Vừa nhớ đến những lời Chu Hành Giản nói, Lý Tễ lập tức chột dạ, nghe Hoắc Chiêu hỏi muốn ăn gì mà không còn hăng hái báo món như mọi khi.
Cậu lén lút im lặng, đầu hơi xoay đi, giả vờ không nghe thấy, tính vào phòng thu dọn hành lý. Chỉ cần gói ghém xong, liền xách cái túi be bé mà chuồn khỏi nhà Hoắc Chiêu.
Cậu biết bản thân trốn tránh như vậy thật sự trơ trẽn, nhưng lúc này Lý Tễ hoàn toàn không biết nên đối mặt với Hoắc Chiêu, người mà mình đang ăn nhờ ở đậu thế nào nữa.
Ban đầu, cậu rất tin tưởng Hoắc Chiêu là thẳng nam. Nhưng Chu Hành Giản nói, thẳng nam sẽ không đối xử như vậy. Hoắc ca chỉ giả vờ làm thẳng nam, để cậu không thấy gánh nặng tâm lý mà thôi. Nghĩ đến đây, Lý Tễ không khỏi chột dạ.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như lời Chu Hành Giản cũng có lý. Có người nhắc nhở rồi, mình không thể tiếp tục giả vờ không biết.
Hôm nay Lý Tễ mặc một bộ màu cam rực rỡ, là Hoắc Chiêu chọn trong cửa tiệm, đặc biệt tôn lên làn da trắng nõn của cậu. Hoắc Chiêu hỏi hai câu, thấy Lý Tễ cúi đầu lủi đi như một quả cam nhỏ chạy trốn về phòng, liền rũ mắt, ánh nhìn thoáng nhuốm ý cười.
Môi mỏng vẫn hơi nhếch: "Anh mới học được một món ăn mới. Lại vừa có người gửi tới ít cua tươi, muốn mời em nếm thử."
Lý Tễ không thể tiếp tục giả vờ không nghe thấy, mà cũng không đành lòng bỏ mặc Hoắc Chiêu.
Hoắc ca có gì sai đâu? Chẳng qua là chính mình nghe lời Chu Hành Giản xong, tâm lý vướng mắc, nhất thời không vượt qua được. Có khi Hoắc ca hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia, chỉ sợ mình không thể hiểu được nếu bị bạn bè lạnh nhạt, sẽ thương tâm đến nhường nào.
Một người không nên, ít nhất cũng không thể, làm tổn thương một người bạn đối xử với mình chân thành và nhiệt tình.
Lý Tễ ngừng bước, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Hoắc ca, không cần nấu cơm cho em nữa. Em nghĩ rồi, hôm nay em quyết định dọn ra ngoài. Vừa hay hôm nay tìm được phòng trọ thích hợp, chọn ngày không bằng đúng ngày, sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi chơi..."
Kỳ thực, căn bản cậu chưa tìm được phòng nào. Dự định là dọn ra trước, thuê tạm một phòng trọ rẻ tiền qua đêm, mai mới đi tìm phòng chính thức.
Hoắc Chiêu cúi mắt, nghe thiếu niên tuôn ra một tràng đầy sơ hở, trong sáng ngoài tối đều ám chỉ muốn dọn đi. Anh im lặng một lát, bình thản mở miệng: "Cua đã hấp xong rồi. Ăn cơm trước đã."
Giọng anh lạnh đi đôi chút: "Anh một mình cũng không ăn hết nhiều như vậy."
Lý Tễ ngoan ngoãn gật đầu, ngồi vào bàn ăn, mí mắt cụp xuống, như con chim cút nhỏ ôm bát cơm, không dám nhìn lên đĩa cua vàng óng thơm lừng trên bàn.
Cậu sờ bụng, thấy hơi trống rỗng, nhưng không dám nói. Dù sao cũng chưa từng ăn cua, lại nào có đạo lý, vừa nói muốn dọn đi, giờ lại kêu đói bụng.
Hơn nữa, đã nói không ăn cơm và muốn dọn ra đi, lúc này lại kêu đói thì còn ra thể thống gì.
Hoắc Chiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng bóc cua, hai người, một con chim cút nhỏ, một nam nhân tuấn mĩ lặng im đối mặt một lúc. Anh cúi mắt, cẩn thận tách thịt cua, chấm chút gừng dấm, rồi đẩy chén thịt về phía Lý Tễ.
Ý tứ rõ ràng ăn đi.
Lý Tễ rụt rè nói: "Cảm ơn."
Từ khi nghe xong lời Chu Hành Giản, Lý Tễ đã không thể nhìn thẳng Hoắc Chiêu, càng không dám thoải mái tiếp nhận sự quan tâm này.
Hoắc Chiêu nhìn ra hết thảy. Chim cút nhỏ đang cố gắng vạch ranh giới với mình.
Trên mặt anh không gợn sóng: "Tại sao đột nhiên muốn dọn đi?"
Lý Tễ lắp bắp, giọng mũi mềm nhũn: "Không, không có gì. Chính là vừa tìm được phòng trọ thích hợp, liền muốn dọn ra. Sớm muộn gì cũng phải dọn, không thể luôn ở đây..."
Hoắc Chiêu ừ một tiếng, hỏi bâng quơ: "Bạn giới thiệu sao?"
Lý Tễ vội vàng gật đầu, không hề biết mình đã rơi vào bẫy: "Đúng, là bạn giúp tìm."
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Hoắc Chiêu khẽ nhiễm chút ủy khuất: "Vì có bạn khác nên em mới muốn dọn đi?"
Lý Tễ:!
Cậu lạnh buốt trong lòng, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Hoắc Chiêu. Tuấn nhan lạnh lùng kia hiện lên một tia bi thương khó giấu, như thể vừa bị bạn thân phản bội.
Lý Tễ tuy chưa từng có bạn thân, nhưng vẫn hiểu cảm giác ấy, giống như hồi cấp ba chơi thân với một người, bỗng phát hiện đối phương còn một bạn tốt khác mà mình không biết, chắc chắn sẽ khó chịu.
Huống chi bạn của cậu căn bản không tồn tại.
"Không phải như thế, dù em dọn ra ngoài, chúng ta vẫn là bạn mà..." Lý Tễ vừa định an ủi Hoắc Chiêu, di động lại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Là một yêu cầu kết bạn WeChat.
Trước đó Chu Hành Giản đã đòi số của cậu, nói trong thế giới tiểu thuyết này chỉ có hai người bọn họ là đã tỉnh táo, cần liên lạc để tiện chiếu ứng lẫn nhau. Lý Tễ nghĩ tuy người này rất phiền, nhưng lời nói cũng có lý, nên dứt khoát cho.
Lần này, chắc hẳn là Chu Hành Giản.
Cậu vừa an ủi Hoắc Chiêu vừa cúi đầu xem di động, ấn đồng ý mà không chú ý đến sắc mặt của nam nhân đối diện đã trầm đến mức có thể nhỏ nước.
Vừa chấp nhận xong, lập tức nhận được tin nhắn.
【 nuốt xuống の cảm xúc vụn vặt 】: Tiểu Tễ, chào em, tôi là vị hôn phu của em. Bĩu môi hôn hôn.jpg
Quả nhiên là Chu Hành Giản. WeChat của hắn vừa quái vừa ngớ ngẩn, avatar là nhân vật anime nam không rõ tên, nền đen âm u, toát lên khí chất thiếu niên cấp hai muốn làm nam thần mạng rất kỳ dị.
Lý Tễ nhìn cái sticker bĩu môi hôn hôn mà nhíu mày, cảm giác ngấy đến mức thịt cua trong miệng cũng nhạt hẳn. Cậu gõ chữ:
【AAAA Dã Thái Thổ Đặc Sản Cung Ứng Tiểu Lý 】: Anh đừng nói bậy, ai là vị hôn phu của anh?
Lần này Chu Hành Giản không gửi tin nhắn chữ, mà trực tiếp gửi một đoạn ghi âm tới. Lý Tễ không để ý, theo bản năng bấm phát.
Điện thoại của cậu vốn để âm lượng ngoài tối đa, thế là trong phòng ăn lập tức vang lên giọng Chu Hành Giản, giọng điệu tự cho là lưu luyến, nhưng thật ra nghe như nài nỉ muốn chết, lại còn giống tiếng nước có ga ùng ục ùng ục: "Tiểu Tễ, đừng giãy giụa nữa, cho dù em có mạnh miệng đến đâu cũng không thay đổi được sự thật khách quan là em là vị hôn phu của tôi. Từ bỏ chống cự đi, ngoan ngoãn chịu trói thôi."
Âm thanh cực lớn ấy vang vọng trong phòng ăn, đủ để hai người ở đó nghe rõ mồn một.
Hoắc Chiêu khẽ nheo mắt.
Lý Tễ bị cụm từ vị hôn phu bất ngờ phun ra từ điện thoại làm sặc, miếng thịt cua trộn dấm trong miệng xém chút nghẹn lên mũi, cay xè như lên men. Hoắc Chiêu lập tức nhận lấy điện thoại, vừa vỗ lưng vừa đưa nước ấm cho cậu, động tác dịu dàng, giúp Lý Tễ hít thở lại bình thường.
Hoắc Chiêu trầm giọng: "Vị hôn phu?"
Lý Tễ lập tức khoát tay, đầy khí phách của người làm chủ: "Không cần để ý đến anh ta, chỉ là một tên thần kinh thôi."
Hoắc Chiêu lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cậu, khẽ cười ôn hòa nhưng ánh mắt dần sâu hơn, không nói gì thêm.
......
Cuối cùng, Lý Tễ cũng không dọn đi. Hoắc Chiêu kiên trì: nhà lớn trống trải như vậy, một mình anh ở cũng sợ, muốn Lý Tễ ít nhất đợi quay xong chương trình rồi hãy chuyển đi. Khi ấy dù sao cũng sắp vào đại học, ở ký túc xá luôn, chẳng cần thuê nhà bên ngoài, tiết kiệm bao nhiêu phiền phức.
Hai người ngồi trên sô pha, đầu kề đầu, cùng lật giở cuốn sổ đăng ký nguyện vọng thi đại học.
Hoắc Chiêu nhẹ giọng giới thiệu: "Từ diện tích khuôn viên, cơ sở hạ tầng, kinh phí, cơ hội việc làm đến nhà ăn... nhìn chung, các đại học công lập ở Kinh thành đều chiếm ưu thế. Chỉ là không biết em định theo chuyên ngành nào. Em tính học toán à?"
Lý Tễ sững người một chút, rồi kiên định lắc đầu: "Không, em không học toán."
Tuy thành tích cấp ba của cậu không tệ, cũng có hứng thú với toán học, nhưng chỉ dừng ở mức đó. Lý Tễ biết mình không phải kiểu thiên tài bẩm sinh, điểm thi cao cũng là kết quả của nỗ lực nhiều mặt. Nếu thật sự chọn chuyên ngành toán ở một trường quy tụ nhân tài như Kinh Đại, e là sẽ rất chật vật.
Huống chi, với hoàn cảnh kinh tế của mình, chọn chuyên ngành khác có lẽ sẽ thực tế hơn. Toán học vẫn có thể học thêm như sở thích.
Hoắc Chiêu hỏi: "Vậy em muốn học gì?"
Lý Tễ đáp thản nhiên: "Em muốn vào Học viện Kinh tế – Quản lý của Kinh Đại, học tài chính."
Cậu dừng một chút, hơi ngượng ngùng bổ sung: "Nghe nói học ngành này xong, có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Nói xong, trong lòng Lý Tễ hơi thấp thỏm. Bởi đề tài này nghe có vẻ không được thanh cao, dễ khiến người ta nghĩ cậu quá mê tiền. Cậu lo Hoắc ca sẽ cảm thấy mình tầm thường...
Nhưng Hoắc Chiêu nghe xong, chỉ xoa đầu cậu, giọng ôn nhu khích lệ: "Quân tử yêu tiền, lấy nó đúng đạo."
Lý Tễ lập tức đỏ vành tai.
Cậu thầm nghĩ, Hoắc ca như vậy, bất kể là thích nam hay nữ, bạn đời của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.
*
Lý Tễ vừa nộp xong nguyện vọng, phía sau liền nhận được điện thoại của mẹ Thẩm. Giọng bà ta bên kia hiền hòa đến mức như biến thành một người khác, liên tục bóng gió hỏi cậu về nguyện vọng thi đại học và mật khẩu tài khoản đăng ký.
Mẹ Thẩm nói nghe như rất vì cậu mà lo lắng, chuẩn mẫu mẹ hiền: "Tiểu Tễ à, mẹ với ba con đã bàn rồi. Bên này cũng muốn giúp con chọn thêm mấy ngành thích hợp. Dù sao con vẫn là con Thẩm gia, tương lai phải kế thừa gia sản, đúng không nào?
"Vậy con đưa mật khẩu tài khoản cho ba mẹ, ba mẹ sẽ điền thêm vài ngành phù hợp ở phía sau. Đảm bảo không động đến nguyện vọng ban đầu của con."
Lý Tễ nghe càng lúc càng lạnh người, thật sự không tưởng nổi sao lại có người mở miệng nói được những lời thế này. Mười tám năm trời chẳng màng đến cậu, đến khi điền nguyện vọng thi đại học mới đột ngột xuất hiện, đường hoàng đòi cậu đưa mật khẩu tài khoản.
Cậu chợt nhớ đến nguyên tác tiểu thuyết, hình như cũng có đoạn tình tiết này.
Khi đó, nguyên chủ "Lý Tễ" sau khi có điểm thi, vẫn chưa xung đột với Thẩm gia. Điền nguyện vọng lúc ấy mượn máy tính của tổ chương trình, đúng lúc mẹ Thẩm gọi điện hỏi mật khẩu tài khoản. "Lý Tễ" khi ấy cực kỳ khao khát tình thân, tưởng rằng Thẩm mẫu chỉ là một bác gái tốt bụng, rốt cuộc cảm nhận được tình thương của mẹ, nên thẳng thắn đưa mật khẩu.
Nguyên tác chỉ miêu tả lướt qua, nhấn mạnh rằng Thẩm gia bao dung đứa con rơi pháo hôi này. Sau đó, khi nguyện vọng thi đại học bị sửa đổi, "Lý Tễ" sụp đổ tinh thần, quay lại chất vấn Thẩm mẫu, liền trở thành bằng chứng cho sự ác độc của pháo hôi, còn Thẩm mẫu lại được khắc họa như người tốt vô tội.
Chỉ là đọc kỹ sẽ thấy bug. Cái gọi là người theo đuổi cực đoan Thẩm Thanh Độ, rốt cuộc làm cách nào lấy được mật khẩu tài khoản của Lý Tễ để sửa nguyện vọng?
Lý Tễ nghe mẹ Thẩm dịu giọng trong điện thoại, trong đầu lóe lên một ý, liền giả vờ bị thuyết phục, lười nhác nói: "Được, như bà nói đi, tôi sẽ gửi mật khẩu cho bà."