Hoắc Chiêu thích Lý Tễ. Anh nói không rõ vì sao, trước kia chưa từng có ý nghĩ như vậy, có lẽ bởi ngay từ lần đầu gặp đã có một loại quen thuộc kỳ lạ. Toàn thân, từng mạch máu đều kêu gào, anh phải yêu Lý Tễ.
Trong quá trình ở bên nhau, Hoắc Chiêu dần phát hiện Lý Tễ thật sự là một người đáng để yêu.
Cậu tin tưởng người khác không hề giữ lại, đối với bạn bè cũng rất tốt. Anh thích mùi trái cây sữa tắm trên người Lý Tễ, thích giọng nói ôn hòa khi trò chuyện, dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú lúc học tập và cả thân thể mềm mại nóng hổi khi ôm vào lòng.
Hoắc Chiêu hoàn toàn không thể khống chế bản thân mà không yêu cậu.
Lý Tễ vốn dĩ đã là một người tốt.
Vì vậy, ngoài anh ra, nhất định cũng sẽ có nhiều người khác thích cậu. Không chỉ Chu Hành Giản, mà còn có thể là bất kỳ ai khác.
Hoắc Chiêu chưa từng để những người đó vào mắt, nhưng điều anh không thể chắc chắn là Lý Tễ, với tấm lòng rộng mở như vậy, nếu đối diện với những kẻ trẻ trung hơn, cởi mở hơn, hợp tính hơn. Thậm chí còn bình thường hơn anh, cậu có hay không cũng dành cho họ thiện ý giống như dành cho anh.
Anh đã nghĩ, nếu có một ngày Lý Tễ nói với anh rằng mình thích người khác, vậy anh sẽ làm thế nào?
Giam cậu lại trong biệt thự xa hoa, thì cậu chắc chắn sẽ khóc. Dùng thân thể trói buộc cậu, ép cậu lên giường, nhưng Lý Tễ sẽ không chịu nổi.
Dùng đứa trẻ để ràng buộc?
Không thể nào. Cậu còn quá trẻ, tương lai còn rộng mở, làm sao anh lại có thể nhẫn tâm chôn vùi.
Sớm muộn gì, Lý Tễ cũng sẽ phát hiện bộ mặt thật của anh, không hề ôn hòa thân thiện như vỏ bọc bên ngoài, mà chỉ là một kẻ ti tiện, đáng ghét.
Đến lúc đó, trong mắt Lý Tễ sẽ chỉ còn bài xích và sợ hãi.
Anh có thể thờ ơ với người khác, nhưng không cách nào thờ ơ với Lý Tễ.
Nghĩ đến đây, nỗi chua xót từng lớp từng lớp quấn chặt trái tim Hoắc Chiêu, khiến anh khó thở.
Anh đành nói với Lý Tễ: "Anh là của em, nhưng anh không biết em có phải của anh hay không."
Lý Tễ thì hoàn toàn chẳng hay biết, trong lòng chỉ mải vẽ nên viễn cảnh yêu đương tốt đẹp.
Ở trước giá sách, cậu tiện tay lật một tập thơ của thi nhân Tây Ban Nha Gonsalés. Thật ra cậu không mấy hứng thú với văn chương, càng không có con mắt thẩm định, chỉ là tình cờ đọc được một câu:
"Tôi biết tôi tồn tại, là bởi vì bạn tưởng tượng ra tôi. Tôi cao lớn là vì bạn thấy tôi cao lớn, tôi sạch sẽ là vì bạn nhìn tôi bằng ánh mắt trong sạch. Tư tưởng của bạn khiến tôi trở nên thông tuệ, sự đơn giản ôn nhu của bạn khiến tôi cũng trở nên đơn giản và thiện lương. Nhưng nếu một ngày bạn quên tôi, tôi sẽ lặng lẽ chết đi. Trong mắt mọi người, tôi vẫn tồn tại, nhưng sống nhờ, lại chỉ là một kẻ khác âm trầm, ngu muội, bất thường."
Đó là Hoắc Chiêu thích thơ chăng?
Một tia khó chịu thoáng lướt qua lòng Lý Tễ. Cậu lặng lẽ giấu tập thơ ấy vào tận góc kệ, còn lấy mấy quyển sách dày che lên, chỉ sợ Hoắc Chiêu nhìn thấy.
Thật ra bài thơ viết rất hay, nhưng Lý Tễ vẫn cảm giác Hoắc Chiêu đọc được cũng sẽ không vui. Chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy nặng nề, vì anh Hoắc tâm tư quá kín đáo, có khi còn suy nghĩ nhiều.
Huống chi, trong xe trước đó, Hoắc Chiêu đã nói vài lời vốn dĩ đã khiến Lý Tễ cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy rằng vừa rồi nhìn thấy trên cánh tay Hoắc Chiêu không hề có những vết thương như trong mộng, nhưng Lý Tễ vẫn khó lòng dứt bỏ cảm giác bất an. Dù vậy, bọn họ còn có rất nhiều thời gian. Cậu tin rằng, quãng thời gian ấy đủ để dùng một cách ôn nhu hơn, chậm rãi hiểu rõ người yêu của mình.
Thẩm Thanh Độ chưa từng nghĩ có một ngày bản thân lại tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường với người mà cậu ta vốn khinh thường.
Toàn thân cậu ta ê ẩm, g*** h** ch*n lộn xộn, ngẩng đầu nhìn quanh liền nhận ra đây chính là căn phòng khách sạn mà cậu ta đã hẹn Chu Hành Giản đêm qua. Khi đó, cậu ta bỏ thuốc vào rượu, ngay cả chính mình cũng uống.
Dược lực mạnh mẽ làm cậu ta đầu óc mơ hồ, cùng người ngã xuống giường, cứ thế mà g*** h**n.
Trong tính toán của cậu ta , chỉ cần đem thân thể quý giá giao cho Chu Hành Giản, đối phương sẽ không còn lý do thoái hôn.
Chuyện đã đến nước này, đây là biện pháp duy nhất để trói buộc.
Cậu ta tự an ủi bản thân, ít nhất Chu Hành Giản cũng không từ chối. Tuy rằng trong lòng cậu ta yêu nhất vẫn là anh Hoắc Chiêu.
Thẩm Thanh Độ âm thầm mắng Chu Hành Giản không biết thương hương tiếc ngọc, quá thô lỗ.
Cậu ta xoay sang nhìn người bên cạnh, lại hoảng hồn kêu thất thanh: "Hoắc Thanh. Anh sao lại ở đây?!"
Hoắc Thanh bị tiếng hét làm bừng tỉnh. Ban đầu còn định mắng, nhưng vừa thấy là Thẩm Thanh Độ thì giọng điệu mềm hẳn đi, còn đưa tay ôm lấy eo cậu ta: "Thanh Độ, tối qua em quên hết rồi sao?"
Thẩm Thanh Độ vẫn còn men thuốc trong người, nhớ đến những kh*** c*m vừa trải qua, liền cảm thấy thân thể run rẩy.
Tuy rằng Hoắc Thanh từng trải, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện mình cuối cùng cũng có được bạch nguyệt quang, cậu ta lại hít thở dồn dập, thậm chí muốn tiếp tục một lần nữa.
Thế nhưng ý thức tỉnh táo hơn một chút, Thẩm Thanh Độ lập tức gào lên: "Tại sao lại là anh? Chu Hành Giản đâu?!"
Câu nói ấy khiến Hoắc Thanh như bị dội một gáo nước lạnh. Đúng rồi, đêm qua chính Chu Hành Giản đến tìm gã, nói rằng Thẩm Thanh Độ chủ động ước hẹn, chỉ là ngượng ngùng không tiện mở miệng, nên nhờ hắn thay mặt đến.
Chu Hành Giản còn khẳng định bản thân đã không còn tình cảm, chúc gã và Thẩm Thanh Độ hạnh phúc.
Hoắc Thanh còn đang lấy làm lạ, thì Chu Hành Giản đã nói thẳng hắn không còn tình cảm với Thẩm Thanh Độ, còn chúc bọn họ hạnh phúc.
Sau mới ngẫm ra, hóa ra cái người ngày thường chết sống không chịu cho mình chạm vào, lại giữ nguyên vẹn cho Chu Hành Giản. Thế mà vừa gấp gáp đã vội vàng lôi Hoắc Thanh đi khách sạn giải quyết.
Một khi hiểu rõ, cái gọi là thương tiếc trong lòng Hoắc Thanh lập tức tan hơn nửa, chưa kể Thẩm Thanh Độ còn làm ra vẻ bị oan ức to lớn, càng khiến gã thấy phiền chán.
Bạch nguyệt quang à? Nghe thì dễ thương, thật ra chỉ là cơm dính áo, dính rồi khó gỡ. Mà cái gọi là bạch nguyệt quang này trong lòng còn có kẻ khác nữa mới khôi hài.
Thẩm Thanh Độ cũng hiểu, vốn là Chu Hành Giản gọi Hoắc Thanh đến thay thế hắn.
Đến khi sự đã bại lộ, cậu ta vừa khóc vừa không tin nổi Chu Hành Giản lại hại mình như vậy.
Nhưng giờ Chu Hành Giản chắc chắn đã biết chuyện cậu ta cùng Hoắc Thanh lên giường, vậy thì hôn sự càng không thể cứu vãn.
Như đã canh sẵn giờ, một tin nhắn WeChat gửi tới.
【Anh Hành Giản】: Chúc cậu cùng Hoắc Thanh hạnh phúc.
【Anh Hành Giản 】: Từ hôn cũng khỏi cần trả lại. Cậu vốn chẳng phải thiếu gia Thẩm gia. Chờ ngày đổi về, tôi sẽ cùng Lý Tễ kết hôn. Ầ không, phải gọi là Thẩm Tễ. ( kính râm ) ( kính râm )
Chu Hành Giản vui vẻ nhắn tin, còn Thẩm Thanh Độ thì tức giận run người. Lại là Lý Tễ.
Trong lòng cậu ta, chắc chắn Thẩm Kiều không hề tiết lộ. Như vậy, chỉ có thể là chính Lý Tễ nói cho Chu Hành Giản biết.
Mà Lý Tễ biết được từ đâu? Cũng chỉ có thể do Thẩm Kiều, cái lão già nóng ruột muốn đón con ruột về mở miệng.
Thẩm Thanh Độ quên sạch mười mấy năm an ổn ở Thẩm gia, chỉ một mực cho rằng cả nhà họ muốn liên thủ đẩy cậu ta vào chỗ chết.
Nghẹn ức đến khó chịu, cậu ta áp mặt vào lòng ngực Hoắc Thanh, giọng khàn khàn: "Hoắc Thanh, thân thể của em đã cho anh, chúng ta kết hôn đi."
Cậu ta hiểu rõ, nếu Thẩm Kiều thấy cậu ta vô giá trị, chắc chắn sẽ vứt bỏ ngay. Con đường duy nhất là tìm một chỗ dựa mới.
Hoắc Thanh tuy chẳng có nghề nghiệp hay học vấn, nhưng ít nhất cũng mang họ Hoắc. Gả cho gã, coi như lại gần Hoắc gia thêm một bước. Đến lúc đó hắn có nhiều cơ hội gặp anh Hoắc Chiêu. Dựa vào sức quyến rũ của mình, cho dù kết hôn rồi, cậu ta tin cũng có thể làm Hoắc Chiêu động lòng.
Hoắc Thanh nghe vậy hơi sững sờ. Nếu là trước đây, hẳn gã sẽ vui mừng gật đầu ngay. Nhưng bây giờ đã lên giường rồi, gã lại cảm thấy kết hôn chỉ là trói buộc.
Song trước ngọc mềm hương thơm, thấy Thẩm Thanh Độ hiếm khi hạ mình như vậy, gã đành thuận miệng đáp ứng.
Dù sao, hôn được hay không đâu do bọn họ quyết định. Có gả cũng chẳng thiệt, Thẩm gia chưa chắc đã bỏ Thẩm Thanh Độ, đến lúc ấy gã cũng được húp bát canh.
*
Đánh xong cầu, Chu Hành Giản lướt vòng bạn bè.
Hoắc Thanh vừa đăng một câu mập mờ: "Tới tay."
Người ngoài chẳng hiểu, nhưng mấy anh em thân quen thì rõ ràng. Hoắc Thanh từng khoe sớm muộn gì cũng phải bắt được Thẩm Thanh Độ. Vì thế mới từng đánh nhau với Chu Hành Giản, khiến quan hệ không thoải mái.
Giờ tình thế khác xưa, Chu Hành Giản còn cầu mong hai tên này dính chặt vào nhau, kết hôn cho nhanh, để hắn yên tâm mà ở bên Lý Tễ.
Hắn còn hứng chí bình luận dưới bài: "Chúc mừng."
Sau đó liền mở khung chat khoe khoang với Lý Tễ.
【Nuốt xuống の cảm xúc vụn vặt 】: Thẩm Thanh Độ mời tôi đi khách sạn.
Lý Tễ không trả lời ngay, Chu Hành Giản bực bội, tự an ủi chắc Lý Tễ chưa thấy. Chờ thêm hồi lâu, điện thoại mới reo tin nhắn. Hắn lập tức nhấn mở.
【 thỏ con 】: À
Chỉ một chữ à?
Chu Hành Giản tự giải thích rằng có lẽ Lý Tễ không thích trò chuyện trên WeChat, hoặc nhìn thấy tin nhắn thì nổi giận. Nghĩ vậy, tâm trạng hắn cũng không quá tệ, liền tiếp tục gửi.
【Nuốt xuống の cảm xúc vụn vặt 】: Nhưng tôi sẽ không đi.
Bên kia im lặng thật lâu không trả lời. Đúng lúc Chu Hành Giản nhịn không được muốn gửi thêm thì tin nhắn của Lý Tễ hiện ra. Chỉ vỏn vẹn một chữ ừ, như thể hoàn toàn không quan tâm.
Chu Hành Giản tuyệt đối không tin Lý Tễ có thể thờ ơ với chuyện giữa hắn và Thẩm Thanh Độ, trong lòng vẫn còn hy vọng.
【Nuốt xuống の cảm xúc vụn vặt 】: Thẩm Thanh Độ vẫn còn qua lại với Hoắc Thanh, e là sắp kết hôn rồi.
Lần này, thời gian chờ đợi càng dài hơn.
Chu Hành Giản đoán chắc Lý Tễ hẳn đã rất kinh ngạc, đang cố gắng nghĩ cách đáp lại.
Hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm màn hình, mắt cũng dần cay xè. Chuông báo tin nhắn mới vang lên leng keng một tiếng.
【AAAA Đặc sản Dã Thái, Tiểu Lý cung ứng 】: Tốt.
Rõ ràng là căn bản không hề đọc kỹ hắn viết cái gì.
Chu Hành Giản thật sự tức giận, không hiểu rốt cuộc Lý Tễ đang làm trò gì. Dù có lạt mềm buộc chặt thì cũng phải có giới hạn. Phẫn nộ, hắn gõ một dòng gửi đi.
【Nuốt xuống の cảm xúc vụn vặt 】: Cậu có thể nghiêm túc nhìn xem tôi đang nói gì không? Thật sự không muốn nói với tôi lấy một câu sao?
Lần này, tin nhắn trả lời cuối cùng cũng dài hơn, không còn lạnh nhạt ừ hay à nữa. Nhưng lực sát thương lại càng nặng nề hơn.
【AAAA Đặc sản Dã Thái, Tiểu Lý cung ứng 】: Tôi và Hoắc Chiêu đang yêu nhau. Hiện tại là quan hệ người yêu. Xin sau này đừng gửi cho tôi những tin nhắn kỳ quái như thế nữa. Nếu còn, tôi sẽ chặn.