Vạn Người Ghét Nhưng Là Nhóc Ngốc Nghếch Thành Thật

Chương 35

Ấn tượng của mẹ Thẩm về Lý Tễ vẫn là thành tích kém, thích dùng mấy trò tà môn. Thế nên bà ta đương nhiên không nghĩ rằng Lý Tễ không hề nói dối, mà thực sự là thí sinh trong diện che giấu điểm thi đại học, hiện tại đúng là còn chưa biết kết quả.

Lý Tễ nhìn thấy vẻ mặt cau mày và khó chịu của mẹ Thẩm là đã hiểu bà ta không tin. Trong lòng cậu cũng chẳng dậy nổi gợn sóng nào.

Dù hôm nay cậu có đặt bảng điểm ngay trước mặt bà ta, Thẩm mẫu cũng sẽ không tin đây là thực lực của cậu. Có khi bà còn nghi ngờ là cậu thuê người thi hộ. Có lẽ nếu là một tháng trước, Lý Tễ vẫn sẽ tìm mọi cách chứng minh bản thân với người mẹ ruột này, nhưng hiện tại thì không cần nữa.

Cậu đã sớm không còn coi mẹ Thẩm là mẹ mình, cũng chẳng còn khát khao chút tình yêu thương đáng thương hại kia.

Lý Tễ nhàn nhạt nói: "Không tin thì thôi."

Ở góc quay camera phía dưới, Thẩm Thanh Độ ăn xong liền mệt, lại bị cha Thẩm cảnh cáo trước, không dám để lộ biểu cảm quá rõ ràng, chỉ hơi khó xử mà kéo tay mẹ Thẩm: "Mẹ, đừng hỏi thành tích của Lý Tễ ca ca nữa. Thi đại học không thuận lợi là chuyện bình thường, hỏi như vậy sẽ làm người ta khó chịu."

Bao ngày nay, cậu ta bị nghẹn khuất lâu lắm. Còn chưa kịp điền nguyện vọng đã vội mở tiệc mừng thi đỗ, chính là để đánh vào mặt Lý Tễ, cho cậu ta thấy rằng, mười mấy năm sai lầm, bọn họ đã sớm tách biệt thành hai thế giới.

Mẹ Thẩm càng thêm cảm thấy cậu ta ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Lý Tễ: "......"

Thi đại học thất lợi? Nếu đứng trong top 20 toàn tỉnh cũng tính là thất lợi, vậy 550 điểm của Thẩm Thanh Độ phải tính là gì?

Lý Tễ lười đôi co với đám người này. Điện thoại không ngừng nháy tin và hiện cuộc gọi nhỡ, cậu còn chưa tiện nghe. Nghĩ tìm cái cớ thoát thân thì tốt hơn. Mới chỉ ba tiếng sau khi công bố điểm thi, cậu đã nhận được mấy chục cuộc gọi từ các trường đại học.

Có người thậm chí còn muốn trực tiếp đến tận nhà bái phỏng. Lý Tễ hiện đang ở nhà Hoắc Chiêu, sợ làm phiền nên lập tức lắc đầu từ chối. Ngược lại, Hoắc Chiêu đứng bên cạnh lại rất nhiệt tình, cười nói: "Tôi không ngại, để bọn họ tới đây ngồi cũng được mà."

Màn hình điện thoại sáng lên, lần này là một số có lưu tên.

Là Thầy Tạ, chủ nhiệm lớp cấp ba của cậu.

Bình thường Lý Tễ và thầy Tạ không liên lạc nhiều, nhưng hồi cấp ba, thầy đã giúp cậu không ít lần, biết hoàn cảnh gia đình cậu khó khăn nên luôn âm thầm hỗ trợ. Vì thế cậu vẫn rất cảm kích. Vừa thấy tên thầy, cậu lập tức bấm nhận.

Vì đây là cuộc gọi riêng, cậu định ra ngoài nghe. Nhưng Thẩm Thanh Không lại chắn lối, không biết là vô tình hay cố ý: "Cứ nghe ở đây đi, có gì đâu mà phải tránh."

Thẩm Thanh Độ vốn tự tin mình có thể vào mỹ viện tốt nhất Kinh Thành. Tiệc mừng học lên này tự nhiên thu hút không ít người đến nịnh nọt, cũng có vài kẻ biết chuyện giữa cậu và Lý Tễ, chuyên đến xem náo nhiệt. Giờ đây, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người, chờ xem sẽ xảy ra va chạm gì.

Điện thoại của Lý Tễ là loại cũ, loa ngoài hơi rè, nên nếu không bật loa thì nghe không rõ.

Thẩm Thanh Không cao lớn chắn ngay phía trước, cậu ra ngoài không được, cũng không tiện cãi nhau ngay trước mặt thầy giáo. Vì vậy, giọng nói hân hoan, đầy tự hào của vị giáo viên già từ loa điện thoại vang lên khắp phòng: "Tiểu Lý à, lần này thi đại học được lắm phải không?"

Thẩm Thanh Không nhếch môi, cười nhạt đầy ẩn ý. Lý Tễ không để ý đến cậu ta, chỉ khẽ ừ, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Lần này thi cũng tạm ổn, thầy ạ."

Thẩm Thanh Độ ngoài mặt không đổi, nhưng trong lòng đã bắt đầu châm chọc.

Điểm thi đại học rõ ràng mới công bố mấy tiếng trước, khi bị hỏi thì ấp úng nói là chưa biết, chẳng phải là thi không tốt nên xấu hổ hay sao? Nếu là người khác thi không đạt, có khi cậu ta còn thấy đồng cảm. Nhưng nếu là Lý Tễ, cậu ta lại càng hả dạ.

Vài ngày trước, cả mạng trào phúng chuyện Lý Tễ đạo nhái, làm cậu ta xấu hổ đến muốn độn thổ. Khi mọi người khen Lý Tễ là thiên tài họa sĩ, cậu ta còn chẳng dám lên tiếng. Giờ thì sao? Không phải là Thẩm Thanh Độ này thi song cao điểm cả văn lẫn nghệ, sắp nhận thông báo trúng tuyển Kinh Đại mỹ viện đó sao?

Thân sinh hay không thân sinh có quan trọng gì. Dù sự thật đã phơi bày, người nhận được yêu thương của anh trai và mẹ vẫn chỉ có mình cậu ta.

Thẩm Thanh Độ nín thở, dỏng tai lắng nghe, tim đập thình thịch vì chờ đợi khoảnh khắc được đạp Lý Tễ xuống chân. Cậu ta muốn xem Lý Tễ vì sĩ diện sẽ nói dối đến mức nào.

Giọng thầy Tạ lại vang lên, vừa kích động vừa tự hào, gần như không che giấu nổi sự vui mừng: "—— Em khiêm tốn quá rồi! Kết quả lần này sao chỉ gọi là tạm ổn được? Nhóm tuyển sinh của Kinh Đại vừa thấy căn phòng trọ nhỏ của em đã tìm đến tôi ngay, nhờ tôi giúp giới thiệu trường và chuyên ngành cho em đó!"

Thầy Tạ dạy học ở vùng núi nhiều năm, điều ông mong mỏi nhất chính là được thấy những học trò có thiên phú nhưng thiếu điều kiện được bước ra khỏi núi, thi đỗ một trường đại học tốt, để sau này có cuộc sống khá hơn. Nhưng vì hoàn cảnh khách quan, nguyện vọng ấy gần như dừng lại ở mỗi năm lác đác vài học sinh vừa chạm mốc điểm chuẩn chính quy, thậm chí có năm còn không được nổi một suất vào trường top.

Nhưng năm nay thì khác, Nhật Bá thôn không chỉ có một học sinh vào trường tốt, mà còn là người đứng đầu cả nhóm. Thầy Tạ hận không thể khoe khắp nơi, để các đồng nghiệp cũ ở thành phố từng hay châm chọc ông phải lần lượt gọi điện chúc mừng, nói cho họ biết năm nay trong tỉnh hai mươi dặm có học trò của ông thi xuất sắc.

Đợi đến khi giấy báo trúng tuyển gửi về, ông còn dự định sẽ đăng vòng bạn bè, công khai cho tất cả mọi người cùng thấy.

Hôm đó, thầy Tạ vẫn đang ngồi trong phòng giáo vụ hứng gió, uống chén trà đã pha đi pha lại mấy lần nhạt như nước lã. Đột nhiên nhìn thấy nhóm giáo viên và học sinh của Kinh Đại đến tận nơi vì một học trò cũ của mình đạt thành tích xuất sắc, ông kích động đến mức tay run rẩy liên tục.

Lý Tễ hơi ngại ngùng nói: "Chiêu sinh tổ cũng đã gọi điện cho em rồi, nhưng em vẫn đang do dự, chưa quyết định."

Thầy Tạ liên tục tán đồng, giọng đầy tự hào: "Cẩn thận một chút cũng tốt. Với điểm số của em, muốn vào trường nào cũng hoàn toàn được."

Hai người nói chuyện qua điện thoại, âm thanh bật loa ngoài vang khắp phòng, từng câu đều nghe rõ mồn một. Máy quay lập tức lia thẳng về phía Lý Tễ, còn đám người vừa chờ cười nhạo bỗng dưng ngồi không yên.

???

Lý Tễ diễn trò vậy à? Còn cố tình tìm một ông thầy đến phối hợp tung hứng?

"Chuyện này là sao? Người thi đỗ Kinh Đại không phải Thẩm Thanh Độ sao? Sao Lý Tễ cũng được Kinh Đại gọi điện, còn nói chiêu sinh tổ muốn đến tận cửa bái phỏng..." Có người nhịn không được, lập tức hỏi thẳng.

Những lời này vừa thốt ra đã nói đúng nghi vấn trong lòng nhiều người, bao gồm cả mẹ Thẩm và Thẩm Thanh Không.

Thẩm Thanh Độ cảm thấy tim mình lỡ nhịp, nhưng vẫn cố không tin. Cậu ta sững người một lúc, đợi Lý Tễ cúp máy xong liền hỏi dồn: "Kinh Đại chiêu sinh tổ gọi điện cho cậu thật à?"

Cậu ta thi được 550 điểm, xem như học sinh nghệ thuật top cao của tỉnh, nhưng trước đó không hề nhận được cuộc gọi nào từ chiêu sinh tổ, chỉ có thể dựa vào điểm và thứ tự trúng tuyển năm ngoái để suy đoán. Vậy dựa vào đâu mà Lý Tễ được gọi?

Nhất định là giả. Lý Tễ vì muốn lên sóng nổi tiếng, lại giở trò mới, thật đúng là không từ thủ đoạn.

Lý Tễ nhìn ánh mắt căm hận xen lẫn khó tin của Thẩm Thanh Độ, trong lòng đã đoán được đối phương đang tự biên tự diễn thế nào, có khi còn tưởng cậu hối lộ thầy Tạ và chiêu sinh tổ để dựng kịch.

Cậu vẫn nhàn nhạt trả lời: "Đúng vậy, họ gọi thật."

Rồi sao nữa, chẳng lẽ muốn đánh chết cậu à?

Người Thẩm gia vốn đầy thành kiến với Lý Tễ, nhưng những vị khách tới dự tiệc mừng thì khác. Một số chỉ đến xem náo nhiệt, hoặc để chế giễu, nên họ rất nhanh nhận ra ngoài khả năng thi kém xấu hổ không dám nói, còn có một khả năng khác: Lý Tễ thật sự không biết điểm vì là thí sinh che giấu kết quả.

"Chẳng lẽ Lý Tễ là thí sinh che điểm của kỳ thi đại học? Top 20 toàn tỉnh?" Có người bật thốt.

Câu nói này khiến cả phòng bừng tỉnh, mọi ánh mắt đều đồng loạt chuyển về phía Lý Tễ.

Phần lớn những người ở đây không thi đại học trong nước. Họ hoặc học trường quốc tế từ sớm để ra nước ngoài, hoặc học chương trình chính quy rồi du học. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không biết đến khái niệm thí sinh che điểm. Năm ngoái, mùa thi đại học, các nền tảng lớn đều đưa tin về điều này.

Trước đó, Thẩm gia quá chắc chắn rằng Lý Tễ thành tích kém, nên mới dửng dưng. Nhưng giờ, nghe đến khả năng này, ai cũng bắt đầu suy nghĩ lại.

Bên tai Thẩm Thanh Độ vang lên tiếng xì xào bàn tán: "Không hiểu lắm, thí sinh che điểm ghê gớm lắm sao?"

"——Đương nhiên là ghê rồi. Cậu không thi đại học trong nước nên không biết. Lý Tễ mà đứng top 20 toàn tỉnh chỗ cậu, chẳng phải càng khó hơn sao? Đúng là học bá trong học bá, cuốn vương trong cuốn vương!"

"Nếu vậy, so với 550 điểm của Thẩm Thanh Độ, cảm giác hàm lượng vàng cao hơn hẳn nha."

"Dù nghệ thuật sinh và thí sinh phổ thông không thể so sánh trực tiếp, nhưng độ khó hoàn toàn khác cấp bậc."

Đám con nhà giàu tuy chưa trải qua giáo dục chính quy trong nước, nhưng kiểu học sinh ưu tú như Lý Tễ, đặt ở đâu cũng đáng kính nể.

Thẩm Thanh Độ đầu óc ong ong, quanh quẩn mãi câu Kinh Đại chiêu sinh tổ trong điện thoại và lời xác nhận Đúng vậy, họ gọi thật của Lý Tễ. Cậu ta hoàn toàn không thể tin vào tai mình, càng không thể chấp nhận sự thật rằng Lý Tễ thi xuất sắc đến mức đè bẹp mình.

Mẹ Thẩm ban đầu vẫn chắc chắn rằng thành tích của Lý Tễ kém, giờ lại bắt đầu lung lay, lặng lẽ hỏi Thẩm Thanh Không: "... Thật sự có cái gọi là thí sinh che điểm thi đại học sao?"

Thẩm Thanh Không chính mình cũng sững người, không nắm rõ tình hình: "À. Hình như có thì phải? Hay là không nhỉ?"

Mỗi người trong Thẩm gia đều có tâm tư riêng, nhưng người vui mừng nhất hiển nhiên là Thẩm Kiều. Ông ta hoàn toàn quên mất trước đây mình đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ Lý Tễ, hớn hở nói: "Tiểu Tễ, nếu con có thể vào top 20 toàn tỉnh, thật đúng là làm ba nở mày nở mặt. Con giỏi quá."

"Vốn tưởng rằng điểm của Thanh Độ đã ổn rồi, xem ra con mới thật sự xuất sắc."

Thẩm Kiều chẳng thấy xấu hổ gì. Trong mắt ông ta, quan hệ huyết thống không thể cắt đứt. Lý Tễ dù có không tình nguyện, thì vẫn là con trai ruột của ông ta. Người ngoài không biết chân tướng, chỉ cảm thấy Thẩm Kiều quá mức chân tình, còn coi cậu như con trai hợp pháp mà tự hào công khai trên sóng truyền hình.

Nhưng Lý Tễ lại nghiêm túc sửa lời, gằn từng chữ: "Thẩm tiên sinh, tôi không thể khiến ông nở mày nở mặt. Thẩm Thanh Độ và Thẩm Thanh Không mới là hai người con hợp pháp của ông. Chờ chương trình kết thúc, giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào về mặt pháp luật."

Cậu dừng lại một chút, bình thản tiếp lời: "Bữa tiệc mừng học lên này vốn là tổ chức cho Thẩm Thanh Độ. Lý thuyết mà nói, không nên nhắc đến chuyện ngoài điểm số của cậu ta, để tránh làm ảnh hưởng tới hòa khí trong gia đình. Nhưng nếu chính cậuta hỏi, tôi có thể trả lời: đúng là tôi thuộc nhóm thí sinh bị che điểm, đây cũng là lý do hiện tại tôi vẫn chưa biết điểm chính xác."

Nói xong, Lý Tễ như chợt nhớ ra điều gì, quay sang nhìn nhiếp ảnh gia, giọng điệu khách khí mà nghiêm túc: "Vừa nãy đoạn bàn về điểm thi đại học có thể cắt bỏ được không? Tôi nhớ là nhà nước không khuyến khích tuyên truyền lăng-xê các thí sinh điểm cao."

Bình Luận (0)
Comment