"Tễ Tễ, em muốn cùng người khác kết hôn, đúng không?"
Lý Tễ lúc đầu không nghe rõ Hoắc Chiêu nói gì. Đầu hắn vẫn vùi trong vai cậu, giọng rầu rĩ, như thể đang khóc. Cậu theo bản năng khẽ ừ một tiếng, ngữ điệu lại nhấc lên, như mang theo nghi vấn.
Trong khoảnh khắc ấy, thân thể nam nhân đè lên cậu bỗng cứng đờ. Giữa chân mày Lý Tễ cũng thoáng nhíu lại, một cảm giác là lạ dâng lên, có chút gai người.
Hoắc Chiêu vẫn không buông cổ tay cậu, cúi đầu chôn mặt ở sau gáy, ánh mắt nặng nề như có thực chất. Cảm giác này thật kỳ quái. Lý Tễ rõ ràng không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng lại có thể chân thực cảm nhận được ánh mắt kia lướt qua mặt mình, rồi dừng lại nơi nào đó vô hình.
Hoắc ca hiện tại thật sự rất khác thường, trong mắt Lý Tễ hiện lên một tia mờ mịt.
"Tễ Tễ, em sẽ cùng người khác kết hôn sao?" Thanh âm khàn khàn của nam nhân vang lên, trong đêm tĩnh lặng lại càng thấp trầm.
Dùng vẫn là giọng điệu ôn nhu đến cực điểm, mà khoảng cách quá gần, thân nhiệt của người kia quá cao. Từng chữ khẽ bật ra từ đôi môi mỏng, gần trong gang tấc, khiến vành tai Lý Tễ tê dại, làn da cũng thoáng nổi lên một tầng lạnh lẽo vô danh.
Kết hôn sao?
Đây là vấn đề Lý Tễ chưa từng nghĩ tới. Cậu vốn tính tình truyền thống, lại hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình không tốt, cha mẹ rối rắm, trong tay không có tiền tích lũy. Nếu cưới vợ, chỉ sợ sẽ liên lụy con gái người ta. Huống hồ còn đang trong thời kỳ thi đại học căng thẳng, nếu đối phương muốn có con, đứa bé vừa sinh ra đã phải đối mặt với áp lực thi cử, bản thân cậu cũng sẽ thấy hổ thẹn...
Suy nghĩ miên man, cuối cùng Lý Tễ cũng kéo tâm trí quay về với câu hỏi đơn giản ấy. Có thể kết hôn không ư...
"Còn chưa nghĩ tới." Lý Tễ chớp mắt chậm rãi, thản nhiên nhìn thẳng Hoắc Chiêu, thành thật đáp: "Xem tình huống thôi."
Nếu sau này cậu có thể kiếm tiền, lại nói sau.
Nhưng chờ mãi cũng không thấy Hoắc Chiêu đáp lại. Dù Lý Tễ có chất phác đến đâu, cũng cảm nhận được sau câu trả lời ba phải này, không khí trở nên nặng nề hơn.
Lý Tễ vốn dĩ cũng chưa từng nghĩ tới Chu Hành Giản, không đem vị hôn phu trên danh nghĩa ấy vào phạm vi suy xét, dù sao người đính hôn với Chu Hành Giản, người có thể danh chính ngôn thuận sinh con cho Chu gia, là Thẩm gia nhị thiếu gia kia, đâu liên quan gì đến Lý Tễ?
Hoắc Chiêu cứ vậy nhìn chằm chằm cậu thật lâu. Khi đối phương hơi rũ mắt, Lý Tễ mới phát hiện trong đôi mắt hẹp dài kia phủ một tầng hơi nước mỏng. Khoảng cách gần đến mức cậu gần như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quá cao của đối phương, khiến tim càng thêm bất an.
Hoắc ca là sốt đến hồ đồ rồi sao?
Cậu thử giãy giụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm trên cổ tay, nhưng hành động này trong mắt Hoắc Chiêu lại thành kháng cự, khiến bàn tay siết chặt hơn.
Hoắc Chiêu bỗng nhẹ giọng nói: "Vậy có thể hôn một cái không? Cho anh hôn một cái đi."
Hôn? Hôn cái gì?
Đôi mắt Lý Tễ vì câu nói ấy mà trừng lớn kinh ngạc. Còn chưa kịp phản ứng, môi nam nhân đã áp lên môi cậu.
Chỉ như chuồn chuồn lướt nước, hơi khô ráp nhưng ấm áp. Sau đó là từng nụ hôn chập chờn như chim non mổ thóc, rơi xuống nơi khóe môi và gò má cậu, cái thứ hai, cái thứ ba.
Cơ thể Lý Tễ bị kiềm chặt, không thể nhúc nhích. Cậu hoàn toàn ngây dại, đầu óc trống rỗng, như tất cả tế bào não đều nổ tung thành pháo hoa trong khoảnh khắc ấy. Mà từng nụ hôn nhẹ ở khóe môi kia, lại giống như mồi lửa khơi bùng lên một suy nghĩ chưa từng dám tưởng.
Hoắc ca... hóa ra, thích cậu sao?
Thủ đoạn rốt cuộc được buông ra, nhưng Lý Tễ lại quên mất giãy giụa. Gáy bị một bàn tay lớn nâng giữ, môi lập tức bị áp xuống, ấm áp mà run rẩy. Ban đầu chỉ là những cái chạm mềm nhẹ, sau đó trở nên mạnh bạo, cánh môi bị hút đến tê dại. Động tác vừa cấp bách vừa vụng về, bên tai toàn là tiếng hổn hển dồn dập của nam nhân.
Lý Tễ há miệng định nói gì đó, chỉ kịp phát ra một tiếng "Từ từ" mơ hồ, đã bị đầu lưỡi ướt mềm xâm nhập, cuốn lấy. Môi răng bị cạy mở, Hoắc Chiêu như người lữ hành trong hoang mạc bắt gặp ốc đảo, điên cuồng cướp đoạt từng giọt nước ngọt. Tiếng nước ái muội nhão nhoẹt vang lên không dứt trong khoang miệng giao triền.
Nụ hôn này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ôn hòa ngày thường của Hoắc Chiêu, mang theo sự bá đạo và uất ức bị đè nén quá lâu, như muốn đem toàn bộ lệ khí chôn giấu trút hết lên thiếu niên bị hôn đến phát ngốc trong lòng mình.
Hơi thở nóng hổi của nam nhân phả sát bên tai. Lý Tễ, một học sinh ngoan ngoãn chuyên tâm học hành, chưa từng yêu sớm, chưa từng thân mật với ai, tất nhiên không biết cách thở. Dưỡng khí càng lúc càng loãng, ngực dồn dập, đến lúc gần như nghẹn đỏ mặt, sóng mũi tràn lên một cảm giác cay xè, nước mắt theo hàng mi dài rơi xuống.
Hoắc Chiêu vẫn c*n m*t bờ môi sưng đỏ của cậu, vừa l**m vừa hút, chẳng biết có làm bật máu hay không. Lý Tễ càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt càng rơi dữ dội.
Bị một nam nhân hôn, cảm giác đầu tiên của cậu lại là ủy khuất, chứ không phải ghê tởm. Chỉ riêng điểm này, e rằng cũng không còn giống một thẳng nam nữa nhưng bản thân Lý Tễ vẫn chưa ý thức được.
...Bị hôn đến khóc, chẳng lẽ chán ghét anh như vậy sao?
Cảm nhận giọt nước nóng bỏng lăn xuống từ gò má thiếu niên, Hoắc Chiêu mới giật mình tỉnh táo. Hắn chậm rãi rời khỏi đôi môi đã sưng đỏ kia, nơi chia lìa còn vương ánh nước trong suốt.
Quần áo Lý Tễ sớm nhăn dúm, chóp mũi rịn mồ hôi, đôi môi hồng ướt nhẹp khẽ run theo nhịp thở hỗn loạn. Đỉnh đầu mấy sợi tóc con cũng xụi xuống, vành tai hồng hồng, đôi mắt đen ngấn lệ, ẩm ướt như muốn nhỏ nước, đúng là đã khóc.
Cậu ngốc, vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết trợn mắt nhìn Hoắc ca luôn ôn nhu của mình vừa rồi lại hôn đến dữ dội như vậy, thậm chí còn cắn môi cậu, thật sự khiến cậu không kịp thích ứng.
Thanh âm khàn khàn, Hoắc Chiêu hỏi: "Chán ghét sao?"
Bị hôn một chút liền khóc thành như vậy, trong mắt cậu hẳn là chán ghét đến cực điểm. Nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện Lý Tễ sẽ đính hôn với tên phế vật Chu Hành Giản kia, thậm chí tương lai còn có thể kết hôn... Dù biết hôn ước kia là chuyện của Thẩm gia và Chu gia, vốn không do Lý Tễ quyết định, Hoắc Chiêu vẫn không kìm được cơn giận âm ỉ trút lên cậu.
Sự xúc động này, gần như đủ để hủy sạch những nỗ lực tiếp cận từ trước đến nay, đẩy Lý Tễ rời xa anh. Một phần là vì phát sốt, nhưng phần lớn là do khát vọng chiếm hữu bị đè nén quá lâu bùng phát sau cuộc đối thoại nghe được ngày ấy.
Lý Tễ lúc này mới nhận ra mình đang khóc, tâm thần từ từ quay lại. Nghe Hoắc Chiêu hỏi vậy, phản ứng đầu tiên là lắc đầu, làm sao có thể chán ghét Hoắc ca chứ? Người đối xử tốt với cậu nhất trên đời này chính là Hoắc Chiêu, chuyện vừa rồi sẽ không khiến cậu thay đổi suy nghĩ.
Cậu yếu ớt nói: "Không chán ghét..."
Chỉ là thật sự chưa quen.
Nếu Hoắc ca thích cậu, khả năng này chưa từng xuất hiện trong đầu Lý Tễ. Nhưng nếu là vậy, cậu cũng không hề muốn cự tuyệt, chỉ là hơi hoang mang, bởi vì cậu chưa từng biết, liệu mình có thích một nam nhân hay không.
Hoắc Chiêu vẫn chống tay trên giường, cúi người bao trùm cậu nhưng không đến mức đè hẳn xuống. Thấy Lý Tễ lắc đầu, ngọn lửa vừa bị nước mắt dập tắt lại cháy bùng lên. Anh áp sát hơn, cúi xuống mổ khẽ lên khóe môi cậu một cái, giọng trầm thấp khàn khàn: "Như vậy, cũng không chán ghét sao?"
Lý Tễ tiếp tục lắc đầu. Cậu chỉ là thành thật biểu đạt cảm nhận của mình, hoàn toàn không biết động tác ấy trong mắt Hoắc Chiêu lại thành tự chuốc lấy khổ, tựa như một lời mời ngây ngốc mà táo bạo.
Ngay sau đó, Hoắc Chiêu càng thêm trầm trọng. Bàn tay lớn còn lại siết lấy eo thon của thiếu niên. Lý Tễ nhột đến co rụt người lại, nhưng không thể trốn tránh. Môi lại bị hôn khẽ, rồi là gương mặt trắng nõn, cổ, xương quai xanh... Nam nhân vừa tinh tế hôn dọc xuống, vừa dùng giọng khàn trầm như nổ bên tai: "Như vậy thì sao, như vậy hôn, Tễ Tễ chán ghét không?"
Đối mặt với sự truy vấn vô lý liên tiếp, Lý Tễ mơ hồ như rơi vào trong đám sương đặc quánh. Cậu vừa thẹn, vừa mang theo cảm giác lạ lẫm mà ngọt ngào của thiếu oxy. Giọng run rẩy, trả lời: "Không chán ghét..."
Cậu thật sự không chán ghét. Nước mắt khi nãy, phần nhiều là vì kinh ngạc và không thở nổi.
Như thể sợ lời nói vừa rồi chưa đủ chứng minh, đầu óc choáng váng, Lý Tễ vụng về thốt thêm một câu: "Thích."
Một chữ "Thích" mơ hồ, ba phải, lại khiến Hoắc Chiêu càng thêm điên cuồng khi dễ người thiếu niên ngoan ngoãn. Anh thuận thế c*n m*t đôi môi đã ửng đỏ, th* d*c bên vành tai mỏng manh, thấp giọng dụ dỗ: "Tễ Tễ thoải mái không?"
"Ừm. Tôi hôn em, có sướng không?" Thanh âm nam nhân trầm thấp, vừa dẫn dắt vừa xâm nhập vào từng khoảng trống trong thần trí thiếu niên: "Về sau có muốn cho tôi hôn nữa không?"
Lý Tễ bị hôn đến mềm nhũn, đầu óc mơ màng. Cậu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi ấy bằng chút ít tế bào não còn hoạt động, đáp án thật sự là có chút thoải mái. Vì thế, cậu yếu ớt đáp: "Thoải mái, có thể hôn về sau cũng cho Hoắc ca hôn..."
Lý Tễ chất phác nhưng không phải ngốc. Cậu vốn bảo thủ, trong thôn chưa từng nghe chuyện nam nhân với nam nhân. Nhưng nếu người đó là Hoắc ca, dường như cũng không có gì không ổn. Tuy Hoắc Chiêu chưa từng nói muốn kết hôn với cậu, hiện tại chỉ giống như đang ăn miệng cậu chơi đùa, nhưng.
Hôn môi là chuyện của người muốn kết hôn. Cậu là nam nhân, cho dù Hoắc ca ngày mai quên sạch chuyện này, hoặc không chịu trách nhiệm, thì cậu vẫn không thể xem như không có gì. Lý Tễ ngầm quyết tâm: phải phụ trách với Hoắc ca, càng phải nỗ lực kiếm tiền hơn nữa.
Hoắc Chiêu không nói gì thêm. Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng hít thở đan xen của hai người. Một lúc lâu sau, vang lên một tràng cười trầm thấp, kèm theo một tiếng thở dài bị nén lại.
Thiếu niên ngoan ngoãn, lời nói trắng ra như tờ giấy, khiến Hoắc Chiêu càng thêm không đành lòng. Anh không biết trong đầu Lý Tễ đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu thật sự đơn thuần. Có lẽ ngay cả chính cậu cũng chưa nhận ra, những lời kia đại diện cho điều gì, sáng mai rất có thể sẽ quên hết.
Hiện tại, hắn chỉ nhân lúc tâm hồn thiếu niên mơ hồ mà vớt lửa cháy nhà hôi của.
Hoắc Chiêu cúi đầu m*t lấy cổ trắng nõn của người thành thật trong lòng, lưu lại dấu hôn ái muội, mới khàn giọng thở dài: "... Không chỉ thích hôn môi thôi đâu, Tễ Tễ cũng nhiều thích anh nhiều hơn một chút đi."
...Thích tôi nhiều hơn một chút đi.