Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 26

Điện thoại của Thẩm Thanh Độ rơi xuống đất, phát ra một tiếng lạch cạch rõ ràng. Hai người hầu nhìn thấy là hắn, lập tức ngậm miệng, chỉ kêu một tiếng "Tiểu thiếu gia", sau đó vội vàng quay lại làm việc, trong lòng âm thầm oán trách bản thân đúng là cái đồ xui xẻo. Ở nhà mà còn lắm chuyện, vừa hay lại bị bắt gặp.

Nhưng, tiểu thiếu gia Thẩm Thanh Độ xưa nay vốn hiền lành, chắc hẳn sẽ không so đo với các cô.

Quả thật, Thẩm Thanh Độ không định so đo gì. Bởi giờ đây, mọi dự cảm bất an về Lý Tễ trong lòng cậu ta dường như sắp thành sự thật. Nếu Lý Tễ thực sự là con riêng, vậy thì rất có khả năng những thứ vốn thuộc về cậu ta sẽ bị chia sẻ, tình yêu thương của cha mẹ và anh trai, sự yêu thích của mọi người, cuộc sống cẩm y ngọc thực.

Cậu ta cảm thấy bất an, thậm chí là sợ hãi.

Từ sau khi cha mẹ bắt cậu ta tham gia chương trình tổng nghệ biến hình và rồi đổi sang một người giống Lý Tễ, kể từ lúc gặp Lý Tễ, trong đầu Thẩm Thanh Độ hình tượng của cậu bé ấy luôn là một mảng xám xịt, đen thui, hơi ục ịch, lời nói cử chỉ thì thô lỗ, mang giọng quê kệch, tính cách thì hoặc nhút nhát tự ti, hoặc th* t*c khó ưa.

Thẩm Thanh Độ chỉ cảm thấy kỳ quái: Tại sao Lý Tễ lại là cái dạng này? Dựa vào đâu mà lại như thế? Cậu lẽ ra phải giống như trong tiểu thuyết hay phim thần tượng miêu tả, ngu ngốc, nông cạn, da dẻ đen sạm vì phơi nắng, miễn cưỡng mới có thể gọi là chất phác, thuần khiết kiểu hồng cao nguyên. Tóm lại, tuyệt đối không thể nào giống như hiện tại.

Nếu là loại người như trong tưởng tượng, Thẩm Thanh Độ cũng không phải không thể tỏ ra nhân từ, ban cho chút ân huệ, giống như đối với người hầu hay bọn trẻ con nghèo khó vùng núi. Nhưng đáng tiếc, Lý Tễ không phải thế.

Cảm giác bất an và nguy cơ trong lòng cậu ta ngày càng gia tăng, từ lúc Thẩm Thanh Không gửi cho cậu ta tin nhắn về khả năng Lý Tễ quen biết Hoắc Chiêu, từ thái độ thờ ơ của Lý Tễ, từ những lời bàn tán của cư dân mạng gió thổi là cỏ lay, cho đến hiện tại, cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm.

Không chỉ có đại sư tranh sơn dầu đứng ra lên tiếng khen ngợi Lý Tễ, mà Lý Tễ thậm chí còn có thể lắc mình biến hóa, từ một đứa trẻ nghèo khổ nơi núi rừng, vươn tới vị trí có thể cùng cậu ta ngồi chung mâm...

Điều đó chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc, Lý Tễ có tư cách ở bên cạnh Hoắc Chiêu sao?

Lý Tễ là con riêng của Thẩm gia, cha mẹ còn muốn nhận nuôi cậu thành tam thiếu gia Thẩm gia? Đừng có mà mơ!

Vì bản thân, vì Thẩm gia, vì Hoắc Chiêu ca ca, cậu ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Mà đúng lúc Thẩm Thanh Độ đang bất an như vậy, dư luận bên ngoài lại một lần nữa xoay chiều.

Đầu tiên là lão tiên sinh Phương công khai lên tiếng khen ngợi Lý Tễ, tán thưởng bức tranh của cậu. Những người trước đó bị dẫn dắt theo tiết tấu cũng lần lượt nhận ra, lời làm sáng tỏ của Lý Tễ dường như quả thật hợp lý. Một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi, so với tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, hiển nhiên càng dễ vẽ ra bức tranh mang hương vị đặc sắc như thế này.

Chỉ là những lời như vậy bọn họ chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, dù sao Thẩm Thanh Độ cũng là người công bố bức tranh trước, thời gian đặt ở đó rõ ràng.

Nhưng vào lúc này, có cư dân mạng rảnh rỗi đã đào mộ ra một bài Weibo của Gì Vui Vẻ.

Sự việc phát triển đến hiện tại, bài Weibo này bỗng trở nên vô cùng đáng chú ý.

Mỹ thuật lão sư của tiểu thiếu gia Thẩm gia từng nói, ý tưởng bức tranh của Lý Tễ đến sớm hơn Thẩm Thanh Độ, lời này nghe qua có chút lạ lùng.

【 Vì sao lão sư của Thẩm Thanh Độ lại quen biết Lý Tễ? 】

【 Hoa Sinh, cậu phát hiện điểm mù rồi đấy. 】

【 Tôi ngồi hóng vụ này, mong chờ lắm. Mà Hà lão sư, thầy có thể giải thích rõ ràng hơn không, tôi rất tò mò. 】

Đúng lúc ấy, Gì Vui Vẻ lại đăng một bài dài.

Đại khái là kể rằng cô từng làm gia sư cho Thẩm Thanh Độ, lại có cơ hội đi dạy ở vùng núi, gặp gỡ Lý Tễ, phát hiện ra tài hoa của cậu, đồng thời chứng kiến và khích lệ toàn bộ quá trình cậu sáng tác bức tranh này.

Đồng thời, Gì Vui Vẻ cũng đăng tải ảnh chụp hợp đồng khi cô làm gia sư cho Thẩm gia, kèm theo giấy chứng nhận cô từng tham gia chương trình chi giáo ở thôn Nhật Bá để tự chứng thực lời mình.

Thời gian trong các giấy tờ đều ghi rất rõ ràng, chứng minh rằng khoảng thời gian cô rời kinh thành đúng là đi chi giáo ở thôn Nhật Bá, hoàn toàn không phải do một nhóm dân mạng bịa đặt để cọ nhiệt của Thẩm Thanh Độ.

【 Cái dưa này ăn cũng lâu rồi, giờ nhìn thấy Weibo này mới coi như ăn rõ ràng. Thực ra là Thẩm Thanh Độ sao? Lý Tễ chưa từng công khai bản phác thảo tranh sơn dầu, cầm đi dự thi còn thắng giải lớn, kết quả giờ ngược lại bị cắn một phát, bảo là sao chép phác thảo của Thẩm Thanh Độ. Là vậy sao? 】

【 nsdd 】

【 Nghe đi nghe lại mà ngán thật. 】

【 Nhưng nói thật, nếu chuyện này là thật thì đúng là đảo phản Thiên Cương đấy. Tôi còn nhớ tiểu thiếu gia Thẩm trước đó mua hot search nữa mà? 】

Lúc này, fan lớn trong siêu thoại của Lý Tễ 【Ba tức một ngụm Tễ Tễ】  đã chia sẻ bài Weibo này, đồng thời mở event tăng giá trị phần thưởng rút thăm trúng thưởng với số tiền cực cao, chỉ cần chia sẻ là có thể tham gia.

Fan lớn này xưa nay nổi tiếng hào phóng. Nói dễ nghe là hào phóng, nói khó nghe chính là ngốc nghếch nhiều tiền. Lần trước, tổ chương trình mở sự kiện rút thăm trúng thưởng chữ ký trên quả cam, cô ấy cũng chơi lớn, nâng giá đến tận năm con số cho mỗi quả. Phải biết, nhiều minh tinh nổi tiếng cũng chưa chắc bán chữ ký được giá đó.

Nhờ phần thưởng hấp dẫn, bài Weibo của Gì Vui Vẻ nhanh chóng bùng nổ: số lượt chia sẻ và lượt thích tăng vọt, tạo thành điểm nổ lưu lượng. Không chỉ dân mạng muốn tham gia rút thưởng, mà hàng loạt tài khoản marketing, truyền thông cũng đánh hơi thấy mùi dưa to, liền đồng loạt chia sẻ.

Trước đó, Thẩm Thanh Độ đã mua không ít tài khoản marketing và thủy quân, bôi nhọ Lý Tễ sao chép, trộm ý tưởng. Giờ đây, họ phải hứng chịu đợt phản công đầu tiên. Những clip ngắn và bài viết mà các tài khoản marketing tung ra trước đây từng được xem là khéo léo, giờ nhìn lại chỉ thấy như trò cười châm chọc.

Thậm chí có người còn lôi ra chuyện hôm qua, từ khóa hắc hot search về Lý Tễ leo lên top 3 mà không tốn tiền, nhưng sau khi dư luận bắt đầu đổi chiều, từ khóa đó nhanh chóng rơi xuống hạng 20 mấy, rồi biến mất.

Ngẫm kỹ mới thấy, Lý Tễ nhiều lắm cũng chỉ là một tố nhân hơi có chút danh khí. Loại tố nhân này vốn không đủ độ hot để tự nhiên leo lên top 3 hot search, trừ khi chính mình bỏ tiền mua hoặc bị người khác mua để kéo dìm.

Hơn nữa, hôm Lý Tễ bị hắc, đứng top hot search là các scandal thực sự gây sốc idol nhóm nào đó bị khui ra vào khách sạn với thanh thuần tố nhân, hay đại tổng giám nào đó dính nghi án quy tắc ngầm. Những dưa ấy đều do dân mạng ăn nhiệt tình, bàn tán rầm rộ mới lên được top. Còn dưa của Lý Tễ, quá khó nuốt.

Vậy nên nhìn thế này, khả năng có người bỏ tiền mua hot search để kéo dìm là rõ ràng hơn nhiều. Người sáng suốt đều thấy, Lý Tễ chẳng những nghèo mà còn tiết kiệm đến mức moi móc từng đồng. Một đứa trẻ đến cải bẹ cũng phải chia làm hai bữa ăn, làm gì có tiền mua hot search?

Đừng hỏi, hỏi chính là minh tinh hiện nay đều thích xây dựng hình tượng bạch phú mỹ nhân, chứ dạng khác người thế này thì hiếm ai quan tâm.

【 Hơi rợn người thật, cảm giác như đang ép người ta đến đường cùng vậy. 】

【 Có ai thống kê thử Thẩm Thanh Độ dạo này tăng bao nhiêu fan chưa? 】

【 Đại khái hơn 50 vạn rồi. 】

【 Ủa thế là để làm gì? Thẩm gia không phải giàu lắm sao? Bỏ tiền mua hot search với mua đống fan xác sống này làm gì hhhh 】

Dân mạng cũng chỉ nói vu vơ, mức công kích chẳng thấm vào đâu so với đội thủy quân của Thẩm Thanh Độ. Nhưng mấy lời mỉa mai kia lại chính xác, chọc trúng ngay phổi của Thẩm Thanh Độ.

Cậu ta tức đến sốt ruột, lập tức dùng tiểu tài khoản, trực tiếp lên tiếng mắng: 【 Ai nói tôi mua hot search? Tôi còn cần đi mua fan xác sống chắc? 】

Thẩm Thanh Độ đăng xong liền không quản nữa. Nhưng không ngờ, một câu dỗi này lại khơi dậy tâm lý phản nghịch của dân mạng. Thấy ngữ khí không giống bình thường, họ bắt đầu nghi ngờ đây có phải chính chủ không, liền kéo vào xem nội dung và lịch sử hoạt động của tiểu tài khoản này.

Sự thật chứng minh, dân mạng đoán không hề sai. Một người mê khoe của, thích hư vinh như Thẩm Thanh Độ, thì tuyệt đối không thể chỉ lặng lẽ sống trên một tài khoản nhỏ.

Tiểu hào Weibo của cậu ta mơ hồ để lộ nhiều manh mối đặc trưng: ví dụ trong ảnh chụp xuất hiện kiến trúc tiêu biểu, cả hai tài khoản lớn và nhỏ đều có nuôi cùng một con mèo, hay vài từ khóa, ngữ điệu đặc trưng chỉ Thẩm Thanh Độ mới dùng. Trên Internet, mọi thứ đều để lại dấu vết. Khi cư dân mạng kiên nhẫn gỡ kén tìm tơ, toàn bộ thông tin của tiểu hào này đều khớp hoàn toàn với tài khoản chính của cậu ta.

Chẳng bao lâu, Thẩm Thanh Độ đã nhận được bình luận hồi đáp.

Trong lòng cậu ta cực kỳ bực bội. Vốn định mắng lại rồi vào trang chủ của đối phương để chặn, nhưng vừa nhìn thấy bình luận thì ngón tay lại khựng lại.

【Cậu chính là tiểu hào của Thẩm Thanh Độ phải không? 】

Ban đầu, Thẩm Thanh Độ nghĩ đây cũng chỉ là suy đoán linh tinh như những lần trước, nên không buồn để ý. Nhưng không ngờ, chỉ một lát sau, điện thoại cậu ta rung điên cuồng vì thông báo, số người theo dõi tiểu hào cũng đang tăng nhanh chóng. Bình luận và tag liên quan đều vọt lên liên tục.

Đến lúc này, cậu ta mới nhận ra, đối phương đã cố ý chụp màn hình trang chủ tiểu hào của mình và đăng lên, còn chỉ ra chính bình luận lúc nãy đã lỡ lời tiết lộ thân phận. Thẩm Thanh Độ cuống cuồng vào xóa bình luận.

Nhưng đã quá muộn. Ảnh chụp, video, bài đăng chế giễu... tất cả đã được lan truyền khắp Weibo.

Trong các ảnh chụp nóng, dân mạng còn tổng hợp được hàng loạt dấu vết Thẩm Thanh Độ dùng tiểu hào để like video bôi nhọ Lý Tễ của các tài khoản marketing. Thậm chí còn phát hiện cậu ta tự mình dùng tiểu hào đi thổi gió trên các hot search tiêu cực, không chỉ trong vụ sao chép lần này, mà cả những lần trước cũng vậy.

Không khó để thấy, Thẩm Thanh Độ hoàn toàn không phải là thiếu niên đơn thuần, hiền lành như vẻ ngoài.

【 Xem xong tiểu hào của Thẩm Thanh Độ, tôi chỉ có thể nói: cậu đừng quá hận Lý Tễ. 】

【 Nội dung được tiểu hào của cậu ta thả tim toàn là Weibo bôi nhọ Lý Tễ, hóa ra bạch liên hoa thật sự tồn tại ngoài đời. 】

【 Mới hôm qua còn dùng tiểu hào đi công kích nhân thân người khác bằng những từ ngữ bẩn thỉu... Thẩm Thanh Độ, chuyện này khó mà bình được, chúc cậu may mắn nhé. 】

Đúng lúc này, tổ chương trình 《Là Giả Sao》 hừng hực nhiệt tình tung ra một video dài, tổng hợp toàn bộ quá trình Lý Tễ bị bôi nhọ rồi minh oan, từ lúc bị vu là bạch nhãn lang, đến vụ sao chép tranh sơn dầu, từng khung thời gian được sắp xếp rõ ràng, cuối cùng còn có một trứng phục sinh vui nhộn.

Video vừa dễ hiểu vừa nhiều chi tiết, lại thêm nhạc nền vui tươi, đúng chuẩn phúc âm cho dân ăn dưa.

Video này do chính Giải Vân tự tay cắt ghép. Hắn vận dụng toàn bộ hai mươi năm kinh nghiệm, biến mười mấy phút thành bản siêu cut hoàn hảo, khiến cả tổ công tác phải vỗ tay tán thưởng.

Có người tò mò hỏi vì sao hắn chịu khó làm vậy, Giải Vân hừ hai tiếng, đầy tự hào: "Tôi đã là fan cấp cao Cây Tể Thái trong siêu thoại rồi, bước tiếp theo là tranh vị trí chủ trì siêu thoại. Đây là chuyện ta nên làm, ok?"

Câu này vừa hay bị Hoắc Chiêu đứng cạnh nghe thấy, chỉ lạnh nhạt cười một tiếng, không rõ là giễu cợt hay tán thưởng.

Sau đó, khi Giải Vân về nhà mở Weibo, mới phát hiện trời sập, tài khoản siêu thoại của hắn bị khóa, bị kéo vào danh sách đen, khiếu nại cũng không được.

......

Không thể phủ nhận, kỹ thuật cắt ghép của Giải Vân rất tốt. Video 《Là Giả Sao》 vừa đăng, độ thảo luận lại tăng vọt.

Dư luận xoay chiều quá nhanh khiến Lý Tễ có chút trở tay không kịp. Cậu chỉ biết vội vàng hủy chuyến đi sắp tới, chịu mất 20% phí vé, đau lòng đến nhăn mặt. May mà Hà lão sư đã công khai lên tiếng, nên chuyến đi tay không này cũng không uổng phí.

Hai ngày này may mắn đến mức khiến Lý Tễ khó tin. Phản ứng đầu tiên của cậu là nghi ngờ có phải Hoắc Chiêu lại âm thầm giúp mình hay không.

Mấy ngày gần đây, bọn họ đều gọi điện thoại trò chuyện giọng nói mỗi ngày. Ban đầu là Hoắc Chiêu chủ động gọi, sau đó thì thay phiên nhau, mỗi lần đều trò chuyện một hai tiếng.

Hoắc Chiêu không phủ nhận, chỉ nói rằng anh giúp dọn dẹp một số hắc hot search trước đó, đồng thời liên hệ với đoàn phim 《Là Giả Sao》. Phỏng vấn là thật, không thể làm giả, mà Lý Tễ nhận được nhiều sự giúp đỡ như vậy, vẫn là nhờ chính bản thân cậu.

Phương lão tiên sinh và những cư dân mạng đứng ra bảo vệ, cũng chỉ là vì sự thật.

"Ừm." Giọng Hoắc Chiêu thấp trầm, âm cuối hơi lặng, vẫn lạnh nhạt nhưng lại xen chút ôn nhu. "Chỉ là nhận thức được một đứa trẻ như em, người ta mới muốn giúp một tay. Nếu Tiểu Tễ muốn cảm ơn, thì nên cảm ơn chính mình đã là một đứa trẻ thiện lương, chân thành. Đúng không?"

Thiếu niên nghe xong, tai lập tức nóng bừng, trong lòng lại tràn đầy cảm động. Đáy mắt cậu ánh lên một tầng sáng, gò má ửng hồng. Lúc này, cậu cảm thấy Hoắc ca nói chuyện thật dễ nghe, vừa khiến người ngượng ngùng, vừa khiến tim lâng lâng. Trong lòng cậu thầm nghĩ, kỳ thật Hoắc ca nói cũng không sai...

Bởi vì Hoắc ca sẽ không nói dối. Vậy nên, có lẽ cậu thật sự cũng tốt được như vậy.

Hoắc Chiêu tiếp tục, giọng thấp trầm: "Hôm nay có muốn gọi video không? Hình như anh đã lâu rồi chưa nhìn thấy em."

Rồi tự nhiên bổ sung: "Còn cả vết thương trên đùi em nữa. Anh muốn xem nó đã lành chưa, có bị nhiễm trùng không."

Lý Tễ vốn định nói mấy hôm trước hai người vừa gặp mà, với cả vết thương cũng đã gần như lành rồi. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Cậu khẽ im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng đáp: "Muốn, Muốn gọi video."

Kết nối video.

Bây giờ là lúc chạng vạng. Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, trời chưa tối hẳn mà cũng không còn sáng. Trong phòng, rèm kéo nửa, đèn chưa bật, ánh sáng mờ mờ, tạo cảm giác trầm tĩnh.

Hoắc Chiêu vừa tắm xong. Lần này khác với lần trước mặc đồ thể thao xám giản dị, hắn khoác áo ngủ màu đen, dây lưng buộc lỏng, cổ áo hé mở. Tóc còn vương nước, vài giọt bọt nhỏ đọng trên xương quai xanh và lông mi, chỉ nhìn thấy nửa người trên, khi cúi sát màn hình còn thấp thoáng những đường nét rắn chắc.

Tuy giờ chưa đến buổi tối, nhưng mỗi lần gọi video với Hoắc ca, hình như đều trùng lúc anh vừa tắm xong.

Lý Tễ âm thầm nghĩ, trong lòng hơi ngượng ngùng, cũng có chút buồn bực không rõ.

Cậu lén nhìn đường cong trên người Hoắc Chiêu, rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, âm thầm an ủi: Rồi sẽ có thôi. Cơ bắp cũng sẽ có, đường nét cũng sẽ có

Hoắc Chiêu bỗng nở một nụ cười nhạt. Đúng lúc ấy, một giọt nước từ mái tóc anh rơi xuống, men theo đường nét sắc bén của gương mặt, chậm rãi trượt vào cổ áo. Lý Tễ thất thần, ánh mắt vô thức đi theo giọt nước ấy, cuối cùng rơi vào khoảng áo ngủ khẽ mở.

"Vì sao không nói gì?" Hoắc Chiêu híp mắt, ánh nhìn lướt qua thiếu niên đang ngẩn ngơ trước ống kính, giọng trầm thấp chậm rãi kéo dài: "Đang nhìn cái gì thế?"

Lý Tễ đầu tiên sững người, lúng túng "A" một tiếng, rồi chột dạ dời mắt đi, nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng.

Dù sao cũng là con trai với nhau, không phải nói là huynh đệ tốt sao? Huynh đệ nhìn cơ bụng của nhau thì có gì đâu. Là chuyện bình thường của đàn ông, sao lại gọi là nhìn lén chứ?

Mọi biểu cảm của cậu đều lọt vào mắt Hoắc Chiêu. Trong mắt anh, Lý Tễ giống như một con vật nhỏ lông mềm xù xì, bên ngoài mềm mại, bên trong trong suốt ấm áp, để người ta muốn tùy ý nhào nặn, mà bản thân lại hồn nhiên không biết, còn nghĩ mình chiếm được chút tiện nghi.

Nhưng Lý Tễ lại nghĩ ngược lại. Hoắc ca là người bị mình nhìn mà ngượng.

Cậu rơi vào vòng lặp cảm xúc kỳ lạ: Một mặt, cảm thấy hưng phấn mơ hồ khi bản thân dám nhìn lén Hoắc ca và khiến anh thẹn thùng. Mặt khác, lại thấy mình cũng quá xấu xa, ỷ vào Hoắc ca tính tình tốt mà tùy tiện như vậy.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng lời ra khỏi miệng lại càng táo bạo hơn: "Không có mà. Em có nhìn gì đâu." 

Lý Tễ lầm bầm, giọng còn mang chút lý lẽ, "Chắc là, chắc là anh quá nhạy cảm thôi, như vậy, không tốt đâu nha."

Dứt lời, Lý Tễ lại len lén liếc cơ bụng Hoắc Chiêu mấy cái, trong lòng cảm thấy bản thân đã chiếm được tiện nghi thật lớn.

Tuy bây giờ cậu còn chưa có cơ bụng, nhưng thế thì đã sao? Hoắc ca có thì có, chẳng phải cũng bị cậu tùy tiện bắt nạt như vậy à. Thiếu niên ngập tràn cảm giác hư vinh, trong nháy mắt đạt đến cực hạn.

Hoắc Chiêu khẽ nhướng mày, giọng trầm thấp: "Phải không?"

Lý Tễ nghiêm túc gật đầu, chắc chắn.

Phía sau lưng, chiếc đuôi lông xù tưởng tượng như ánh vàng lấp lánh của cậu lại phe phẩy không ngừng.

Thiếu niên mười tám tuổi, vẫn đang trong thời kỳ cá tính bộc lộ mạnh mẽ, sáng rực như ánh dương. Đây là lần đầu tiên Hoắc Chiêu thấy được một mặt khác của Lý Tễ, tựa như sau khi đã quen thân, cả người cậu trở nên sống động và rõ ràng hơn bao giờ hết.

Trong căn phòng tối, một vệt sáng len qua khe rèm rơi xuống. Lý Tễ đang nằm sấp trên giường xem điện thoại, ánh sáng hắt lên làn da trắng mịn, khuôn mặt thanh tú xinh xắn, đôi mắt sáng long lanh. Thân trên gầy mảnh, sạch sẽ tinh khôi, vạt áo hơi xốc lên, để lộ một đoạn eo nhỏ, gần như chỉ cần một bàn tay là che được.

Hoắc Chiêu nhìn đến mà thấy vừa buồn cười vừa yêu thích. Anh chiều theo tâm tình thiếu niên, nói mấy câu cậu thích nghe, như:  "Lên đại học sẽ còn cao hơn nữa."

"Ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi điều độ, luyện tập mới có hiệu quả."

Lý Tễ vừa nghe vừa gật đầu, nghiêm túc đến mức chỉ thiếu nước lấy sổ ra ghi chép.

Cậu nằm trong chăn, như chìm vào đám mây mềm mại. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi rả rích liên hồi, làm tâm trạng cậu cũng dịu hẳn xuống.

Loại thời tiết mưa to thế này, thật thích hợp để ngủ.

Tiếng Hoắc Chiêu vẫn trầm ổn bên tai, hình như còn đang hỏi vết thương trên đùi đã khép chưa. Lý Tễ chỉ mơ màng đáp ừm vài tiếng, mấy câu sau hầu như thành lẩm bẩm mê sảng: "Vận khí thật tốt..."

"Còn tưởng sẽ không có cơ hội."

"Hoắc ca đúng là tốt nhất."

Không biết từ khi nào, ý thức dần mơ hồ. Có lẽ vì thời gian này quá mệt mỏi, cậu cứ thế ngủ quên ngay trong lúc đang video call.

Tỉnh lại lần nữa là tờ mờ sáng hôm sau, khoảng hơn 5 giờ. Một giấc ngủ dài, an ổn đến hiếm có, chất lượng cũng cực tốt.

Video đã ngắt, chỉ còn giao diện trò chuyện hiển thị thời lượng cuộc gọi 6 tiếng đồng hồ.

Lý Tễ lập tức hiểu, Hoắc Chiêu chắc chắn đợi cậu ngủ say mới tắt máy.

Trên màn hình còn lại một tin nhắn:

【Z】: Ngủ ngon nha ●v●

Trừ những cuộc gọi đó ra, còn có hơn mười số lạ để lại cuộc gọi nhỡ, tất cả đều rơi vào khoảng nửa đêm, gần như một khắc không ngừng vang lên, mãi đến tầm bốn, năm giờ sáng mới chịu yên tĩnh.

Còn chưa kịp xem ai đã gọi tới, màn hình điện thoại lại nhảy sang giao diện cuộc gọi đến.

Người kia lại gọi tiếp.

Lần này vừa bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc mà hắn đã cho vào danh sách đen từ lâu, Thẩm Thanh Độ. Gần đây đối phương lại đổi sang một số mới.

... Thật đúng là không biết phiền.

"Lý Tễ, cậu nhất định phải gặp tôi một lần." Giọng Thẩm Thanh Độ lần này nghe có vẻ bình tĩnh hơn mấy lần trước. "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"... Không cần." Lý Tễ từ chối, giọng điệu càng bình tĩnh hơn.

Hai bên dây dưa thêm mấy phút vẫn không có kết quả. Lý Tễ dần mất kiên nhẫn, chuẩn bị cúp máy thì đầu bên kia chợt nói: "Tôi nghe nói ba mẹ muốn nhận nuôi cậu. Cậu hẳn cũng rất tò mò về mối quan hệ giữa cậu và ba mẹ tôi chứ?"

*

Quán cà phê, phòng riêng.

Cuối cùng, Lý Tễ vẫn quyết định gặp Thẩm Thanh Độ một lần. Không phải vì bị lời nói của Thẩm Thanh Độ lay động, cậu vốn chẳng hề hiếu kỳ về quan hệ giữa mình và Thẩm gia. Từ sáng sớm hắn đã biết sự thật này chẳng có gì đáng tò mò cả.

Cậu đến đây, một phần là muốn nói chuyện dứt khoát với Thẩm Thanh Độ, phần khác cũng có chút tò mò. Thẩm Thanh Độ rốt cuộc làm sao biết chuyện cậu và Thẩm gia có liên quan.

Trong nguyên tác, mãi đến giai đoạn sau của cốt truyện, Thẩm Thanh Độ vẫn hoàn toàn không biết bản thân là thiếu gia giả. Cậu ta chỉ nghĩ ba mẹ mình bỗng dưng phát thiện tâm, muốn nhận nuôi một anh trai rơi từ trên trời xuống.

Biến cố xảy ra sau khi Thẩm Thanh Độ cùng mấy người bạn đi đua xe thì gặp tai nạn. Thẩm Thanh Độ được đưa vào bệnh viện, hơi thở thoi thóp, cần truyền máu khẩn cấp.

Nhưng nhóm máu của cậu ta lại đặc biệt, bệnh viện lúc đó không có sẵn nguồn máu tương thích, chỉ có thể sử dụng máu trực hệ sau khi xử lý.

Ba mẹ Thẩm tuổi đã cao, tự nhiên không phù hợp. Mà trong quá trình xét nghiệm, phát hiện Thẩm Thanh Độ là nhóm máu O, trong khi cha Thẩm nhóm A, mẹ Thẩm nhóm AB. Vậy họ sao có thể sinh ra con nhóm O?

Trong tình thế cấp bách, cha Thẩm và mẹ Thẩm đành tiết lộ sự thật năm xưa đã trao đổi con, vừa khóc vừa nói với Lý Tễ rằng vì không muốn để Thẩm Thanh Độ chịu tổn thương, cũng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm trong nhà, nên mới giấu kín bí mật này.

Lúc đó đã hai năm kể từ khi Lý Tễ được nhận nuôi. Vì biến cố trong show tổng hợp mà bị toàn mạng chỉ trích, tuy thành tích thi đại học không tệ, nhưng vào phút cuối lại bị người ta thao túng nguyện vọng, từ chỗ có thể vào trường top ở thủ đô, rớt xuống một trường dân lập hạng ba ở quê nhà.

Học trường tư lại cần nhiều tiền, Lý Tễ không kham nổi, mà cũng ngại mở miệng xin tiền cha mẹ nuôi, đành nghỉ học đi làm, dành dụm tiền học phí để ôn thi lại. Đúng lúc đang trong năm ôn thi quyết định vận mệnh, thì tai nạn của Thẩm Thanh Độ xảy ra ngay trước kỳ thi chỉ vài ngày.

Đây chính là đoạn mà mỗi lần nhớ lại, Lý Tễ đều cảm thấy buồn nôn.

Trong sách viết như sau:

【Khi đối diện với tai nạn của anh trai ruột Thẩm Thanh Độ và sự khẩn cầu của ba mẹ ruột, Lý Tễ lại tỏ ra lạnh nhạt khác thường, từ chối truyền máu, chỉ nói rằng bản thân cần tập trung ôn thi đại học.

Trước sự vô tình này, Thẩm gia đành áp dụng biện pháp cưỡng chế, dùng quan hệ nhốt cậu trong bệnh viện để ép truyền máu. Đến khi Thẩm Thanh Độ hoàn toàn hồi phục, họ mới thả Lý Tễ ra.

Một tháng sau, kỳ thi đại học đã kết thúc. Lý Tễ vì vậy bỏ lỡ cơ hội thay đổi số phận lần thứ hai.

Thẩm Thanh Độ không hiểu nổi sự chất vấn điên cuồng của Lý Tễ, chỉ cảm thấy cậu quá máu lạnh, vì một kỳ thi đại học bình thường và chút oán hận riêng tư, mà nỡ để anh trai ruột của mình rơi vào hiểm cảnh, thật là đáng trách.】

Lý Tễ: "......"

Ngoài cảm giác buồn nôn, mỗi lần đọc đến đoạn cốt truyện này, cậu đều thấy nhân sinh quan và hơn mười mấy năm được giáo dục của mình bị đả kích nặng nề.

Mấy dòng chữ ngắn ngủi, vậy mà lại có thể khiến tam quan của người ta chấn động vỡ nát. Từ chuyện giam giữ phi pháp cho đến việc cản trở một thí sinh thi đại học, Thẩm gia quả thật ai nấy đều rất có bản lĩnh.

Ấy vậy mà hôm nay, vốn dĩ phải mãi đến nửa sau cốt truyện mới phát hiện sự thật, tiểu thiếu gia ngây thơ Thẩm Thanh Độ lại chủ động gọi điện cho cậu, để lộ ra rằng có lẽ cậu ta đã lờ mờ biết được điều gì đó.

Cái nhận nuôi mà Thẩm Thanh Độ nhắc tới, vốn chỉ xuất hiện sau biến cố trong show tổng hợp. Bây giờ xem ra, thời điểm đã bị kéo đến sớm.

Điều này khiến Lý Tễ nhận ra cốt truyện đã sớm lệch hẳn đi, vì thế cậu không do dự, lập tức đồng ý hẹn gặp tại quán cà phê, muốn xem rốt cuộc lệch đến bước nào.

Thẩm Thanh Độ đã ngồi đợi từ sớm, trên bàn còn đặt hai ly cà phê nóng hổi.

Khi ghế bị kéo ra, cậu ta vừa thấy khuôn mặt Lý Tễ, lại liếc nhìn quần áo đơn sơ trên người cậu, lập tức cảm giác dạ dày hơi co thắt. Nghĩ đến lý do Lý Tễ chịu đến đây, trong lòng cậu ta chỉ thấy châm chọc buồn cười.

Cái tên này thường ngày giả vờ thuần phác, ra vẻ thanh cao biết bao nhiêu. Cuối cùng chẳng phải cũng vì ngửi thấy mùi tiền mà lập tức mất hết tôn nghiêm, chạy đến đây hay sao?

Tối qua cậu ta lướt Weibo, nhìn thấy những lời mỉa mai kia, tức đến toàn thân run rẩy. Dù đã khóa tài khoản, hắn vẫn trằn trọc suốt đêm không ngủ. Lời bàn tán từ người hầu càng khiến cậu ta xấu hổ không chịu nổi.

Đến sáng nay, ngay trước khi ra quán cà phê, cậu ta còn nhận được bưu kiện từ ban tổ chức cuộc thi vẽ sơn dầu thiếu niên toàn quốc. Bưu kiện thông báo sẽ gỡ bức tranh đoạt giải của cậu ta khỏi triển lãm, đồng thời thu hồi giấy chứng nhận cùng huy chương, yêu cầu cậu ta gánh vác trách nhiệm.

Ban tổ chức còn đăng thông báo trên Weibo, bên dưới có không ít người kiến nghị trao giải thưởng lại cho Lý Tễ, nói rằng cậu mới là thiên tài hội họa thực sự, là viên ngọc bị chôn vùi. Ngay cả á quân của cuộc thi cũng tỏ ý giải thưởng vốn nên thuộc về Lý Tễ, họ sẵn sàng nhường lại.

Huy chương ấy vốn là niềm kiêu hãnh lớn nhất của Thẩm Thanh Độ trong danh hiệu "Thiếu niên thiên tài hội họa", giá trị còn hơn hẳn những giải quốc tế mà cậu ta từng tham gia. Nó hiện vẫn treo trong phòng khách nhà họ Thẩm, lấp lánh chói mắt.

Giờ cậu ta chẳng biết phải đối mặt với ba mẹ Thẩm, hay với đám bạn trong giới thế gia thế nào. Gần đây cậu ta không dám đăng gì lên vòng bạn bè, lỡ lướt thấy tin về các triển lãm hội họa là lại thấy như bị âm thầm mỉa mai chuyện sao chép đoạt giải.

Thẩm Thanh Độ trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng quyết định xác nhận điều quan trọng nhất trước, Lý Tễ có phải con riêng hay không.

Nếu là con riêng, vậy mẹ ruột cậu ở đâu? Nếu Lý Tễ thực sự là đứa con không thể thấy ánh sáng, vậy cậu ta hoàn toàn có thể lý giải tại sao dư luận ác ý nhắm vào Lý Tễ, bởi ai cũng sẽ coi thường một kẻ trộm danh đoạt lợi.

— Chỉ cần mọi người biết sự thật này, họ sẽ một lần nữa đứng về phía cậu ta.

Thẩm Thanh Độ đè nén cảm giác ghê tởm và hưng phấn khi nghĩ đến cảnh vả mặt ngược dòng sau này, cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Lý Tễ. Một lúc lâu sau, cậu ta mới nở nụ cười: "Uống cà phê đi. Ở đây có Jamaica Blue Mountain, không phải loại đắt nhất, nhưng rất hợp với người thường uống."

Chỉ đến khi thấy Lý Tễ đưa ly lên môi, cậu ta mới cảm thấy yên tâm, bắt đầu không che giấu gì nữa.

Thẩm Thanh Độ tiếp tục hỏi: "Nếu bây giờ tôi đưa cậu một con số, cậu có thể lập tức rời khỏi kinh thành, tránh xa tôi và người nhà tôi, mãi mãi không xuất hiện trước mặt chúng tôi hay trên truyền thông nữa không?"

Cậu ta giơ tay làm số bảy, ám chỉ vài trăm vạn.

Lý Tễ im lặng một lúc, rồi lắc đầu, rõ ràng là từ chối.

"Tôi đã đoán trước." Thẩm Thanh Độ hít sâu mấy lần, cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Nếu có thể được nhà họ Thẩm nhận nuôi, cậu sao có thể cam tâm sống cuộc đời bình thường? Vốn dĩ tôi không định nói, nhưng nếu không nói, cậu chắc gì đã chịu đến..."

Lý Tễ điềm tĩnh cắt ngang: "Cậu hẹn tôi đến đây chỉ để nói mấy câu này, uống ly cà phê sao?"

Vừa mới bước vào quán, liếc lên bảng giá trên tường, Lý Tễ liền thấy Jamaica Blue Mountain mà Thẩm Thanh Độ nhắc đến, một ly hơn ba trăm tệ. Có lẽ trong mắt cậu, người thường là khái niệm khác hẳn. Đối với Lý Tễ, loại cà phê này hoàn toàn không nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, chẳng hề thích hợp với người thường chút nào.

Còn cái gọi là bình thường mấy trăm vạn kia, cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Cậu sẽ không nhận, cũng như sẽ không chấp nhận sự nuôi dưỡng của nhà họ Thẩm. Dù Thẩm Thanh Độ hôm nay không nói, Lý Tễ cũng sẽ từ chối. Cậu muốn một cuộc sống chân chính bình dị như người thường, thi đại học, học lên thạc sĩ, tìm một công việc ổn định, bình thản sống hết một đời.

"Tuy không biết cậu nghe từ đâu ra mấy tin nhảm này, nhưng tôi sẽ không nhận sự nuôi dưỡng của nhà họ Thẩm, cũng không cần tiền của cậu." Lý Tễ nắm ly cà phê ấm tay, giọng điệu bình thản, không hề dao động.

Thẩm Thanh Độ cười nhạt, sự chán ghét rốt cuộc không giấu được, dựa lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Cậu muốn chứng minh thế nào đây? Rằng cậu thật sự sẽ không nhận sự nuôi dưỡng của ba mẹ tôi? Hay chỉ ngoài miệng nói cho vui?"

Lý Tễ đôi mắt đen nhánh, suy nghĩ một lát, rồi điềm tĩnh đáp: "Tôi không có nghĩa vụ chứng minh với cậu. Nếu cậu không tin, tôi cũng không có cách nào. Chuyện này không liên quan gì đến tôi."

Trong mắt Thẩm Thanh Độ, đó chỉ là ngụy biện. Nhưng Lý Tễ vốn không định thuyết phục cậu ta.

Rốt cuộc, hạ trùng không thể bàn chuyện băng giá. Một người được mười mấy năm giáo dục chính quy như hắn, căn bản không thể đồng điệu với loại tam quan méo mó của kẻ thích dùng thủ đoạn phi pháp ngoài vòng pháp luật kia.

"Mặt khác." Lý Tễ hỏi: "Trên điện thoại cậu nói tôi với Thẩm gia có quan hệ, là ý gì?"

Thẩm Thanh Độ sững ra một lúc, rồi đáp: "... Chính là quan hệ nhận nuôi thôi, còn có thể là gì nữa?"

"......"

Câu trả lời như không trả lời, đúng là khiến người ta cạn lời.

Lý Tễ học Hoắc Chiêu, thỉnh thoảng cũng biết tỏ ra lạnh nhạt. Gặp những tình huống phi lý thế này, cậu quyết định thử áp dụng thủ đoạn phi thường quy, làm một kẻ lãnh khốc một lần, ví dụ như lúc này.

"Không còn gì để nói thì tôi đi trước." Cậu ngửa đầu uống cạn ly cà phê đắt đỏ, sạch sẽ đến giọt cuối cùng, rồi đặt lại trên bàn mấy trăm tệ tiền mặt, tiền thù lao hôm sinh nhật Thẩm Thanh Độ lần trước.

Dùng cách này tiêu đi, cảm giác còn soái hơn cả mua vé tàu.

Cậu không cho Thẩm Thanh Độ cơ hội lên tiếng, dứt khoát rời khỏi quán, chuông gió trên cửa vang lên leng keng thanh thúy.

Đi được một đoạn, Lý Tễ mới gửi tin nhắn cho Hoắc Chiêu:

【AAAA Dã Thái Thổ Đặc Sản Cung Ứng Tiểu Lý 】: Hôm nay làm một chuyện cực khốc, cảm giác chính mình rất soái.

【AAAA Dã Thái Thổ Đặc Sản Cung Ứng Tiểu Lý 】: Miêu miêu thăm dò.jpg

Sticker này là cậu trộm từ Hoắc Chiêu.

Trên đường rời quán, Lý Tễ đã nghĩ rất nhiều về lý do Thẩm Thanh Độ nhất định phải hẹn hắn đến.

Có loại thị phi nào cần cậu phải xuất hiện tận nơi mới có thể tạo thành đây? Hiển nhiên, việc vừa rồi bảo cậu nhận tiền rồi rời đi thì không được, nói vài câu khiêu khích, vô nghĩa cũng không được, những việc này hoàn toàn có thể lan truyền trên mạng. Chỉ có một chuyện, bắt buộc phải để Lý Tễ xuất hiện tại quán cà phê mới làm được, đó chính là ly cà phê ban đầu kia.

Dựa vào thời gian qua quan sát Thẩm Thanh Độ, cậu ta tuyệt đối không phải kiểu người sẽ chủ động nhiệt tình với những người địa vị thấp hơn mình, trừ khi có yêu cầu đặc biệt, chẳng hạn vì danh tiếng bên ngoài, hoặc là vì một nguyên nhân khác, ví dụ như muốn xác nhận một việc gì đó.

Cụ thể hơn, là muốn xác nhận mối quan hệ giữa bản thân Lý Tễ với cha Thẩm và mẹ Thẩm.

Mà sau khi Thẩm Thanh Độ thấy cậu uống xong ly cà phê kia, thái độ lập tức khác hẳn trước đó, hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của cậu. Ly cà phê đó, chính xác hơn, là ly cà phê dính nước bọt của cậu, mới là mục đích thật sự của Thẩm Thanh Độ.

Còn nước bọt, đơn giản chính là để mang đi làm giám định DNA.

Trong tiểu thuyết, sau khi biết mình không phải con ruột của Thẩm gia, Thẩm Thanh Độ từng tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống suốt một thời gian dài. Thẩm gia lo lắng khôn cùng, cuối cùng vẫn là công chính Chu Hành Giản đến Thẩm gia, lén vào phòng cậu ta, sau một phen mây mưa, Thẩm Thanh Độ nhận được sự an ủi của tình yêu, tâm trạng mới dần tốt lên.

Xuất phát từ tư tâm, Lý Tễ thật sự rất muốn biết, nếu hiện tại Thẩm Thanh Độ biết cậu đúng là con ruột của cha mẹ Thẩm, sẽ phản ứng thế nào.

Bình Luận (0)
Comment