, cho dù chật vật bẩn ô như vậy, cũng không chút tổn hại sự mỹ lệ của y.

Lòng bàn tay ngưng tụ ma pháp, trung niên nam tử bàn tay có một cổ hồng sắc quang mang nhảy lên, đó là công kích của hoả hệ ma pháp. Bàn tay vừa lộn, trực tiếp một kích xuyên qua trái tim thiếu niên. Hai người sau khi xác định thiếu niên trên đất tử vong, một người gọi ra ma thú của bản thân: nhị cấp phi ứng, túm lấy thiếu niên, hai người nhảy lên lưng phi ưng, gào thét bay về phía bầu trời bên ngoài Tử Vong Sâm Lâm, trực tiếp một cước đem thiếu niên đá xuống, sau đó quay đầu, tiêu sái rời đi!

Bọn họ không chú ý, trên người thiếu niên rơi xuống đột nhiên chợt loé thải mang, y tựa hồ giật giật mi mắt, nhưng chớp mắt lại rơi vào hôn mê, nhanh đến khiến người không thể bắt!



Thân thể thiếu niên lẳng lặng nằm trong rừng, xung quanh một mảnh an tĩnh. Dần dần, chích nhiệt liệt nhật chậm rãi tán đi, dư huy lạc nhật vì khu rừng độ một tầng kim hoàng, là như vậy an bình cùng xinh đẹp!

Thiếu niên trên đất giật giật lông mi, miệng phát sinh một tiếng kêu rên rất nhỏ. Linh chậm rãi mở mắt, ý nghĩ kéo về, đường nhìn không rõ không thể cung cấp cho y biết bản thân đang ở nơi nào, y ngồi dưới đất, bất động, chờ chính mình thích ứng. Một lúc lâu, Linh cật lực khởi động thân thể, nhưng phát hiện một trận choáng váng kéo lại, nhắm mắt, hoà hoãn choáng váng trong óc, mở mắt ra, phát hiện chính mình dĩ nhiên trong một khu rừng.

Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, tịch dương tây hạ? Hiện mới là hoàng hôn! Y nhớ kỹ lúc mình ra ngoài hành động đã là buổi tối tám giờ, thế nào có thể là hoàng hôn mặt trời lặn?

Linh muốn đứng lên, nhưng phát hiện thân thể cả người đau nhức, nhất là ngực, càng đau đớn không gì sánh được. Y thống khổ bưng ngực cong người, không động không biết, khẽ động quả thực đau đến không chịu nổi. Linh gian nan hô hấp, hơi thở hổn hển, một lát sau, chờ qua được trận đau đớn thị nhân, y từ lâu đầu đầy mồ hôi!

Linh gian nan đỡ thân cây bên cạnh, chậm rãi đứng lên, từng bước tập tễnh bước về trước! Tuy rằng toàn thân rất đau, ngực cũng rất đau, nhưng bụng càng đói, nếu y không ăn gì, y không cần chờ đau chết, sẽ bị đói chết.

Y cật lực tiến về trước, một bên ngửa đầu nhìn thân cây, thức ăn trong rừng rậm, không phải dã thú chính là dã quả, lấy thể lực hiện tại của y, cho dù một con gà đứng trước mặt, y đại khái cũng không xử lý được, cho nên y chỉ có thể ký thác vào dã quả!

Màn đêm từ lâu phủ xuống, trong khu rừng vắng vẻ bồi hồi tiếng tất tốt của những động vật không biết tên, ánh trăng sáng rọi chiếu vào khu rừng u ám, vì nơi có chút âm trầm này tăng một mạt nhu hoà. Không biết đi bao lâu, ngay khi y không kiên trì được, y nhìn thấy hy vọng.

Nương ánh trăng sáng rọi, Linh có thể thấy rõ, trước mặt y có một đại thụ cao gần mười mét, bên trên kết đầy những quả cây to lớn, vỏ ngoài chắc nịch, quang trạch thuỷ nhuận, dụ nhân tâm huyền.

Linh hai mắt phát lục nhìn quả cây trước mặt, lập tức bắn ra cường liệt động lực cầu sinh, tay chân cùng lúc sử dụng ‘đằng đằng’ bò lên đại thụ, không chút do dự hái một dã quả khổ nắm tay, ‘răng rắc răng rắc’ mấy ngụm giải quyết một quả, sau đó lập tức cầm một quả khác, đặt bên miệng, từng ngụm từng ngụm cắn, nhấm nuốt. Một lần ăn tươi nuốt sống bốn quả, cộng thêm nửa quả ăn không vô trong tay, y mới thoả mãn ngã vào nhánh cây trên đại thụ.

Linh lẳng lặng nhìn những ngôi sao trên bầu trời, hiện y một điểm buồn ngủ không có, có thể vì hôn mê ngủ nhiều lắm, y thế nào cũng ngủ không được. Bất đắc dĩ phun một hơi, Linh đứng dậy, giải quyết vấn đề bao tử, y có đủ thời gian giải quyết tình huống không hiểu trước mắt.

Linh giơ hai tay, đây không phải tay y! Tay y tuy bởi vì hiếm gặp dương quang có chút tái nhợt, nhưng tuyệt không phải loại trắng không chút máu như bệnh trạng này. Nhìn nhìn y phục trên người, đây cũng không phải quần áo của y, y trước khi ra ngoài rõ ràng đổi một bộ Tây trang màu đen Armani, thế nào sẽ là loại trường bào vải bông bình thường!

Linh chậm rãi vươn tay nhẹ ấn bộ ngực đau đớn, thân thể này cũng không phải thân thể y! Cho dù y là bởi trái tim trúng đạn mà chết, trái tim đau đớn có thể lý giải, thế nhưng tuyệt không có cả người đau đớn. Y không cho mấy mỹ thiếu niên kia lúc sau còn có thời gian ngược thi.

Linh nhìn thân thể rõ ràng thu lại một vòng, bất đắc dĩ cười cười, lẽ nào người sau khi chết đều tại thế giới bên kia trọng sinh? Không cần quên đi quá khứ, không cần một lần nữa bắt đầu từ thời kỳ trẻ con, trực tiếp mang ký ức kiếp trước từ thời kỳ thiêu niến tiếp nối?

Không biết Trạch nhận được tử tấn [2] của y không? Không biết cậu ấy sau này thế nào? Huynh đệ, cậu nhất định phải thay tôi hảo hảo sống sót, vì chúng ta giãy dụa gian khổ như vậy, nhất định phải hảo hảo sống!



[1] Cổ gia: gia tộc xa xưa

[2] Tử tấn: tin báo tử
Bình Luận (0)
Comment