Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa - Tây Sơn Ngư

Chương 62

Chương 62

Lúc đưa Nhan lão đến bệnh viện, đã là hơn nửa đêm.

Lão nhân gia không có chuyện gì lớn, chỉ là nhiệt độ đầu đông đột nhiên giảm xuống, tim phổi trong lúc nhất thời khó có thể thích nghi, sốt cao nằm viện, chủ yếu là Nhan lão tuổi cũng lớn, bởi vậy đặc biệt ảnh hưởng tới sức khỏe.

Lão nhân gia cả đêm cũng không hạ sốt, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Nhưng Nhan lão làm sao có thể bởi vì sinh bệnh mà để cho dự án sửa chữa thất bại trong gang tấc chứ.

Ngày hôm sau Nhan lão còn mơ mơ màng màng, vừa nhìn đồng hồ, ầm ĩ muốn rút ống truyền dịch ra rời khỏi bệnh viện: "Dư An, con mặc kệ ta, con mau đi phỏng vấn đi, ta đây đều là bệnh cũ, không có chuyện gì lớn. Các con đều là chuyện bé xé to.

Lộc Dư An vội vàng đè ông cụ xuống giường bệnh, ông cụ ở tuổi này không chịu nổi giày vò.

Nhan lão thấy thế khàn giọng sốt ruột nói: "Dư An, ta không sao, lúc này đây thật vất vả mới có cơ hội này, cũng không thể bởi vì ta mà chậm trễ a." Phải biết rằng chỉ nguyện ý để cấp trên suy nghĩ lại chuyện này, Nhan lão cũng đã tốn hơn nửa năm, lúc này đây hội đồng ban giám khảo cũng là nhân tài kiệt xuất trong ngành, nếu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau đợi đem nhóm người này tụ cùng một chỗ cũng không biết khi nào.

Đặc biệt là một đống hồ sơ dày cộp kia, đều là vô số đêm, ông và Dư An ở thư phòng từng chút từng chút hoàn thiện nên.

Ông đã lớn tuổi, bỏ qua cơ hội lần này, không biết còn có thể đợi đến lần sau hay không.

Bởi vậy, Nhan lão hạ quyết tâm, dù là bên ngoài có dao, chỉ cần ông còn có một hơi thở, như vậy ông sẽ chống đỡ thân thể, đem chuyện này làm tốt. Nhan lão nhìn đồng hồ, bởi vì ông đột nhiên phát bệnh, Dư An vì ông bận trước bận sau, chậm trễ không ít thời gian, lão nhân khoát tay, cắn răng nói: "Dư An, ta nơi này không có việc gì, con mau đi."

Cũng không thể vì chuyện của ông mà chậm trễ việc phỏng vấn của Dư An.

Mạc Nhân Tuyết sau khi biết ông ngoại sinh bệnh, không chút do dự đem tất cả mọi việc hoãn lại, trước tiên đem chuyện trong tay giao cho trợ lý, đặt chuyến bay gần nhất trở lại Nam thành.

Vừa xuống máy bay, trợ lý lập tức báo cáo với anh: "Mạc tổng, chuyện lúc trước anh bảo tôi đi điều tra đã có manh mối. Chúng tôi đã tìm được tung tích thân tín của lão Vu."

Trợ lý đem tư liệu trên tay đưa qua: "Chúng ta sở dĩ không có tìm được ghi chép người kia rời khỏi Nam thành, là bởi vì người này căn bản cũng không có rời khỏi Nam thành, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở đóị. Mà chúng ta cũng tra được thân thích phương xa của hắn trên danh nghĩa có một chiếc xe tải."

Mạc Nhân Tuyết nhíu mày, trong lòng đã có dự cảm không tốt, anh biết người kia chính là thủ hạ của Lão Vu, người kia nếu vẫn chưa rời khỏi Nam thành, chứng tỏ bọn chúng có kế hoạch gì đó.

Mục đích của hắn là gì?

Biển số xe là Nam A78654. "Trợ lý đem biển số xe tra được báo ra.

Mạc Nhân Tuyết dừng bước, lặp lại: "Nam A78654? Là một chiếc xe tải màu bạc?"

Trợ lý sửng sốt gật gật đầu. Mạc tổng làm sao biết được?

Sắc mặt Mạc Nhân Tuyết lập tức rất khó coi, anh đã xem qua biển số xe này, ngay sáng sớm ngày rời khỏi Nam thành.

Chiếc xe tải màu trắng bạc này dừng ở đầu hẻm.

Mục tiêu của bọn họ là Dư An.

"tu tu tu......"

Điện thoại lúc nào cũng không đổ chuông.

Mạc Nhân Tuyết gắt gao nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đang không ngừng gọi, nhưng vẫn không có kết nối.

Trong lòng anh đã có dự cảm không tốt, anh chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như thế, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn, không khí trong xe tựa hồ đặc biệt bí bách, anh cố gắng vứt bỏ những suy đoán không tốt trong đầu mình.

Nhưng xưa nay anh vốn bình ổn trấn định, lần đầu tiên cảm thấy hoảng hốt.

Sẽ không đâu.

Rốt cục điện thoại di động lại một lần nữa không thể kết nối được.

Mạc Nhân Tuyết gần như là thất thố hung hăng ném điện thoại đi, hai tay che mặt mình.\

Không chỉ là điện thoại của Dư An không gọi được. Thậm chí ngay cả số điện thoại tài xế anh để lại cho cậu cũng không gọi được.

Trong lòng Mạc Nhân Tuyết đã có suy đoán xấu nhất.

Làm sao anh có thể bỏ qua những thứ này?

Vạn nhất, vạn nhất Dư An xảy ra chuyện......

Trợ lý bên cạnh câm như hến, anh ấy chưa bao giờ thấy Mạc tổng như vậy, một lúc lâu sau mới dám nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mạc tổng, bên cạnh Dư An cũng luôn có người đi theo, lão Vu bên kia chỉ có một mình, chưa chắc có thể làm gì Dư An. Lúc này vòng phỏng vấn của Dư An hẳn cũng đã bắt đầu, điện thoại di động không liên lạc được rất bình thường, ngài đừng lo lắng.

Nói xong hướng tài xế nói: "Phiền anh nhanh hơn một chút."

Nhưng hết lần này tới lần khác, đoạn đường cuối cùng vốn thông suốt lại xảy ra kẹt xe, chiếc Maybach màu đen bị chặn trong dòng xe cộ không thể động đậy.

Mạc Nhân Tuyết không để ý đến những thứ khác, gần như là lảo đảo lập tức từ trên xe xuống, xuyên qua dòng xe cộ, trực tiếp chạy về phía khách sạn Dư An phỏng vấn.

Rốt cục cách khách sạn một đoạn đường cái.

Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy đám người chen chúc vội vã vây quanh giao lộ.

Bên cạnh là tiếng người qua đường - -

"Phía trước chính là nơi xảy ra tai nạn xe cộ sao?"

"Đúng vậy, rất thảm, nghe nói hơn một giờ trước, chiếc xe tải kia giống như cố ý đâm vào một chiếc xe khác."

"Người trên xe thế nào?"

"Anh nhìn xem trên mặt đất toàn là máu, xe biến dạng, người còn có thể tốt không."

Bước chân Mạc Nhân Tuyết chậm rãi dừng lại, anh há to miệng thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm giao lộ bị đám người vây quanh.

Trong lòng anh đã có phỏng đoán nào đó.

Trong không khí phảng phất đều là mùi máu tươi nhàn nhạt, xuyên thấu qua đám người vội vã, anh cơ hồ có thể nhìn thấy trên mặt đất uốn lượn màu đỏ tươi như những con rắn.

Một bước, hai bước.

Anh gần như là lảo đảo đẩy đám người ra, mà đập vào trong mắt anh chính là chiếc xe tải bị đụng biến dạng màu trắng bạc, biển số xe chính là Nam A78654, mà nó cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen lật ngửa trên mặt đất, vết máu cơ hồ đem hai chiếc xe ở giữa đường cái đều cho nhuộm đỏ.

Ánh mắt anh gắt gao nhìn thẳng chiếc xe màu đen kia - - đó chính là xe anh để lại cho Dư An.

Làm sao cơ thể con người có thể chảy ra nhiều máu như vậy?

Mạc Nhân Tuyết giờ phút này trong đầu trống rỗng, một lát sau anh mới cảm giác được một cỗ đau đớn từ đỉnh tim lan tràn toàn thân.

Máu này nhất định không phải của Dư An.

Dư An nhất định không có chuyện gì.

Dư An đang ở đâu.

Anh nhìn bốn phía, cố gắng tìm được thiếu niên quật cường nhưng lại ôn nhu kia trong đám người.

Nhưng ở đâu cũng không có.

Thiếu niên của anh đi đâu rồi?

"Trên chiếc xe đen này có mấy người?"

"Nghe nói chiếc xe màu đen là tài xế đưa con đến phỏng vấn, chiếc xe tải kia trực tiếp đâm ra từ trong hẻm nhỏ, căn bản không kịp phản ứng, toàn bộ bị đụng lật nhào."

"Đứa trẻ trong chiếc xe màu đen đã chết ngay tại chỗ."

Mạc Nhân Tuyết quay đầu nhìn về phía người nói ra những lời này, người kia nói từng chữ anh đều có thể nghe hiểu, nhưng vì sao cũng trong những lời nói đó, anh lại không cách nào hiểu là có ý gì –

Rõ ràng cách đây không lâu, Dư An còn ở bên cạnh anh nói cười vui vẻ.

Anh giờ phút này ngay cả hô hấp đều đình chỉ, thật lâu sau mới phản ứng lại –

Chết ngay tại chỗ - -

Mạc Nhân Tuyết lần đầu tiên cảm nhận được lúc trái tim mình bị người ta đào đi là như thế nào. Trong khoảnh khắc đó, anh gần như phát điên.


Anh thất hồn lạc phách đi ra ngoài đám người.

Sau đó anh ngẩng đầu lên - -

Dư An đang đứng trong ngõ nhỏ cách đó vài bước, vừa vặn cũng nhìn về phía anh.

Mạc Nhân Tuyết không nghĩ nhiều, một tay ôm Lộc Dư An vào lòng.

Giờ khắc này chỉ có chân thật chạm vào, anh mới có thể xác nhận thiếu niên vẫn thật sự tồn tại.

Lộc Dư An sửng sốt, bị Mạc Nhân Tuyết ôm lấy cơ hồ làm cho cậu không có cách nào hô hấp, lực độ lớn như là muốn đem cậu khảm vào trong xương tủy.

Mạc Nhân Tuyết đem đầu chôn vào trong cổ thiếu niên, chỉ có nhiệt độ cơ thể hai người lúc này mới có thể cho anh cảm giác chân thật.

Lộc Dư An được ôm lấy, hơi thở nóng bỏng của Mạc Nhân Tuyết chạm vào chiếc cổ mẫn cảm của cậu, cả người cậu cứng đờ, giơ tay lên dừng ở giữa không trung, một lúc lâu sau hạ quyết tâm vỗ về lưng Mạc Nhân Tuyết: "Không sao, không sao."

Hai người kề nhau nóng bỏng nổi lên từng trận gợn sóng trên da thịt Lộc Dư An, Lộc Dư An rốt cục có thể xác định đó là thứ gì, cũng không phải ảo giác.

Giống như là dỗ đứa nhỏ, rốt cục trong tiếng vỗ về của cậu, Mạc Nhân Tuyết khôi phục bình tĩnh, đặt cằm lên tóc Lộc Dư An, ngay cả hô hấp cũng có chút run rẩy: "Em không sao là tốt rồi."

Giờ phút này trên bầu trời bay xuống từng mảnh bông tuyết.

Hoa tuyết hình lăng trụ xinh đẹp rơi xuống quần áo của hai người.

Không ai chú ý tới, tại tai nạn xe cộ cách đó không xa trong ngõ nhỏ không người, hai người đang lẳng lặng ôm nhau.

Rốt cục, Mạc Nhân Tuyết buông Dư An ra một chút, tỉ mỉ đánh giá Dư An từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận toàn thân thiếu niên đều không có vết máu anh mới yên lòng, cẩn thận kiểm tra thiếu niên có bị thương hay không.

Lộc Dư An mặc cho anh giống như kiểm tra búp bê đồ chơi, ngoan ngoãn bị đùa nghịch, theo lực đạo của anh nâng cánh tay của mình lên nói: "Không phải em, em không tham gia phỏng vấn. Xảy ra tai nạn xe cộ không phải là em."

Em ấy không đi phỏng vấn.

Vì sự tôn trọng đối với người phỏng vấn, cậu đã viết tay văn bản từ bỏ cuộc phỏng vấn và đưa cho tài xế để gửi nó cho người phỏng vấn.

Nhưng tài xế ở đầu ngõ gặp Lộc Dữ Ninh đã lâu không bắt được xe.

Mà chuyện ngày hôm qua, khiến tài xế lầm tưởng Lộc Dữ Ninh là bạn của cậu, cho nên tài xế đề xuất có thể đưa Lộc Dữ Ninh đi nơi cần đến, trên đường đưa Lộc Dữ Ninh đi phỏng vấn, xe tải vọt ra.

Cho nên, người xảy ra tai nạn xe cộ là Lộc Dữ Ninh, cũng không phải cậu.

Tuy rằng hiện trường tai nạn xe cộ thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng bị thương nặng nhất chính là xe tải, xe ô tô tuy rằng lật nghiêng, nhưng tài xế ứng đối phi thường tốt, những người trên xe bị thương cũng không nặng, bản thân tài xế chỉ bị thương nhẹ.

Mà Lộc Dữ Ninh tay phải bị thương tương đối nặng, không có cách nào tham gia phỏng vấn, trực tiếp được đưa đến bệnh viện.

Mạc Nhân Tuyết nghe xong ngọn nguồn thì sửng sốt, chỉ cảm thấy thật sự là vận mệnh trêu người, lão Vu một bước cuối cùng thế nhưng trả thù đến trên người con trai mình, động tác của anh dừng lại, lập tức lại nhịn không được ôn nhu nói: "Sao em không đi phỏng vấn."

Đây đối với Dư An mà nói là cơ hội tốt cỡ nào, anh cũng biết Dư An vì cơ hội này mà trả giá bao nhiêu.

Thiếu niên nghiêm túc nhìn Mạc Nhân Tuyết nói: "Bởi vì em có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Lộc Dư An biết Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ trong lòng bọn họ có bao nhiêu quan trọng.

Nhan lão bị bệnh, cậu là người thích hợp nhất.

Cậu cũng muốn giúp bọn họ, giúp Mạc Nhân Tuyết làm thêm chút gì đó.

Cho nên khi phải lựa chọn, cậu không chút do dự lựa chọn từ bỏ cuộc phỏng vấn đề cử của Ương Mỹ.

Cậu hiếm khi dí dỏm cười cười, ngẩng đầu, nhu thuận nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết, ánh mắt sáng lấp lánh, tựa hồ muốn nghiêm túc, rồi lại nhịn không được ý cười nói: "Em có một tin tức tốt muốn nói cho anh-- Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ hạng mục chữa trị đã được khởi động a!"

"Dư An... "Mạc Nhân Tuyết rốt cục hiểu được trong khoảng thời gian này Dư An và ông ngoại vẫn thần thần bí bí giấu mình chuyện gì," Hai người - -"

Anh tựa hồ ý thức được, Dư An là vì chính anh- -

Mạc Nhân Tuyết tâm tình phức tạp còn muốn nói cái gì.

Lộc Dư An ngắt lời anh: "Em biết rất rõ mình đang làm gì, Nhân Tuyết."

"Em có thể dựa vào chính mình thi đậu Ương Mỹ, không cần danh ngạch này."

Lông mày Mạc Nhân Tuyết dần giãn ra, đúng vậy, thiếu niên từ trước đến nay là người rất có chủ ý.

Giờ phút này, Mạc Nhân Tuyết tâm tình bình phục rốt cục ý thức được chính mình thất thố, anh buông tay ra, nhẫn nhịn trong lòng cùng không nỡ, muốn cùng thiếu niên tách ra.

Mà trong nháy mắt khi hai người tách ra, Mạc Nhân Tuyết cảm giác vạt áo truyền đến một cỗ lực đạo.

Anh cúi đầu nhìn, thiếu niên lại kéo lấy góc áo của anh.

Mạc Nhân Tuyết nhìn chăm chú vào bàn tay thon dài trắng nõn của thiếu niên, có chút khó hiểu.

Lông mi thon dài của thiếu niên khẽ rung động, giống như là hạ quyết tâm nào đó, kiễng mũi chân, ở trong bông tuyết đầy trời, trên môi Mạc Nhân Tuyết, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

Nụ hôn kia cực kỳ nhẹ, nhẹ tựa như là bị bông tuyết hôn lên.

Mạc Nhân Tuyết cơ hồ đều cho rằng đó là ảo giác của mình.

Nhưng một giây sau, giọng nói của thiếu niên lại vô cùng kiên định: "Mạc Nhân Tuyết, hình như em có chút thích anh."

Bình Luận (0)
Comment