Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư

Chương 36

Vô luận trong lòng Mạc Nhân Tuyết có trăm chuyển ngàn hồi như thế nào, Lộc Dư An lại không hề hay biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, theo thường lệ là phải tiến hành huấn luyện can thiệp đọc viết hằng ngày.

Lộc Dư An ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhung như thường ngày.

Trước kia Mạc Nhân Tuyết vốn ngồi bên cạnh cậu, bây giờ lại đẩy ghế gỗ ra ngồi sang bên kia.

Tuy rằng chỉ là thay đổi vị trí ghế dựa, Lộc Dư An lại không thể giống như trước đây xếp bằng ngồi ở trên thảm, mà là phải làm bài tập trên sô pha bên cạnh. Giữa hai người tự nhiên bị một cái bàn trà nhỏ ngăn cách.

Lộc Dư An ngước mắt nghi hoặc nhìn Mạc Nhân Tuyết, nhưng cậu không nói gì, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.

Nhưng Mạc Nhân Tuyết lại chột dạ tránh ánh mắt Lộc Dư An, đem lý do thoái thác mình đã sớm suy nghĩ ngàn vạn lần nói ra, anh khó khăn nói: "Như vậy thuận tiện hơn một chút."

Anh biết giải thích như vậy ít nhiều có chút không có tác dụng, dù sao bọn họ trước đó lâu như vậy cũng không có cảm thấy bất tiện.

Nghe được câu này, Lộc Dư An rốt cục nhịn không được, thốt ra, "Em không muốn hỏi cái này."

Cậu trầm mặc một lát, mới chỉ vào trang Mạc Nhân Tuyết đang mở ra nói, "Trang này chúng ta đã nói qua."

Mạc Nhân Tuyết ho nhẹ một tiếng, ngón tay lật trang sách qua một trang khác, chẳng qua còn chưa bắt đầu các bài luyện tập hôm nay. Lộc Dư An liền chống đỡ thân thể từ trên thảm đứng lên, lúc cậu đứng dậy, nhịn không được xoay quanh mắt cá chân của mình.

Mạc Nhân Tuyết lại nhạy bén đem chi tiết này thu vào trong mắt, cau mày nói: "Chân của em làm sao vậy?"

Lộc Dư An cũng không phải là không phát hiện ra Mạc Nhân Tuyết đột nhiên giữ khoảng cách, chẳng qua là cậu không thể đi hỏi Mạc Nhân Tuyết đến tột cùng phát sinh chuyện gì.

Nhưng trong lòng cậu cũng có một tia ủy khuất.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Cậu thấy Mạc Nhân Tuyết lúc này thoạt nhìn rất quan tâm mình, chỉ quật cường giấu mắt cá chân trái ra sau lưng, điềm nhiên nói: "Không có gì."

Mạc Nhân Tuyết làm sao không nhìn ra động tác nhỏ của Dư An, anh ngồi xổm xuống, bàn tay rộng lớn cầm lấy mắt cá chân thiếu niên nói: "Mắt cá chân của em có phải lại bắt đầu đau rồi không?"

Dư An tuy rằng thoạt nhìn khỏe mạnh, nhưng thân thể thật sự không thể nói là tốt, mắt cá chân của cậu sau khi bị cảm lạnh thường xuyên đau đớn.

Mạc Nhân Tuyết vừa nhìn đã hiểu mắt cá chân cậu lại bắt đầu đau, anh ngẩng đầu nhìn Dư An nhẫn nại nhíu mày, giờ phút này anh làm sao còn nhớ rõ cái gì mà giữ khoảng cách nữa. Anh để cho Dư An ngồi trên sô pha, vội vàng tìm túi nước chườm nóng, đắp lên mắt cá chân Dư An.

Cho đến khi làm xong tất cả, anh nhìn Dư An cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, anh giống như không có cách nào giữ khoảng cách với Dư An.

Thứ hai lúc Lộc Dư An đi học, tin tức cậu giành giải Khải Chi Bôi đã truyền khắp lớp.

Đầu hạt dẻ còn vui vẻ hơn Lộc Dư An, cậu ấy thậm chí còn in thông báo đoạt giải ra, truyền cho cả lớp đọc, tâm tình kia chính là hận không thể để cho mỗi người trong trường trung học Tĩnh An đều biết.

Lộc Dư An rốt cục nhịn không được, đoạt lấy thông báo kia, túm đầu hạt dẻ và kính dày đi xuống phía dưới xem thành tích thi tháng.

Đoạn thời gian trước thành tích thi tháng vừa mới có, phiếu điểm dựa theo xếp hạng của từng khối dán trước cột tuyên truyền của trường trung học Tĩnh An.

Bọn họ còn chưa tới, đã nhìn thấy trước bảng tuyên truyền, các học sinh vây quanh một chỗ, đều tự khẩn trương tìm kiếm thứ hạng của mình.

Ba người bọn họ chen vào đám người, tuy Lộc Dư An cảm giác thành tích không tệ, nhưng vẫn có chút khẩn trương.

Bất kể như thế nào, bảo trì xếp hạng lần trước hẳn là không có vấn đề.

Cậu dựa theo xếp hạng lần thi tháng trước,  đếm một trăm người cũng không thấy tên mình.

Lộc Dư An thở dài, rất nhanh lại tự an ủi bản thân, không có việc gì chỉ là một kỳ thi mà thôi.

Đầu hạt dẻ và kính dày liếc nhau, vì Dư An mà có chút khổ sở.

Kính dày không cam lòng tiếp tục lật về phía trước: "Không thể nào, Dư An mấy lần kiểm tra đều rất tốt."

Ngược lại Lộc Dư An tiếp nhận chuyện này tương đối bình thường, tiếp tục ở phía sau tìm tên của mình, một lần thi tháng cũng không chứng minh được cái gì.

Đột nhiên kính dày kích động vỗ vỗ bả vai cậu, lớn tiếng hưng phấn nói: "Dư An! cậu xem xếp hạng của cậu! ở chỗ này!"

Cậu theo chỗ kính dày chỉ vào nhìn qua, xếp hạng của cậu ở giữa danh sách, so với lần thi tháng trước cao hơn gần ba trăm bậc.

Ba trăm!

Khóe miệng Lộc Dư An nhịn xuống không nhếch lên, thừa dịp bọn họ không chú ý len lén chụp ảnh.

Cậu tùy ý quét mắt xung quanh tên của mình, sau đó ở phía trước cậu cách đó không xa thấy được một cái tên quen thuộc - - Lộc Dữ Ninh.

Xếp hạng Lộc Dữ Ninh cư nhiên chỉ cao hơn cậu một chút? Sao có thể thế được?

Cậu nhớ rõ thành tích của Lộc Dữ Ninh tuy rằng không phải thuộc nhóm xuất sắc nhất lớp một, nhưng thành tích cũng không tệ.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Mà hiện tại cái xếp hạng này cơ hồ là y ở trong lớp một bơi ngược về phía sau.

Kiếp trước Lộc Dữ Ninh vẫn luôn là học sinh xuất sắc, thành tích chưa từng thấp như vậy.

Bất quá kiếp trước cậu mặc dù không có quan tâm qua Khải Chi Bôi, nhưng cậu suy đoán giải vàng Khải Chi Bôi hẳn là của Lộc Dữ Ninh.

Rất nhiều chuyện đã không giống với kiếp trước.

Kiếp trước những thiên kiêu chi tử ở trong thành phố đối với Lộc Dữ Ninh nhất kiến ái mộ, thậm chí cuối cùng Lộc Dữ Ninh được một nhân vật chính khác dắt tay nhau đi qua một đời , vận mệnh của bọn họ còn có thể giống như kiếp trước sao?

Tính toán thời gian, vào lúc này ở kiếp trước, Lộc Dữ Ninh đã thành công bái sư, đi theo Dương đại sư lần đầu tiên đến thủ đô, cũng bộc lộ tài năng, cùng một nhân vật chính khác gặp nhau.

Lộc Dư An không khỏi có chút nghĩ đến xuất thần.

Cậu vừa quay đầu đã thấy Lộc Dữ Ninh cô đơn đứng cách đó vài bước. Bình thường bên cạnh Lộc Dữ Ninh luôn vây quanh rất nhiều người, một người cô độc như vậy trong trí nhớ Lộc Dư An gần như chưa từng có.

Mới ngắn ngủi cách có một ngày cuối tuần, y thoạt nhìn thoáng cái tiều tụy đi rất nhiều, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy thành tích của mình cũng không kinh ngạc lắm.

Lộc Dữ Ninh đã chuẩn bị tâm lý cho thành tích này. Trước khi thi cả ngày y đều nghĩ đến chuyện nhà Lộc gia, còn phải lo lắng về tranh vẽ đem đến Khải Chi Bôi dự thi, mấy tuần trước ngay cả thời gian đi học y cũng ở phòng vẽ tranh, làm sao có tâm tư học tập.

Trường trung học Tĩnh An là trường trung học trọng điểm của tỉnh, học kỳ sau của lớp 11 các lớp đều đã bắt đầu ôn tập, hiện tại chính là thời điểm thành tích ai ai cũng đều tăng lên.

Y không có đem tâm tư để vào học tập, thành tích là sẽ không tiến thì lùi, mà giờ phút này y cũng không có tâm tình quan tâm thành tích của mình.

Thần sắc Lộc Dữ Ninh u ám nắm chặt ba lô.

Sao lại gặp Lộc Dư An ở chỗ này?

Trong ba lô của y có bức tranh đó.

Đại khái là có tật giật mình, cho dù Lộc Dữ Ninh chắc chắn Lộc Dư An cái gì cũng không biết, cũng không dám nhìn vào mắt Lộc Dư An, thậm chí sợ Lộc Dư An đột nhiên phát hiện tranh trong ba lô.

Y cũng không muốn mạo hiểm đem bức họa này mang tới trường học, chỉ là đến bây giờ y tìm khắp tất cả tư liệu, cũng không có cách nào nắm bắt loại họa pháp kia mà Lộc Dư An đã dùng.


Lộc Dữ Ninh không thể lúc nào cũng lấy bức tranh ra quan sát, y lại sợ ba và anh trai phát hiện, chỉ có thể luyện tập vào đêm khuya.

Như vậy một lần hai lần còn tốt, thời gian lâu, bọn họ cũng sẽ phát hiện điểm không thích hợp, hôm nay bọn họ thậm chí còn bảo y không cần đêm khuya còn ở lại phòng vẽ tranh, chú ý nghỉ ngơi.

Cửa phòng vẽ tranh trước nay đều không khóa chết, cậu sợ ba và anh trai hoài nghi, cũng không dám đột nhiên khóa lại, tuy rằng ba và anh trai tôn trọng chuyện riêng tư của y chưa bao giờ tự ý mở ra, nhưng vạn nhất thì sao?

Ngộ nhỡ lúc y không có ở nhà, ba và anh trai đi vào, nhìn thấy bức tranh kia đột nhiên ý thức được bức tranh kia có thể là Dư An vẽ, y nên làm cái gì bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phòng vẽ tranh của trường học là an toàn nhất.

Phòng vẽ tranh là của một mình y , bình thường chỉ có y tới, hơn nữa cũng sẽ khóa lại.

Chẳng qua y thật không ngờ, y vừa mới đem bức tranh bỏ vào trong ba lô, liền đụng phải Lộc Dư An.

Lộc Dư An nhíu mày nhìn Lộc Dữ Ninh, không nói chuyện với y , giữa cậu và Lộc Dữ Ninh không có gì để nói.

Mà đúng lúc này, giáo viên trường học đem áp phích Lộc Dữ Ninh đã từng đoạt giải được dán lên lan can tuyên truyền trước cổng trường kéo xuống, đem áp phích Khải Chi Bôi của Lộc Dư An dán lên.

Áp phích in ảnh Lộc Dữ Ninh giống như rác rưởi bị vứt lẻ loi trên mặt đất.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi vào tấm ảnh kia.

Thần sắc phức tạp trong ánh mắt Lộc Dữ Ninh chợt lóe lên.

Đầu hạt dẻ và kính dày thấy thế vội vàng đi tới bên cạnh Lộc Dư An, ở bên cạnh Lộc Dư An lâu như vậy bọn họ ít nhiều cũng biết những chuyện giữa Lộc Dư An và Lộc Dữ Ninh, sau khi hiểu rõ cách Dư An làm người, bọn họ nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao Dư An lại có thể xấu xa như vậy trong miệng một đám người kia.

Muốn nói chuyện này cùng tiểu hoàng tử Lộc Dữ Ninh được trường trung học Tĩnh An công nhận không có kiên quan gì đến nhau thì bọn họ không tin.

Sợ Lộc Dư An lại chịu thiệt, bọn họ lo lắng nhìn Dư An.

Lộc Dư An lại dùng ánh mắt ý bảo bọn họ yên tâm.

Rõ ràng Lộc Dư An cái gì cũng không làm, Lộc Dữ Ninh lại chột dạ nắm chặt ba lô lui về phía sau hai bước, thoạt nhìn giống như Lộc Dư An mang theo hai người khác vây Lộc Dữ Ninh lại. Nhưng lần này mấy người lớp 1 cũng đi theo xem thành tích, nhưng chỉ là liếc mắt nhìn từ xa, cũng không rời đi, chỉ là không có tới gần.

Hạ Dịch Khiêm lại như là đối với bầu không khí cổ quái này làm như không thấy, mỉm cười chạy như bay đến bên người Lộc Dư An nói: "Ca ca, em nhìn thấy thành tích của anh rồi, anh giỏi quá"

Lộc Dư An dời ánh mắt khỏi Lộc Dữ Ninh, khóe miệng nhịn không được nhếch lên nói: "Khiêm Khiêm cũng rất lợi hại." Cậu vừa mới đặc biệt thấy được thành tích của Khiêm Khiêm, viết ở hàng đầu bảng thành tích, ở lớp một mà nói cũng coi như là nhóm đứng đầu.

Nghe Lộc Dư An nói như vậy, mắt Hạ Dịch Khiêm sáng lên, ngượng ngùng cười nói: "Ca ca lợi hại như vậy, thành tích sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt."

Hạ Dịch Khiêm được ca ca khích lệ thật lòng cảm thấy giờ phút này quá tốt đẹp, duy nhất không được hoàn mỹ chính là - -

Cậu chướng mắt quay đầu nhìn Lộc Dữ Ninh cách đó không xa, ánh mắt dừng lại trên ba lô y đang ôm thật chặt, mắt híp lại, cong khóe môi tiến lên thân mật nói: "Lộc Dữ Ninh, cậu cũng ở chỗ này a. A, trong ba lô của cậu là cái gì vậy? Chúng ta không phải còn chưa tan học sao?"

"Để tôi cầm giúp cậu nhé? "Dứt lời cậu vươn tay, muốn đi lấy ba lô của Lộc Dữ Ninh. Cậu có chút tò mò là cái gì làm cho Lộc Dữ Ninh cứ giữ khư khư như vậy?

Trong nháy mắt đầu ngón tay cậu sắp bắt lấy ba lô, Lộc Dữ Ninh đã kéo ba lô ra.

"Không cần. "Lộc Dữ Ninh làm sao có thể để Hạ Dịch Khiêm lấy được, y vội vàng né tránh, kiên trì nói:" Là một ít dụng cụ vẽ tranh, tôi mang tới phòng vẽ . "Y trốn tránh Hạ Dịch Khiêm còn không kịp, y đã hiểu ra Hạ Dịch Khiêm vẫn luôn là bởi vì Lộc Dư An mà nhằm vào y.

Y cũng không phải là không muốn bảo trì khoảng cách với Hạ Dịch Khiêm, nhưng Hạ Dịch Khiêm lại đối với y và những người khác hoàn toàn bất đồng, mỗi lần ở trước mặt các bạn học liền đối với y thân mật có thừa, một khi không có ai liền cay nghiệt ác độc.

Thậm chí hiện tại đại bộ phận bạn học trong lớp đều cảm thấy Hạ Dịch Khiêm cùng y quan hệ rất tốt, sau khi chịu thiệt thòi vài lần dưới tay Hạ Dịch Khiêm, y cũng dần dần hiểu được, vô luận sau đó chuyện xảy ra như thế nào, y cũng là không thể cùng Hạ Dịch Khiêm huyên náo quá ồn ào trước mặt những người khác.

"A như vậy a. "Hạ Dịch Khiêm như có điều suy nghĩ nhìn ba lô của Lộc Dữ Ninh, cậu vừa ngẩng đầu nhìn Lộc Dữ Ninh thì y cũng đang khẩn trương nhìn mình, cậu bật cười nói:" Dữ Ninh, cậu đừng khẩn trương như vậy, làm như tôi muốn cướp ba lô của cậu vậy."

Hạ Dịch Khiêm cười hì hì quay đầu ghé vào vai ca ca, đẩy ca ca nói: "Anh, anh! Lần này em thi rất tốt, đúng không? Em muốn anh thưởng cho em một cây kem mới có thể vui vẻ."

Y mới không nên lãng phí thời gian trên người Lộc Dữ Ninh.

Lộc Dư An bất đắc dĩ bị Hạ Dịch Khiêm kéo kéo, cả nhóm vừa nói vừa cười đi về phía quầy bán đồ ăn vặt trong trường.

Lộc Dữ Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm ba lô của mình, xoay người đi về phía phòng vẽ tranh.

Y không nhìn thấy sau khi Hạ Dịch Khiêm đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng Lộc Dữ Ninh rời đi, cậu thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt thật sâu nhìn Lộc Dữ Ninh biến mất ở cuối tầm mắt, như có điều suy nghĩ.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Trong ba lô của Lộc Dữ Ninh rốt cuộc có cái gì? Để cho y coi trọng như vậy? Cậu nhất định phải đi tìm hiểu rõ ràng.

Mà tấm áp phích của Lộc Dữ Ninh ném trên mặt đất như rác rưởi bị gió thổi lên, lật qua lật lại vài cái, cuối cùng vượt qua cổng trường, rơi vào trước giày của một người.

Người kia lại khom lưng nhặt tấm áp phích của Lộc Dữ Ninh lên, ngón tay vuốt ve bụi bặm trên mặt Lộc Dữ Ninh, cẩn thận gấp tấm áp phích, trịnh trọng bỏ vào túi áo.

Bình Luận (0)
Comment