Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 31

Buông điện thoại, Lý Tễ không định bình luận gì về chuyện Thẩm Thanh Độ tự xưng gặp vấn đề tâm lý nên tạm rời khỏi chương trình. Cậu thừa nhận mình không quá thiện lương, trong lòng vẫn có chút tư tâm.

Nếu là thật thì cậu lại hy vọng nó là giả. Nếu là giả thì lại có một phần trong lòng mong nó là thật.

"Còn muốn tiếp tục tham gia không?" Hoắc Chiêu hỏi, vừa nhét vào miệng thiếu niên một miếng bánh sữa đậu nành mềm ngọt, vừa liếc qua điện thoại trong tay cậu. Sau đó anh cúi mắt, cắm ống hút vào ly sữa ấm, đưa đến bên miệng Lý Tễ, thần sắc bình tĩnh: "Nếu không muốn, thì đừng đi."

Trước mặt, bàn trà nhỏ chất đầy đồ ăn vặt đủ kiểu. Hoắc Chiêu nói rằng đây là mấy thứ mình thường dự trữ khi bận viết luận văn mà không kịp ăn cơm, nhưng giờ lại bị Lý Tễ một người tiêu diệt hết.

Sữa bò hơi ngọt, hương nồng vị sữa, hòa cùng mùi thơm giòn tan của bánh quy và chút chua ngọt của hạt quả khô trong miệng, dung hợp lại thật vừa miệng.

Lý Tễ hút một ngụm sữa, mơ hồ đáp hai tiếng: "Muốn đi. Có thể tiết kiệm được chút tiền. Đến lúc đó, có thể mời anh ăn cơm."

Hiện tại, cậu xem như đang ăn ở miễn phí trong nhà Hoắc ca. Trong lòng thầm tính toán, muốn tích góp ít tiền, cuối tháng sẽ lặng lẽ đưa cho anh, coi như tiền thuê nhà và tiền cơm. Với tính cách của Hoắc Chiêu, chắc chắn anh sẽ không chủ động nhận tiền.

Còn mời khách ăn cơm là chuyện khác, cậu thật sự muốn mời anh một bữa tử tế.

"Ăn cái gì cũng được sao?" Hoắc Chiêu xoa nhẹ mái tóc mềm của cậu, giọng trầm thấp mà êm tai. "Nếu cảm thấy không thoải mái, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại."

Lý Tễ kiên định gật đầu: "Em muốn tiếp tục tham gia. Ăn gì cũng được."

Như cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, thiếu niên lại thẹn thùng bổ sung: "Cái gì cũng được. Ăn thật quý cũng không sao."

*

Liên tiếp mấy lần phát sóng trực tiếp xảy ra sự cố, làm《 Hạnh Phúc Lưỡng Cực 》 gần như mất sạch duyên người qua đường. Để vãn hồi danh tiếng, tiết mục tổ quyết định làm một kỳ đặc biệt, tổ chức hoạt động quyên góp giúp trẻ em vùng núi được đi học, còn mời Lý Tễ chia sẻ cảm nghĩ.

Hẳn là nhờ đoạn video từ chương trình 《Là Giả Sao》 trước đó khiến khán giả hiểu hơn khát vọng học tập nơi núi lớn. Đạo diễn vốn nhạy với lưu lượng và tiền, lần này tính toán cũng không tệ.

Lý Tễ nghĩ ngợi rồi lên tiếng. Mục đích thực sự của tiết mục tổ thế nào, cậu không tiện phán đoán. Nhưng từ kết quả mà nói, nếu có thể giúp nhiều người biết đến núi lớn, tiếp cận núi lớn, để bọn trẻ có thêm cơ hội học tập, vậy chính là chuyện tốt.

"Kỳ thật hai năm gần đây, nhờ sự đầu tư của chính phủ, cuộc sống mọi người đã cải thiện rất nhiều." Cậu nói, "Ở bậc tiểu học, trung học, chính phủ còn cung cấp cơm trưa dinh dưỡng miễn phí. Nhiều bạn nhà khó khăn, đi học cũng là để được ăn bữa cơm này."

Thấy đạo diễn ánh mắt chờ mong, Lý Tễ lại nói thêm: "Rất nhiều đứa trẻ thực ra rất thông minh, chỉ là thiếu điều kiện. Mỗi người đều có một chút ánh sáng riêng của mình."

Cậu nói toàn là sự thật. Khi còn ở trong núi, những đứa luôn gọi anh trai đều là trẻ thiếu cha hoặc không có cha mẹ, hoặc cha mẹ đi làm xa, hoặc gặp ngoài ý muốn đã sớm rời đời.

Bọn trẻ sống cùng ông bà già yếu, hay chú bác thân thích. So với trẻ em thành phố, bọn chúng chỉ là ít may mắn hơn.

Nếu không có cơ hội học tập mà chính phủ mang đến, bọn trẻ sẽ rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, lớn lên lại đi làm thuê ở thành phố, rồi con cái của chúng lại lặp lại quỹ đạo ấy, vĩnh viễn bị nhốt trong một mảnh trời nhỏ bé.

Nếu có thể nhân cơ hội này tranh thủ thêm sách vở, giáo dục, tài nguyên ăn mặc ở đi lại cho bọn nhỏ Nhật Bá thôn, thì còn gì tốt hơn.

Kỳ đặc biệt lần này vì đề tài nhạy cảm nên không phát sóng trực tiếp. Lời của Lý Tễ vừa thật vừa tròn trịa, tìm không ra sơ hở, dù muốn ác ý cắt ghép cũng không có chỗ ra tay. Huống hồ tiết mục tổ hiện tại như ngồi trên lửa, không bị cư dân mạng ép đến đình bản đã là may, nào dám giở trò.

Cùng lúc đó, ekip còn đặc biệt mời mấy đứa trẻ từng xuất hiện trong video trước, hỏi từng đứa lớn lên muốn làm gì. Một đứa đáp: "Muốn đi thành phố làm công."

Vì trong nhận thức của nó, cha mẹ đều làm công ngoài thành, đó chính là mơ ước.

Đến cả Lâm Thi, người luôn miệng sắc mặt lạnh, cũng không nhịn được rưng rưng, vội vàng quay đi lau nước mắt.

Khi chương trình lên sóng, phản hồi ngoài dự đoán lại tốt. Bình luận khu hiếm hoi không phải một mảnh huyết vũ tinh phong, mà tràn đầy lời hỏi thăm về quyên góp, gửi quần áo, gửi sách vở.

Sự thật chứng minh, không chỉ những chiêu trò cẩu huyết hay kịch bản gây tranh cãi mới tạo được lưu lượng. Những đề tài chính năng lượng, chạm tới lòng người, cũng có thể khiến khán giả dừng lại.

【 Kỳ thật, loại bỏ mặc kệ này chưa phải điều đáng giận nhất. Đáng giận nhất là bỏ mặc đứa lớn ở nhà, rồi lại ra ngoài sinh một đứa nhỏ, mang tiếng con riêng. Nếu là con gái thì càng đáng thương. Tôi hồi nhỏ chính là như vậy. 】

【 Tôi cũng thế. May mà chính mình cố gắng học hành, cảm ơn quốc gia đã cho tôi cơ hội thay đổi vận mệnh. 】

【 Sờ sờ hai người trên lầu. 】

【 Đây là huyện nào vậy? Muốn đến xem thử. 】

【 Xin hỏi có thông tin liên hệ thầy cô trường học không? Tôi đang tìm trường hè giáo dục bắt buộc, muốn cố gắng giúp đỡ một chút. 】

Bình luận khu lúc này tràn đầy ấm áp, tốt đẹp. Nhưng trong mắt một vài người, cảnh này lại chói mắt, hận đến ngứa răng.

Thẩm Thanh Không đêm qua từ câu lạc bộ uống rượu về, còn cố tình ghé qua tiệm bánh ngọt mà Thẩm Thanh Độ thích nhất, mua về một hộp bánh, vừa gõ cửa phòng em trai, trong lòng tràn đầy chờ mong sẽ nghe một tiếng anh trai.

Nhưng chưa kịp thấy cậu ta, đã thấy cha Thẩm từ phía sau bước nhanh tới, nhấc chân đá mạnh một cú vào lưng hắn.

Thẩm Kiều bình thường nhìn như phù phiếm, phóng túng, nhưng cú đá này lại thật tàn nhẫn, toàn bộ lửa giận nghẹn từ lúc ra ngoài về nhà trút hết lên người con trai.

Thẩm Thanh Không không phòng bị, cả người nhào về phía trước, sống mũi đập thẳng vào cửa phòng Thẩm Thanh Độ. Trên mặt và sau lưng cùng lúc dội lên cảm giác đau nhói, trước mắt choáng váng một mảnh trắng xóa.

Cửa phòng vừa bị va chạm liền phát ra tiếng rầm thật lớn, trên mặt cửa còn dính chút vết máu, tám phần là máu mũi của Thẩm Thanh Không.

Thẩm Thanh trước mắt tối sầm, mũi đau nhức không thôi, vừa che mũi vừa chất vấn, giọng phẫn nộ: "Đồ ngu, mày dám đánh tao! Mẹ kiếp, mày có biết ba tao là ai không, mày..."

Chưa dứt lời, giọng mắng quen thuộc của Thẩm phụ đã vang lên: "Đồ ngu xuẩn này!"

Đúng vậy, trong cái nhà này, người dám đánh hắn ngoài Thẩm phụ ra thì còn ai nữa?

Thẩm Kiều túm ngay lỗ tai hắn, rồi lại đá một cú thật mạnh. Lần này trúng đầu gối, Thẩm Thanh lập tức khuỵu xuống, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên sàn. Thấy con trai nhếch nhác như vậy, Thẩm Kiều càng nổi điên, lại đá thêm một cú làm Thẩm Thanh lăn ra đất, miệng còn gào: "Tới, tới đây, mày nói cho tao nghe. Ba mày là ai? Vừa rồi mày mắng ai là đồ ngu hả? Hả?"

Trong lòng Thẩm Kiều lúc này toàn lửa giận. Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Lý Tễ lại dám từ chối hắn như vừa rồi. Nói chuyện thì xem ra thông minh lắm, nhưng lại không chịu nghe lời. Thằng cả thì vừa ngu vừa cứng đầu!

"Ba. Nghe con nói, con không có ý đó!" Thẩm Thanh lăn lộn trên đất, dùng khuỷu tay bảo vệ đầu, bộ dạng vô cùng chật vật. "Ba bình tĩnh một chút đã..."

"Mày còn biết tao là ba mày à? Muốn tao bình tĩnh? Lúc mày vô khách sạn gây chuyện, sao không bình tĩnh hả?" Thẩm Kiều tức đến run người. Ông ta thật sự không hiểu nổi sao mình lại sinh ra đứa con trai ngu đến mức chạy tới khách sạn làm trò bỉ ổi, chẳng khác gì lũ côn đồ, lại còn để người ta chụp hình làm chứng.

Trong nhà có một bình sứ chuyên để đặt roi mây, khách ngoài nhìn vào sẽ không ai ngờ là để đánh người.

Thẩm Kiều không phải ghét bỏ chuyện Thẩm Thanh gây ra, mà là ghét ở chỗ vì sao còn để người khác chụp được hình, mang chứng cứ tới trước mặt hắn. Người đó còn là Lý Tễ, vậy ông ta biết giấu mặt vào đâu.

Hai cha con cãi nhau ầm ĩ. Người hầu trong nhà thấy cảnh này thì không dám xông vào can, cũng chẳng lạ gì. Lão gia nhà này xưa nay hễ có chuyện không vừa ý là đánh là mắng, chuyện trong hào môn bẩn thỉu nhiều lắm, cứ thế mà diễn ra, còn hấp dẫn hơn phim truyền hình.

Bọn họ trong lòng đều thổn thức, chuyện dơ bẩn trong hào môn quá nhiều, liên tiếp bùng nổ, còn kịch tính hơn cả phim dài tập.

Ban đầu là tiếng vật gì đó va vào cửa, sau đó là tiếng gào khóc, van xin tha mạng, náo loạn đến mức động tĩnh không nhỏ, quấy nhiễu cả phòng của Thẩm Thanh Độ. Hắn vốn đã hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm tờ báo cáo giám định trên bàn rất lâu.

Báo cáo lần này không phải hai bản trước đó, mà là một bản mới, giữa cậu ta và cha Thẩm, mẹ Thẩm hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.

Hai ngày trước, cậu ta còn đoán Lý Tễ là con riêng của Thẩm gia, nhưng bản giám định này lại như một cú tát thẳng mặt cậu ta thậm chí không phải con riêng của Thẩm gia, căn bản chẳng có chút liên hệ nào với họ.

Sau khi âm thầm tra soát hồ sơ sinh tại bệnh viện năm đó, kết quả hiện lên rất rõ cậu ta và Lý Tễ sinh cùng bệnh viện, cùng khoảng thời gian. Nguyên nhân đã quá rõ ràng.

Từ lúc cầm tờ báo cáo đến giờ, Thẩm Thanh Độ vẫn mơ hồ choáng váng, tay run lẩy bẩy, ăn gì cũng chẳng thấy mùi vị. Trong đầu chỉ quanh quẩn một chuyện: nếu Thẩm gia biết được, cậu ta phải làm sao? Có bị đuổi đi không? Có mất hết mọi thứ hiện tại không?

Lý Tễ đáng thương, điều đó không sai. Nhưng còn cậu ta thì sao? Cậu ta làm sai gì chứ? Năm đó bị ôm nhầm, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ chẳng biết gì mà thôi.

Điện thoại hiển thị vô số cuộc gọi nhỡ, đều là bạn bè gọi đến, còn có cả tin nhắn rủ đi chơi của Hoắc Thanh và Lâm Mộc Xuyên, nhưng cậu ta không dám xem. Những bạn học trong trường, nếu biết cậu ta không phải thiếu gia thật của Thẩm gia, sẽ nhìn cậu ta thế nào?

Chu Hành Giản... Đúng rồi, còn có Chu Hành Giản. Rõ ràng hai nhà có hôn ước, nhưng từ sau tiệc sinh nhật lần trước, sau khi gặp Lý Tễ, Chu Hành Giản hiếm khi nhắn tin cho cậu ta. Thỉnh thoảng chỉ vài tin, cũng đều là bóng gió hỏi thăm tình hình Lý Tễ, rồi dừng hẳn vào mấy ngày trước, đúng lúc scandal của cậu ta bùng nổ.

Nếu Chu Hành Giản biết người có hôn ước với mình thực ra là Lý Tễ, vậy sẽ thế nào?

Trong đầu cậu ta hiện lên cảnh tượng nhà Lý gia: Cha Lý th* t*c, nhậu nhẹt quen thói. Mẹ Lý là phụ nữ nông thôn, không biết chữ, nhiệt tình đến mức khác thường. Cả gia đình chen chúc trong căn nhà nhỏ, đầy mùi dầu khói, tiếng trẻ con khóc nỉ non lẫn lộn...

Dĩ vãng ghét bỏ câu nói "Mẹ thế nào sẽ sinh con thế ấy" giống như bumerang ném thẳng vào mặt cậu ta, cho cậu ta một cú tát thật đau.

Thẩm Thanh Độ càng nghĩ càng hoảng sợ, không dám suy nghĩ tiếp, chỉ có thể cầu mong chuyện này vĩnh viễn đừng bị phát hiện. Nếu bị lộ, đời cậu ta coi như hoàn toàn sụp đổ.

Cậu ta còn muốn đi spa làm đẹp, còn muốn ở bên Hoắc Chiêu ca ca, kết hôn với anh ấy nữa...

Dù sao thì mười tám năm cũng đã đổi rồi, tiếp theo có đổi lại hay không thì cũng có gì khác nhau đâu? Hắn nhìn Lý Tễ bao nhiêu năm nay ở Lý gia chẳng phải cũng sống tốt lắm sao? Cả ngày tươi cười, vẻ mặt lúc nào cũng như chẳng có chuyện gì.

Cùng lắm thì, cùng lắm thì sau này cậu ta sẽ lén lút bù đắp cho cậu nhiều hơn một chút.

Đang nghĩ vậy thì tiếng đập cửa vang lên. Cậu ta nghe ra là giọng của Thẩm Thanh Không, đang định đi mở cửa, lại nghe thấy âm thanh thân thể va chạm mạnh vào cánh cửa, tiếp theo là tiếng người lớn tiếng quát mắng bên ngoài.

Họ nói gì Thẩm Thanh Độ nghe không rõ. Đợi tiếng bên ngoài nhỏ đi một chút, cậu ta mới dám mở cửa.

Vừa mở ra, đập vào mắt cậu ta chính là cảnh cha Thẩm đang dùng roi mây quất Thẩm Thanh Không. Cậu ta sợ đến rơi nước mắt, không dám tiến lên ngăn cản, chỉ đứng ngây người một bên.

Thẩm Thanh Không thấy cậu ta, vội vàng kêu: "Thanh Thanh, em giúp anh khuyên ba đi! Chỉ là chuyện lần trước của Lý Tễ thôi, không phải em bảo anh giúp...."

Trong nhà, Thanh Thanh luôn là người được cưng chiều nhất. Cha Thẩm dù nóng nảy cũng chưa bao giờ nặng lời với cậu ta, chỉ cần cậu ta hơi mở miệng khuyên nhủ, chắc chắn sẽ bình tĩnh lại.

Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Thanh Độ, sắc mặt trắng bệch, cười vội cắt ngang: "Lý Tễ làm sao cơ? Anh nhớ nhầm rồi."

Sau đó, hắn quay đầu nói với cha Thẩm: "Ba, hôm nay sao lại tức giận như vậy? Ngài cũng đừng chấp anh trai, chắc là anh trai không cố ý..."

Thẩm Kiều chưa bao giờ là kiểu người cha hiền yêu thương con trai.

Đặc biệt trong tình huống này, dù đang nổi giận, ông ta vẫn không phải kẻ ngu. Nghe vậy là hiểu ngay: chuyện này chính là do Thẩm Thanh Độ xúi giục con lớn nhà mình làm. Ban đầu ông ta chỉ nghi ngờ, giờ thì đã hoàn toàn chắc chắn.

Đối với Thẩm Thanh Độ, suốt hơn mười năm qua, Thẩm Kiều nuông chiều cậu ta là vì cậu ta đẹp trai, có hôn ước với Chu gia, lại thêm danh tiếng thiên tài nghệ thuật chống lưng. Quan trọng hơn, lúc đó Thẩm Kiều còn chưa biết cậu ta không phải con ruột. Sau này dù đã biết, nhưng vì thể diện, vẫn giả vờ đối xử như cũ.

—— Nhưng đến hôm nay, khi ông ta bị con ruột Lý Tễ lạnh nhạt, lại phát hiện con lớn kỳ vọng bấy lâu của mình hóa ra là một thằng ngu, còn vì cái em trai tốt giả kia mà chạy đi phá phòng khách sạn của em ruột... điểm mấu chốt của Thẩm Kiều đã hoàn toàn bị chọc giận.

Kỳ thật, Lý Tễ nói rất đúng. Hình dung chuẩn xác vô cùng: một bình hoa đạt tiêu chuẩn, vị trí thích hợp nhất là đặt ở nơi dễ thấy để tăng thêm thể diện cho chủ nhân. Ngược lại, nếu vô ý đập vào đầu chủ nhân, thì bình hoa ấy nên tự xem lại còn giá trị tồn tại hay không.

Thẩm Kiều cười lạnh một tiếng, hất tay Thẩm Thanh Độ ra: "Mày sợ con trai tao phá hỏng tình anh em hòa thuận với em ruột của nó sao?"

Em ruột? Hòa thuận ở chung?

Thẩm Thanh Không ngốc, vừa che đầu vừa buông tay xuống, trong lòng mờ mịt, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cái gì mà sợ hắn với em ruột hòa thuận ư? Trong mắt hắn, Thẩm Thanh Độ chẳng phải chỉ có đúng một đứa em ruột này thôi sao?

Cùng một câu nói, nhưng rơi vào tai người khác nhau sẽ nghe ra ý vị khác nhau. Thẩm Thanh Không còn đang hoang mang chưa rõ, nhưng Thẩm Thanh Độ lại hiểu rõ rành rành.

Nghe xong câu nói của cha Thẩm, cậu ta không còn tâm trí quan tâm ông ta rốt cuộc biết từ khi nào, biết bằng cách nào, hay vì sao lại biết. Hô hấp như cứng lại, đầu óc ù đi một tiếng, tim đập thình thịch như trống dồn, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt cả lưng áo.

Trong đầu cậu ta chỉ có hai chữ—— xong rồi.

Đúng lúc này, mẹ Thẩm từ thẩm mỹ viện trở về. Bà ta vốn đang hớn hở bước vào phòng khách, lại thấy ngay một cảnh tượng như vậy. Con trai lớn nằm chật vật dưới đất, chồng tay cầm roi mây, mặt mũi giận dữ, con trai nhỏ bị dọa đến phát run, còn hạ nhân thì không ai dám ngẩng đầu.

Không khí nặng nề đến mức như đông lại.

Bà ta tưởng Thẩm Thanh Không lại chọc giận ba nó, vội vàng lao đến nâng con dậy, miệng còn trách móc: "Ôi trời, chỉ biết chọc ba con tức giận, không thể nói chuyện cho tử tế được sao? Nhìn xem đã dọa Thanh Độ thành cái dạng gì rồi này..."

Thẩm Kiều sau khi buông câu nói kia thì im lặng không nói nữa. Thẩm Thanh Độ như vớ được cứu tinh, lập tức nhào vào lòng mẹ Thẩm, vùi đầu nức nở khe khẽ.

MẸ Thẩm tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn ôm lấy cậu ta, vỗ lưng dỗ dành. Trái tim người mẹ mềm nhũn, tựa như hồi nhỏ mỗi lần Thanh Độ bị ấm ức vậy.

Đó là đứa con mà bà ta tự tay nuôi lớn, là bảo bối trong lòng. Dù biết Thanh Độ không phải con ruột, chỉ là ôm nhầm, bà ta vẫn cho rằng đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Đâu phải lỗi của đứa nhỏ, thậm chí ngay cả bản thân Thanh Độ cũng là nạn nhân. Bởi vậy, tình thương của bà ta không hề giảm đi nửa phần, mà còn thêm vài phần thương xót.

Cũng vì thế, khi năm xưa Thẩm Kiều vừa biết sự thật liền muốn gửi trả Thanh Độ đi, mẹ Thẩm lập tức sầm mặt phản đối.

Tình thật đổi lấy tình thật. Chỉ cần Thanh Độ còn nhận bà ta là mẹ, bà ta sẽ đối đãi với nó như con ruột.

"Mẹ, mẹ đừng bỏ con." Thẩm Thanh Độ khóc nấc: "Con xin mẹ đừng bỏ con."

Vừa nghe câu này, lại nhìn sắc mặt u ám của cha Thẩm, trong lòng mẹ Thẩm thoáng rùng mình. Trong bốn người, trừ Thẩm Thanh Không còn chưa hiểu chuyện, những người khác đều đã hiểu rõ.

Bà ta lập tức ôm chặt Thanh Độ vào lòng. Cha Thẩm chỉ hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Nếu Lý Tễ thật sự không muốn quay về Thẩm gia, thì giữ Thẩm Thanh Độ lại vẫn còn chút giá trị.

Hôm nay coi như một lần gõ cảnh tỉnh, để cậu ta tự biết thân phận và vị trí của mình.

*

Lý Tễ quả nhiên đoán không sai.

Cha Thẩm hành động cực nhanh. Vừa nói chuyện với cậu xong, không bao lâu sau Thẩm Thanh đã miễn cưỡng bị ép đến cửa xin lỗi. Chỉ là lúc đó Lý Tễ không ở khách sạn, nên đành thất bại.

Trước đó không lâu, Lý Tễ vừa dọn khỏi phòng khách sạn kia, thì đã gọi điện đến Cục Giám sát Thị trường khiếu nại, còn báo lên cả cơ quan bảo hộ quyền lợi người tiêu dùng. Sự việc làm ầm ĩ không nhỏ.

Giám đốc khách sạn bị khiếu nại đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không hiểu sao lần này lại ầm ĩ đến mức ấy.

Thẩm Thanh Không đến khách sạn tìm, hỏi vì sao Lý Tễ không có ở đó.

Giám đốc trừng mắt: "Tôi làm sao mà biết được."

Khách sạn này là sản nghiệp của Hoắc gia. Hoắc Thanh thường xuyên dẫn người mẫu, tiểu minh tinh đến đây. Những chuyện mờ ám kiểu này trước giờ không phải chưa từng xảy ra. Chỉ là trước kia đều dùng tiền bịt miệng hoặc trả lại tiền thuê phòng là xong, chưa từng có lần nào nghiêm trọng thế này.

Nếu không phải vì Thẩm Thanh Không là bạn của Hoắc Thanh, mà vị kia lại tính tình thẳng thắn, sau lưng dựa vào Hoắc gia, hễ không vừa ý là nổi nóng... thì giám đốc đã chẳng bao giờ cho phép người khác tùy tiện ra vào phòng khách như vậy.

Tiến thoái lưỡng nan, giám đốc khách sạn lúc ấy như bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ rằng làm vậy có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt Hoắc Thanh, sau này được điều lên chức cao, ai ngờ kết quả thì thăng chức chẳng thành, mà còn tự rước lấy một thân phiền toái. Chuyện ầm ĩ thế này, không chừng còn phải từ chức, đánh mất công việc vốn chẳng dễ gì có được. Hắn hận đến nghiến răng đám phú nhị đại kia: cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, rảnh rỗi sinh nông nổi, hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho người khác.

Ngược lại, cái nam sinh bị gây phiền phức kia, khí chất vừa nhìn đã biết không tầm thường. Lần đầu bước vào khách sạn, cậu ta còn chẳng thông qua hắn, đã có người tự dẫn đến phòng, dáng vẻ đó, khí độ đó với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, hắn dám chắc, tuyệt đối phi phú tức quý.

Giám đốc lúc này đang bực bội, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ mất việc, nên chẳng còn kiêng nể gì mà tỏ thái độ lạnh nhạt với Thẩm Thanh.

Bị cha Thẩm đánh cho một trận, Thẩm Thanh lúc này vừa đau vừa sợ, lại còn bị ép phải nghĩ đến chuyện ôm nhầm năm xưa, trong lòng dù vẫn hậm hực với Lý Tễ, nhưng e ngại uy nghiêm của cha Thẩm, cuối cùng vẫn phải cắn môi, rút ra một tấm thẻ đưa cho giám đốc: "Thật sự không biết cậu ta đi đâu sao? Đi với ai?"

Phần lớn thẻ ngân hàng của hắn đã bị cha Thẩm đóng băng, tấm này là ít ỏi còn dùng được. Vì muốn nhanh chóng dàn xếp chuyện này, hắn đành nhịn đau mà bôi trơn.

Giám đốc nhận thẻ, sắc mặt dịu đi một chút, giọng cũng đổi sang hòa hoãn: "Tôi chỉ nghe loáng thoáng, hình như người dẫn cậu ta đi, họ Hoắc. Hoắc Chiêu?"

Họ Hoắc thì chẳng hiếm, nên giám đốc cũng chẳng liên tưởng gì đến Hoắc gia. Nhưng Thẩm Thanh vừa nghe thì cả người chấn động, kinh ngạc đến tột cùng.

Hoắc Chiêu...... Đó chẳng phải là người mà Hoắc Thanh hận nhất, vị anh họ kia, cũng là người đang nắm quyền trong Hoắc gia sao?

Bình Luận (0)
Comment