Hành lý của Lý Tễ vốn không nhiều. Lúc đến cũng chỉ có một chiếc vali đơn giản. Giờ bên trong không còn rau dại hay đặc sản quê chiếm chỗ, chỉ còn vài bộ quần áo cũ kỹ, vá chằng vá đụp, giặt đến trắng bệch. Chiếc vali nhỏ đã gần đầy.
Nam nhân đứng cạnh, nhìn thiếu niên tỉ mỉ gấp từng món, xếp ngay ngắn vào vali. Cuối cùng, anh tự nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay về phía ngăn trong cùng của vali, nơi đặt đồ lót và quần áo mặc trong.
Hoắc Chiêu tiếp tục vai diễn người đàn ông hiền lành, chính trực, giọng nói ấm áp đến mức làm người khác nóng tai: "Để anh giúp em xếp nhé."
"......"
Đến mức chậm hiểu như Lý Tễ cũng nhận ra chuyện này hình như không ổn lắm.
Nếu từ chối, Hoắc ca có nghĩ mình cố tình xa cách, làm anh buồn không? Nhưng nếu không nói gì, để người khác gấp cả q**n l*t của mình hình như cũng không đúng cho lắm.
Hơn nữa, q**n l*t của cậu đều là đồ cũ, mặc lâu rồi, không có tiền mua mới. Cậu lo Hoắc Chiêu sẽ ghét bỏ.
Do dự một lúc, Lý Tễ vẫn cố gắng chọn giọng điệu nhẹ nhàng, không làm tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của người khác: "Không, không cần đâu, cũng chỉ có mấy món thôi."
Nói xong liền vội vã tăng tốc động tác thu dọn.
Hoắc Chiêu lúc này không tiếp tục kiên trì nữa, thông tình đạt lý mà thu tay về. Anh hiểu rất rõ, nếu quá vội vàng, quá nhanh kéo gần quan hệ, sẽ chỉ dọa con vật nhỏ mới thử thăm dò vươn móng vuốt lông xù phát tín hiệu hữu hảo, khiến nó hoảng sợ rút về ổ.
— Ừ, về sau cơ hội còn nhiều.
Rời khách sạn, thang máy vừa vặn gặp Lâm Thi. Cô hốt hoảng, thần sắc nôn nóng, không kịp nói với bọn họ hai câu, cửa vừa mở liền bước giày cao gót rời đi. Một bên còn gọi điện thoại, giọng chói tai: "Cái gì cơ, cậu ta muốn rút khỏi chương trình? Đùa cái gì vậy... Đài truyền hình đâu phải Thẩm gia nhà cậu ta mở, muốn tới là tới, muốn đi là đi..."
Tiếng nói xa dần, Lý Tễ mới thu hồi ánh mắt nhìn theo.
Cậu vừa rồi hình như nghe thấy hai chữ Thẩm gia?
Nói đến chuyện này, hôm qua Thẩm Thanh Độ lấy được mẫu nước bọt của cậu, chắc hẳn đã đem đi làm xét nghiệm ADN rồi. Lý Tễ từng tra trên mạng, bình thường bệnh viện không được phép lén xét nghiệm ADN. Dù có làm, kết quả gien cũng phải mất năm đến bảy ngày làm việc.
Nhưng nếu là Thẩm gia, người từng có thể phối hợp với bệnh viện giam cậu để rút máu trong nguyên tác thì chuyện này chắc chắn không chỉ làm được, mà còn nhanh hơn.
Hiện tại, chỉ có thể chờ Thẩm Thanh Độ chủ động liên lạc.
Buổi sáng, Hoắc Chiêu xách vali của cậu, còn Lý Tễ ôm cặp sách cũ kỹ, lặng lẽ theo sau lên xe.
Tài xế tỏ ra nhiệt tình bất thường, thiện ý đến mức khiến Lý Tễ hơi không quen.
Vương Khôn còn rất có mắt nhìn, cười nói: "Hoắc tổng lần đầu tiên đưa người về nhà đấy."
Lý Tễ: "..."
Cảm giác hơi quái lạ.
Tại sao ông chủ nhà mình gần một tháng nay tính tình thay đổi hẳn? Vì sao người xưa nay chẳng quan tâm mạng xã hội, gần đây lại bị hắn bắt gặp đang lướt video Lục Âm? Vì sao hai hôm trước còn đón một thiếu niên lên xe? Hàng loạt nghi vấn từng làm Vương Khôn hoang mang, giờ phút này, khi lần nữa nhìn thấy Lý Tễ, dường như đều có đáp án.
Hắn cảm thấy mình không chỉ phát hiện ra chân tướng, mà còn đang thủ vai quan trọng không thể thiếu, giống như quản gia trong phim thần tượng. Tổng tài mười mấy năm cấm dục, một ngày nào đó bỗng mang một thiếu niên về nhà, rồi nói: "Thiếu gia đã thật lâu không cười như vậy rồi."
Đây chẳng phải là mấu chốt kinh điển trong phim thần tượng sao?
Lão bản đã dặn phải chăm sóc thật tốt vị Tiểu Lý thiếu gia này, Vương Khôn lập tức nảy sinh một cảm giác trách nhiệm nặng nề. Lên xe mở cửa, dâng nước, miệng liên tục gọi Thiếu gia, chỉ thiếu điều bày thêm bàn ăn trong xe.
Lý Tễ ngượng ngùng lí nhí cảm ơn, đợi xe dừng lại ở điểm đến, cậu lập tức xuống xe, đi nhanh mấy bước để kéo giãn khoảng cách, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
... Vị tài xế này, thật sự quá nhiệt tình.
Ánh mắt hắn nhìn mình, còn ánh lên một loại mong chờ kỳ lạ.
Hoắc Chiêu không sống ở Hoắc gia nhà cũ, mà ở một khu chung cư cao cấp tại đoạn đường vàng giữa Đông khu và Tây khu thủ đô, cách Đại học Kinh Thành chỉ vài phút lái xe.
Vừa bước vào cửa, giọng Hoắc Chiêu khẽ trầm xuống, mang theo sự bình thản dễ nghe: "Nơi này bình thường, ngoài dì giúp việc ra, chỉ có mình anh ở. Hiện tại, có thêm em nữa, là hai người."
Câu cuối hơi nhấn nhẹ, như ẩn chứa một niềm vui khó giấu.
Trong phòng thật sự rất tĩnh mịch. Tông màu xám, đen, trắng vốn mang sẵn vẻ lạnh lẽo; sàn cẩm thạch bóng loáng, nội thất phong cách công nghiệp hiện đại, hoàn toàn tránh xa sắc gỗ ấm áp. Trên bàn không một món đồ thừa, một hạt bụi cũng không có, sạch sẽ đến mức phản quang, lạnh lẽo mà ngăn nắp, căn bản không giống như nơi có người ở.
Dì Khang đã được báo trước rằng Lý Tễ sẽ tới, nhưng không nghĩ là sớm thế này, lại phong trần mệt mỏi, gầy đến đáng thương. Bất kỳ ai nhìn cũng sẽ thấy lòng mềm xuống.
Lý Tễ vừa vào cửa liền hơi câu nệ, cúi đầu đứng yên cạnh Hoắc Chiêu, chỉ lễ phép chào hỏi dì Khang xong thì lặng im, không nói thêm lời nào.
Cậu vẫn còn khẩn trương, ôm chặt cặp sách, mười ngón siết đến trắng bệch.
Cậu không phải không tin Hoắc Chiêu, chỉ là chưa từng đến nhà bạn cùng tuổi nào làm khách, lần đầu tiên ở nhờ nhà người khác luôn thấp thỏm bất an. Trước đây đến Thẩm gia, cũng chỉ là quay chương trình, ăn xong vài món rồi đi, căn bản không thể tính là làm khách.
Trong lúc cậu còn đang giật mình, giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu: "Để anh dẫn em đi xem phòng ngủ, được không?"
Hoắc Chiêu nhìn ra sự câu nệ của cậu. Dì Khang không biết từ khi nào đã rời đi, trong nhà lại chỉ còn hai người họ.
Lý Tễ ngoan ngoãn đáp: "Vâng, được ạ."
Cổ tay thiếu niên mảnh khảnh, đủ để anh nắm trọn bằng một tay. Hoắc Chiêu rũ mắt nhìn xuống, thấy mái tóc mềm sắp chạm vai mình, khóe môi gần như không thể nhận ra mà khẽ nhếch lên, hài lòng với khoảng cách gần gũi này.
Lý Tễ hoàn toàn không nghĩ nhiều, Hoắc ca làm sao có ý xấu được? Chắc chỉ muốn tiện hơn để dẫn cậu đi xem phòng thôi.
Quyết định có vẻ gấp gáp, nhưng mục đích của nam nhân lại là mưu tính từ lâu. Sớm một chút hay muộn một chút cũng chẳng khác gì, vì căn phòng này vốn đã được Hoắc Chiêu tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ chờ chủ nhân mới xuất hiện.
Phòng ngủ này hoàn toàn khác biệt với tông lạnh bên ngoài. Sớm đã bật sưởi, không khí ấm áp, cửa sổ hướng thẳng ra dòng sông. Ban đêm, có thể nhìn thấy bóng đêm phồn hoa của thành nội; còn hiện tại khi đèn sáng, ánh sáng vàng dịu dàng bao trùm khắp căn phòng. Ban ngày, chỉ cần kéo rèm, ánh nắng sẽ tràn ngập từng góc.
Trên giường trải chăn màu nhạt mềm như mây, bày biện đủ loại thú bông, trong đó có một con mèo Maine Coon khổng lồ, đặt ngay bên gối, thật đến mức như có thể động đậy.
Bên kia là giá sách cao, khiến mắt Lý Tễ lập tức sáng lên. Cậu lướt nhanh qua tiêu đề, đa phần là sách toán học.
"Trước em từng nói thích toán học, trong nhà vừa hay có, nên anh để ở đây." Hoắc Chiêu nói: "Trong thư phòng còn nhiều nữa."
Thấy Lý Tễ nhìn giường đầy thú bông, anh dừng một chút, hỏi: "Những thứ này, em không thích à?"
Không, thích, rất thích!
Lý Tễ vội lắc đầu, sợ anh hiểu lầm.
Cậu chớp mắt thật chậm, vẫn đứng ở cửa, khuôn mặt non nớt tràn đầy bất an và bối rối trước sự quan tâm chưa từng có. Ngoại trừ quầy tạp hóa nhỏ cạnh trường, cậu chưa bao giờ có phòng của riêng mình. Vậy mà Hoắc Chiêu giờ lại nói, những quyển sách này, những con thú bông này, cả căn phòng này, đều là chuẩn bị cho cậu.
Cậu không phải chưa từng mơ ước có một căn phòng. Mỗi khi co ro trên tấm ván hẹp cứng, một ngày chỉ ăn nửa cái bánh bột ngô, nửa đêm đói đến dạ dày run rẩy, Lý Tễ sẽ lặng lẽ tưởng tượng. Tương lai, nếu thi đỗ đại học, kiếm được tiền, cậu sẽ có một căn phòng nhỏ 50 mét vuông, có thể chỉ là nhà thuê, nhưng ít nhất không phải sống nhờ như khách qua đường.
Cho nên khi biết vận mệnh đã bị cốt truyện định sẵn, khi cơ hội thi đại học hai lần đều vụt mất, lần đầu tiên trong đời, Lý Tễ cảm thấy thế giới như sụp đổ. Cảm giác bất lực không thể thay đổi số phận ấy, chẳng lời nào diễn tả nổi.
Cậu đến tham gia chương trình này, ngoài kiếm tiền và muốn xem thử Thẩm gia có thật sự như trong tiểu thuyết, còn một lý do khác: muốn biết liệu cốt truyện có thể thay đổi hay không.
—— Và sự xuất hiện của Hoắc Chiêu, chính là bước ngoặt đầu tiên mà cốt truyện chưa từng nhắc đến. Giây phút ấy, giống như đứa bé xám xịt từng thèm khát được quan tâm năm nào, cuối cùng cũng được ôm ấp, từng chút một được dỗ dành.
Hoắc Chiêu luôn nói muốn cậu bầu bạn, nhưng cũng đồng thời cho cậu thật nhiều.
"Ngủ sớm một chút nhé." Hoắc Chiêu hơi cúi xuống, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên, chắc chắn không còn sương mù, mới khẽ xoa tóc cậu, giọng điệu bình thản mà dịu dàng.
"Tễ Tễ, em chịu đến đây với anh, anh thật sự rất vui."
Như vậy là đủ rồi.
*
Thực tế, sau khi gửi mẫu đi xét nghiệm, Thẩm Thanh Độ rất nhanh nhận được hai bản báo cáo.
Một là giữa Lý Tễ và Thẩm phu nhân. Bản kia là giữa Lý Tễ và cha Thẩm. Trong lòng Thẩm Thanh Độ luôn thiên về khả năng, nếu Lý Tễ thật sự là con rơi, vậy chắc là do cha Thẩm phong lưu bên ngoài. Dù sao, nhà bọn họ không hiếm chuyện phụ nữ đến quấy rầy. Nhưng những người đó, chưa ai từng mang thai thành công.
Chuyện này ở nhà giàu quá mức bình thường. Vợ chồng kết hôn vì gia tộc, tình cảm nhạt nhẽo, không sinh được con thì chẳng chia được tài sản. Thẩm phu nhân mặc kệ, chỉ cần ném ít tiền đuổi đi. Còn bọn họ, đám con cháu Thẩm Thanh, cũng giả vờ nhắm mắt làm ngơ.
Dù thế nào, xét nghiệm vẫn là an toàn nhất.
Cậu ta thấp thỏm mở túi niêm phong, rút mấy tờ giấy mỏng ra, mắt nheo lại thành khe hẹp để đọc.
Ngay khi nhìn thấy trên tờ đầu tiên dòng kết luận. "Căn cứ vào kết quả phân tích DNA hiện có, người giám định là cha ruột sinh học của người được giám định." Trái tim Thẩm Thanh Độ nặng trĩu.
Cậu ta tự an ủi mình. Cho dù Lý Tễ thật sự là con ruột của chaThẩm phụ, thì cũng thế thôi. Một đứa con rơi vĩnh viễn không thể so với cậu ta,Thẩm thiếu gia đường đường chính chính.
Kỳ thật, tờ giấy thứ hai cũng không cần xem. Thẩm Thanh Độ tâm loạn như ma, chỉ muốn gom hết giấy tờ lại đem đốt cho xong. Nào ngờ tay vừa trượt, tờ giấy mỏng còn sót lại rơi xuống đất.
Khi xoay người nhặt lên, ánh mắt cậu ta vô thức lướt qua, lại khiến đôi mắt mở to, trái tim đập dồn dập ——
Trên mặt giấy, kiểu trình bày giống hệt tờ đầu tiên, rõ ràng và rành mạch viết: 【Căn cứ tư liệu hiện có và kết quả phân tích DNA, xác nhận người giám định và người bị giám định là quan hệ mẹ con sinh học.】