Sự thật chứng minh rằng, những đề tài hắc liệt tràn ngập hot search, mặc dù ban đầu gây chú ý, nhưng khi bị nhắm quá mức vào một người, lại dễ khiến dân mạng sinh phản cảm. Khi chủ đề xoay quanh việc bôi nhọ một cá nhân lặp đi lặp lại, phản ứng ngược sẽ xuất hiện, đặc biệt là với những người qua đường vốn không có lập trường.
Hai ngày nay, cái tên "Lý Tễ" lên hot search quá nhiều lần. Người qua đường vô tình bấm vào, cứ tưởng cậu phạm phải tội tày trời nào, nhưng đọc kỹ thì chỉ là bị bôi nhọ liên tiếp.
Chính vì vậy, cho dù chuyện sao chép trông như đã có chứng cứ xác thực, không ít người qua đường vẫn lười đứng về phía Thẩm Thanh Độ.
Ban đầu, các Weibo đại V vẫn nhiệt tình chuyển phát và bình luận, nhưng dưới bài hầu hết đều là thủy quân của Thẩm Thanh Độ khống bình, vừa muốn đập nát danh tiếng của Lý Tễ, vừa muốn chụp lên cậu chiếc mũ sao chép. Kết hợp với những tin bôi nhọ trước đó như vụ trộm tiền hay bạch nhãn lang, Thẩm Thanh Độ rõ ràng đang muốn dìm Lý Tễ xuống tận đáy.
Trong mắt Thẩm Thanh Độ, giáo viên mỹ thuật cũ đã ra nước ngoài nhiều năm. Chuyện cậu ta đoạt giải lớn năm ấy, cô cũng không hề lên tiếng, vậy chẳng phải là ngầm thừa nhận sự tham khảo hợp lý của cậu ta hay sao?
Đã vậy, trong lòng Thẩm Thanh Độ, cậu ta chính là chủ nhân duy nhất của ý tưởng và bức tranh kia, còn Lý Tễ chính là kẻ sao chép.
Nhờ loạt drama này, số lượng fan Weibo của Thẩm Thanh Độ đã tăng vọt lên 1,5 triệu. Mỗi bài đăng đều ngập tràn lời khen.
Nếm được vị ngọt, Thẩm Thanh Độ không kìm được lòng tham, bỏ tiền mua thêm vị trí cao trên hot search. Cậu ta đăng một bài Weibo mới, tỏ ý muốn được Lý Tễ xin lỗi. Đề tài #Lý Tễ sao chép xin lỗi# lập tức leo lên top 3 hot search.
Người qua đường nhấp vào xem náo nhiệt, cứ tưởng Lý Tễ là một họa gia lớn, kết quả lại thấy chỉ là một thiếu niên non nớt. Hơn nữa, bức tranh gây chuyện kia còn là cậu vẽ tùy hứng trong một buổi livestream tổng hợp nghệ thuật. Nhiều người lập tức cảm thấy có phần vô lý.
Sự im lặng vẫn là đa số. Chân lý này đúng ở mọi thời điểm: những người nhảy ra ồn ào lúc ban đầu chỉ là một nhóm nhỏ tự mang lập trường; còn người qua đường thực sự, đa phần lười lên tiếng. Chỉ khi dư luận đạt đến điểm bùng nổ nào đó, họ mới bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình.
Và rồi, bình luận bắt đầu xuất hiện những giọng điệu khác:
【 Chỉ chia sẻ quan điểm cá nhân, nhưng thấy hơi kỳ quái. Chuyện này có cần lên hot search không? Hơn nữa, liên tục là tin về Lý Tễ. Khó hiểu thật. Riêng chuyện sao chép, tôi không nghĩ cậu ấy dám trắng trợn như vậy, mà động cơ cũng không có. 】
【 Ủa, hai người này đâu phải minh tinh? Sao Weibo cứ đẩy tin này mãi vậy? Tôi còn chẳng xem chương trình kia, cũng không theo dõi hội họa luôn. 】
【 Lũ tài khoản marketing thật vô lương tâm. Đặc biệt là cái cậu Thẩm Thanh Độ gì đó, nhìn kiểu gì cũng ra dáng bạch liên. Nên nhớ, trước đây chính cậu ta nói sai với Lý Tễ mà đến giờ chưa từng xin lỗi. Giờ lại vội vàng đòi xin lỗi mới buồn cười chứ. 】
Thấy dư luận bắt đầu đổi chiều, thậm chí có dấu hiệu phản công, Thẩm Thanh Độ hơi hoảng. Hot search được rút xuống rất nhanh.
Cậu ta suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện về nhà: "Mẹ, mẹ còn nhớ hồi con học sơ trung, có mời một gia sư dạy vẽ sơn dầu không? Dạo gần đây mẹ có liên lạc với cô ấy không?"
Giọng mẹ Thẩm đầy nghi hoặc: "Gia sư vẽ sơn dầu à. Không có đâu. Sao vậy con?"
Thẩm Thanh Độ yên tâm, cười nhạt: "Không có gì, con chỉ chợt nhớ đến thôi."
Cậu ta thực sự thấy mình đã nghĩ quá nhiều. Làm gì có chuyện vị giáo viên kia sẽ gây uy h**p cho mình. Huống hồ, cô ấy với Lý Tễ làm sao có thể quen biết được?
*
Tinh Cang Club – Phòng thay đồ nhân viên
Lý Tễ đứng lúng túng, trên tay cầm bộ đồng phục mà quản lý vừa phát cho. Cậu nghi hoặc nhìn kỹ, trong lòng nảy sinh cảm giác sai sai.
Đây chẳng phải là đồng phục của nữ sao?
Trong tay cậu là một chiếc váy đồng phục dài ngang gối, phối màu đen – trắng, tay áo phồng nhẹ. Phần cổ và cổ tay còn được viền ren cầu kỳ, đuôi váy cũng xòe nhẹ đầy nữ tính.
Chưa kể, còn có cả một bộ phụ kiện đi kèm: từ băng cài tóc với đồ trang trí lủng lẳng trên đầu, đến vòng cổ treo một chiếc lục lạc nhỏ, thậm chí còn có cả đôi vòng đùi bằng da màu đen. Lý Tễ càng nhìn càng không hiểu nổi. Điều đáng nói là khi giao đồ, quản lý câu lạc bộ còn đặc biệt dặn cậu nhất định phải mặc đủ nguyên bộ này.
Khi Lý Tễ ngập ngừng hỏi, quản lý chỉ khinh thường liếc cậu một cái, giọng điệu chẳng hề kiên nhẫn: "Chúng tôi là câu lạc bộ đứng đắn, không có phục vụ hầu gái đâu. Muốn xem hầu gái thì sang quán maid café đối diện mà coi."
Thấy Lý Tễ vẫn chưa hiểu, hắn bổ sung, giọng đầy vẻ nghĩa chính từ nghiêm: "Nhưng thỉnh thoảng khách sẽ có yêu cầu đặc biệt, nên phải linh hoạt, hiểu chưa? Chỉ cần bưng khay rượu thôi, không làm gì khác. Nơi này là cơ sở kinh doanh hợp pháp!"
Nói cách khác, không có hầu gái thật sự, nhưng... phục vụ nam mặc đồ hầu gái thì có thể.
Lý Tễ: "..."
Cậu đối với trang phục nữ không hiểu nhiều, nhưng hồi trung học, từng vô tình thấy bạn cùng bàn đọc cuốn truyện tranh tên 《Xin Hãy Để Hầu Gái Tiểu Thư Yêu Tôi Ở Cấp Độ 999!》, bìa truyện rực rỡ, trên đó là một cô gái mặc váy hầu gái cực kỳ hoa lệ, kiểu dáng cũng giống y hệt bộ đồng phục đang trong tay cậu.
Hồi đó, vừa liếc qua, cậu đã bị bạn cùng bàn vội vàng thu sách lại, còn hung hăng trừng mắt cảnh cáo không được mách cô giáo. Lý Tễ chỉ có thể á khẩu, lặng lẽ quay đầu đi.
Không ngờ, hôm nay lại đến lượt chính mình phải mặc loại trang phục này!
Phản ứng đầu tiên của Lý Tễ là công việc này không đứng đắn chút nào. Có chỗ làm nào nghiêm túc mà nửa đêm bắt nam sinh mặc váy đi bưng đồ không?
Cậu thoáng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thật ra, cậu cũng không phải hoàn toàn không có tiền, ví dụ như tám vạn đồng lần trước Thẩm Thanh Độ đưa. Nhưng chỉ do dự vài giây, Lý Tễ vẫn không mở miệng từ chối.
Xuất phát từ một loại cố chấp khó hiểu, rõ ràng biết số tiền kia là cậu đáng được nhận, nhưng Lý Tễ không muốn dùng một đồng nào từ Thẩm Thanh Độ. Nghĩ kỹ thì thấy buồn cười, nhưng cậu đã cất riêng khoản tiền đó vào một tài khoản khác, như một cách tự nhắc mình phải nỗ lực hơn, không được phụ thuộc.
Nhìn chằm chằm bộ váy hầu gái trong tay, Lý Tễ ngẩn người một lúc rồi thở dài. Cuối cùng, cậu cắn răng bắt đầu mặc thử. Đại trượng phu co được dãn được, chỉ cần nhắm mắt chịu đựng vài tiếng là xong.
Hơn nữa, nếu thật sự có chuyện không ổn, cậu sẽ gọi 12345 báo cáo câu lạc bộ này kinh doanh phi pháp, Lý Tễ nghiêm túc đưa ra kết luận như vậy.
Vì chưa bao giờ mặc loại trang phục này, cộng thêm phụ kiện lỉnh kỉnh khó đeo, cậu đành vừa mở Baidu vừa lần mò mặc từng món một. Lúng túng nửa ngày trời, cuối cùng Lý Tễ mới đứng trước gương, hoàn toàn biến thành một con người khác.
Đồng phục hầu gái thiết kế cổ vuông, để lộ xương quai xanh mảnh dẻ. Đến lúc mặc vào mới phát hiện váy còn ngắn hơn tưởng tượng, chỉ vừa đến đầu gối, lộ ra hơn nửa cặp chân trắng trẻo, mảnh khảnh. Đôi vòng da màu đen ôm sát gốc đùi càng làm Lý Tễ thấy ngượng ngùng.
Không kịp chỉnh lại phụ kiện, cậu cúi gằm đầu như một con đà điểu, lén lút bước ra ngoài.
Chỉ mong ba tiếng đồng hồ này trôi qua thật nhanh, trong lòng liên tục cầu nguyện đừng gặp ai quen biết.
Nhưng hiện thực thường rất trớ trêu, càng sợ điều gì, điều đó càng đến.
Lý Tễ đẩy cửa một phòng VIP, nhanh chóng cúi đầu, thấp giọng nói: "Tiên sinh, rượu của ngài. Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giọng nói mà cậu tuyệt đối không ngờ sẽ gặp ở đây: "Tiểu Tễ?"
Trong phòng có bốn người. Ba người kia đang cười nói rôm rả, còn Hoắc Chiêu ngồi ở vị trí hơi tách ra, tay cầm ly rượu, ánh mắt dừng thẳng trên người Lý Tễ. Thấy Hoắc Chiêu gọi thân mật như vậy, những người còn lại đều tròn mắt.
Tiếng "Tiểu Tễ" đầy thân mật bật ra từ miệng Hoắc Chiêu khiến hai người ngoài Giải Vân đều sững sờ, cằm suýt rớt xuống. Ai mà không biết Hoắc Chiêu luôn mang dáng vẻ lãnh đạm cơ chứ? Hóa ra anh lại thích nam nhân?
Thật ra, mấy buổi tụ họp kiểu này bình thường chỉ có ba người bọn họ với Giải Vân uống chút rượu, vừa nhâm nhi vừa tán chuyện trên núi lớn. Hoắc Chiêu căn bản chẳng bao giờ đến. Hôm nay khó khăn lắm mới chịu xuất hiện, mấy người liền nghĩ phải chọc ghẹo anh một phen, bày trò hầu gái trang để tạo bất ngờ. Nào ngờ, chưa kịp dọa được ai, lại còn gọi đến một người quen biết.
Không chỉ thích nam nhân, mà còn thích kiểu thiếu niên thanh thuần, không hề làm bộ làm dáng như vậy.
Giải Vân vốn chẳng tán đồng mấy trò này. Trong mắt hắn, Hoắc Chiêu là kiểu người có chồng như chồng, dù là một con trâu già gặm cỏ non đi chăng nữa thì cũng vẫn là lão cầm thú. Thực ra, Giải Vân đã sớm biết thiếu niên này, Lý Tễ qua phỏng vấn hồi mấy trăm năm trước về hoàn cảnh đáng thương của cậu. Thêm mấy ngày nay lướt mạng, cùng các loại anti-fan đấu qua đấu lại, hắn càng ghi nhớ gương mặt ấy.
Cho nên khi thấy Lý Tễ xuất hiện, hắn không quá kinh ngạc, chỉ cảm thấy kỳ lạ: Sao cậu nhóc lại xuất hiện ở đây? Trong đầu thậm chí còn suýt bật ra câu. Tễ bảo, mặc áo thu đông vào đi con!
Hoắc Chiêu thì khác. Ngay giây phút Lý Tễ đẩy cửa bước vào, hô hấp của anh gần như khựng lại. Gương mặt vẫn lạnh như cũ, chẳng lộ ra biểu tình thừa nào.
Anh muốn nhìn chằm chằm cậu, nhưng không thể, sẽ dọa cậu sợ mất. Hơn nữa, nơi này không tiện. Anh buộc bản thân phải rời ánh mắt khỏi khuôn mặt trắng trẻo ấy, đứng lên bước về phía trước, vô thanh vô tức chắn giữa Lý Tễ và mấy ánh nhìn soi mói từ những người khác.
Lý Tễ vốn tưởng Hoắc Chiêu sẽ hỏi tại sao cậu lại ăn mặc thế này. Trong đầu cậu đã chuẩn bị sẵn một đống lý do lấp l**m. Nhưng Hoắc Chiêu chẳng hỏi gì cả, chỉ có giọng trầm thấp, khiến người ta an tâm, vang lên từ trên đỉnh đầu: "Chúng ta ra ngoài trước, được không?"
Cậu vừa nghe vậy, lập tức quên hết mọi chuyện, thậm chí cả nhiệm vụ hôm nay đến đây để làm gì cũng chẳng nhớ nữa.
Cậu khẽ vâng một tiếng mềm nhũn. Hoắc Chiêu xoa nhẹ đầu cậu, rồi dắt cậu rời phòng, đi qua câu lạc bộ, xuống bãi đỗ xe ngầm, vào chiếc xe của anh.
Tài xế ngồi trước, Hoắc Chiêu và Lý Tễ ngồi ghế sau. Khi vách ngăn nâng lên, cách âm tốt đến mức ghế sau như một không gian kín hoàn toàn.
Đèn xe không mở hết. Trong ánh sáng lờ mờ, Hoắc Chiêu lúc này mới tha hồ nhìn thiếu niên.
Chiếc váy trên người cậu dường như chẳng vừa vặn, chất liệu hơi thô, phần cánh tay còn bị cọ đỏ. Ngồi xuống, váy càng trượt lên, lộ ra chiếc cổ thon dài kéo xuống tận xương quai xanh, làn da trắng mịn dưới ánh sáng mờ ảo càng khiến người ta khó rời mắt. Cậu rũ đầu, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, còn rụt rè kéo vạt váy xuống. Tai và gương mặt đều phủ một tầng hồng nhạt.
Trên cổ đeo chuông lục lạc, trên đầu cài tóc giả, tất cả đều xinh xắn, đáng yêu vô cùng.
... Đây là ảo giác sao?
Lý Tễ luôn cảm giác Hoắc ca đang nhìn mình.
Nhưng chuyện mặc nữ trang này bản thân đã khiến cậu xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu. Mãi đến khi ý thức được tình cảnh hiện tại, cậu mới chột dạ, không dám đối diện với Hoắc Chiêu nữa.
Hoắc ca chắc sẽ không nghĩ cậu là một tên b**n th** thích lén mặc đồ con gái chứ.
Không biết sự trầm mặc giằng co bao lâu, giọng nam nhân vang lên, khàn khàn hơn thường ngày trong không gian kín của xe: "Đùi em bị cái kia cọ đỏ hết rồi. Có muốn tôi giúp lấy xuống không?"
Ý chỉ chiếc vòng chân đang siết lấy bắp đùi cậu.
Ngữ điệu Hoắc Chiêu ôn hòa, giống như thật sự đang hỏi han, chứ không hề mang ý trêu chọc.