Thật ra, việc nói ra bí mật này đối với Lý Tễ mà nói chẳng khác nào lật tung khối đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu, cái khói mù quẩn quanh chẳng cách nào xua đi. Ngay cả bản thân cậu cũng khó tin nổi, cứ như đang nằm mơ.
Tuy cậu biết chuyện này không phải chỉ một mình mình gặp phải, Chu Hành Giản cũng biết nhưng khi ý thức Chu Hành Giản đã thức tỉnh, phản ứng đầu tiên của Lý Tễ lại chẳng phải vui mừng vì tìm được đồng bạn, mà là dè chừng cảnh giác.
Còn lần này, Hoắc Chiêu biết, lại chính miệng cậu thẳng thắn thừa nhận, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Ngày trước khi phát hiện mình chỉ là vai pháo hôi trong tiểu thuyết, Lý Tễ từng liều mạng tự nhủ phải xem nhẹ, coi như chẳng để tâm.
Nhưng sự thật là cậu không thể không để tâm, chẳng qua chỉ là bất lực. Dù có nằm lăn ra đất gào khóc, van xin ông trời cho một con đường khác, cậu cũng chẳng thể thay đổi. Không công bằng thì cũng đành chịu, chỉ có thể tiếp nhận.
Nếu đã trốn không thoát, cậu chỉ còn cách an ủi bản thân rằng, kỳ thực cũng không đến nỗi quá tệ. Miễn sao tự thuyết phục mình rằng chẳng hề bận lòng, thì sẽ chẳng ai có thể làm cậu tổn thương thêm. Nghĩ vậy, ngày qua ngày, cậu mới sống dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khi nói ra tất cả, chính cậu lại ngẩn ngơ. Cúi đầu, không dám nhìn Hoắc Chiêu, trong mắt mơ hồ phủ hơi nước, sóng mũi cay xè. Bất tri bất giác, nước mắt lạnh buốt đã tràn đầy mặt. Cậu biết dáng vẻ hiện tại chắc chắn thảm thương đến mức không nỡ nhìn, nhưng vẫn không kiềm được. Cậu không phải kẻ hay khóc, càng không muốn để ai nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình.
Thuở nhỏ, cậu thường bị người Lý gia đánh đập, thậm chí đuổi ra khỏi phòng. Chỉ cần họ nói: "Không muốn ở thì cút đi."
Nhưng rõ ràng, cậu không còn nơi nào để đi.
Mùa đông, cậu co ro đứng ngoài cửa Lý gia, chẳng dám vào, mà cũng chẳng biết đi đâu. Cậu lạnh run cả người. Người qua đường có kẻ nhìn cậu thương hại, có người thỉnh thoảng cho miếng ăn. Cậu sẽ âm thầm ghi nhớ, viết vào cuốn sổ nhỏ cái gọi là danh sách cảm ơn.
Nhưng có một lần, một người dắt con đi ngang qua, thấy cậu liền mua cho một miếng bánh đường.
Lý Tễ lúc ấy vui mừng lắm, ăn ngon lành, nào ngờ người kia không đi ngay mà đứng lại, quay sang dạy dỗ đứa con: "Thấy chưa? Nếu không nghe lời, ba mẹ cũng sẽ đối xử với con như vậy. Có nghe rõ không?"
Khoảnh khắc đó, Lý Tễ bỗng hiểu, cái gọi là được thương hại chẳng khác nào chấp nhận ánh mắt coi thường của người đời.
Cậu ghét loại cảm giác ấy. Cậu không hề nghịch ngợm, cũng không muốn chỉ vì ăn một miếng bánh đường mà biến thành đứa trẻ hư trong miệng người khác.
Vậy nên, Lý Tễ luôn cố gắng sống như một người bình thường chẳng khác ai. Cậu chăm chỉ học hành, làm việc, ra vẻ không mảy may bận tâm đến bóng ma Lý gia để lại.
Cậu hy vọng, khi người ta nhắc đến Lý Tễ, điều duy nhất họ nhớ chỉ là một người thành tích không tồi, sống nghiêm túc, chứ không phải đứa con bị Lý gia ruồng bỏ, hay một kẻ đáng thương cần đồng tình.
Nhưng, tất cả đều bị Hoắc Chiêu phá vỡ.
Rõ ràng là chính mình mở miệng trước, nhưng Lý Tễ càng nghĩ càng thấy khó chịu, bao nhiêu ủy khuất tích tụ nhiều năm trong khoảnh khắc ngắn ngủi đồng loạt trào lên. Cậu cảm thấy bản thân thật sự quá khổ, rõ ràng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, vậy mà lúc này ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cuối cùng không kìm nén nổi, sống mũi cay xè, bật khóc nức nở.
QAQ.
Thì ra, ngay cả một nam nhân kiên cường như sắt thép, ở trước mặt bạn lữ định mệnh cũng vẫn có thể rơi lệ. Lý Tễ tự an ủi, thầm coi đây là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Hoắc Chiêu đưa tay lau nước mắt cho cậu. Đầu ngón tay chạm phải một giọt lệ nơi khóe mắt Lý Tễ, xúc cảm trong suốt ấy rõ ràng như thể đang chạm vào lớp vỏ bảo vệ bị bóc ra, bên trong là nội tâm mềm mại, yếu ớt.
Những giọt nước mắt ấy giống như từ hốc mắt non nớt năm xưa của Lý Tễ chậm rãi chảy xuống, phải đến tận hôm nay mới rơi vào trong mắt Hoắc Chiêu. Giống như một giọt mưa nhân tạo cuối cùng, rồi theo đó dệt thành cả màn mưa bao phủ lấy hai người. Từ đây, bí mật của Lý Tễ biến thành sợi dây nối liền cả hai.
Lý Tễ nhìn thấy Hoắc Chiêu đưa ngón tay dính lệ đặt lên môi, nhẹ nhàng l**m đi, như đang nếm mật ngọt. Hàng mi vốn rũ thấp của Hoắc Chiêu khẽ ngẩng lên, cố ý nhìn thẳng vào mắt cậu, không cho hắn cơ hội cúi đầu né tránh.
Bị ánh mắt kia khóa chặt, Lý Tễ run rẩy, vội nghĩ cách nói sang chuyện khác để che giấu. Nhưng vừa rồi rõ ràng đã phủ nhận việc mơ thấy Hoắc Chiêu, lúc này lại nhất thời không nghĩ ra cái gì hợp lý. Trong khi đó, ánh nhìn của Hoắc Chiêu mang theo sự nguy hiểm, giống hệt như lần Lý Tễ từng thoáng gặp thú hoang khổng lồ trong núi. Cậu bèn gục đầu vào vai Hoắc Chiêu, giả vờ như một con chó nhỏ ngoan ngoãn chẳng dám lên tiếng.
Thiếu niên vừa mới khóc xong, quả thật chẳng khác nào một chú cún con ướt sũng đang nức nở.
Lý Tễ vụng về trong lời nói, luôn ngây ngô cho rằng Hoắc Chiêu có thể hiểu hết ý tứ của cậu. Nhưng trong bầu không khí như thế này, sức hấp dẫn của cậu đối với Hoắc Chiêu chẳng khác gì miếng xương thơm trước mõm chó đói. Cho dù ngay lúc này thiên lôi câu địa hỏa, lăn lộn trên giường cũng không có gì lạ.
Đến lúc ấy, người thật thà chỉ biết kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, mới ngẩn ngơ tự hỏi vì sao mình lại chẳng hề có chút cảnh giác nào trước Hoắc Chiêu.
"Vì sao không mơ thấy anh?" Hoắc Chiêu dừng môi lại trên khóe mắt cậu, ôm chặt Lý Tễ vào ngực.
Lý Tễ không ngờ Hoắc Chiêu vẫn còn để bụng chuyện đó, lắp bắp không nói nổi nguyên do, ấp úng: "Cái này, thì, tại sao chứ, anh nghe em giải thích, à không, không phải, ý ta là..."
Hoắc Chiêu nhân cơ hội truy vấn: "Chẳng lẽ bởi vì, trong mắt Tễ Tễ anh còn không quan trọng bằng những người khác sao? Vì sao trong mộng của Tễ Tễ, Chu Hành Giản với Hoắc Thanh đều xuất hiện, duy chỉ có anh là không?"
Lý Tễ căn bản không nghĩ rằng loại câu hỏi như vậy là thật lòng, chỉ biết đây là Hoắc Chiêu cố ý giả vờ nghiêm túc để trêu chọc mình. Cậu còn đang rối rắm muốn vắt óc nghĩ ra lời giải thích không khiến Hoắc Chiêu tổn thương, thì nam nhân đã cụp mắt xuống, làm bộ thở dài: "Thôi vậy, là anh làm khó em rồi. Biết trước Tễ Tễ sẽ khó xử, anh đã không hỏi."
"... Thực xin lỗi." Lý Tễ áy náy cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi, giọng điệu thành khẩn như đang hứa hẹn: "Lần sau nhất định em sẽ mơ thấy anh, còn nhiều hơn bất kỳ ai khác. Em bảo đảm."
Nói xong, Lý Tễ còn giơ ba ngón tay, nghiêm túc thề với trời.
Cậu không phải loại người sáng nay yêu chiều tối đã thay lòng. Hoắc Chiêu là một trong số ít mối liên hệ của cậu trên đời này, cũng là người quan trọng nhất. Điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ. Nếu cậu chưa kịp cho Hoắc Chiêu cảm giác an toàn, vậy chính là lỗi của cậu, phải suy nghĩ lại thật tốt.
Chỉ là, chuyện mộng xuân thì tuyệt đối không thể nói ra.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt tròn vo ướt át chớp chớp, vẫn còn vương nước mắt, không hề có chút giả vờ nào, tất cả đều là chân thành. Ai nhìn vào cũng không nỡ trách móc, trừ phi vốn dĩ đã mang tâm địa hiểm độc như Hoắc Chiêu, lòng đầy mưu kế, một bụng toàn ý xấu.
Hoắc Chiêu nhìn cậu một hồi lâu rồi khẽ cười: "Bảo bảo, em có biết bộ dáng mình lúc khóc thế nào không?"
"Em, em không có khóc, anh nhìn nhầm rồi." Lý Tễ luống cuống lau mặt, lắc đầu ra vẻ thật thà.
"Em nói dối." Hoắc Chiêu mặt không đổi sắc: "Mới yêu đã dám nói dối anh."
Lý Tễ chỉ đành ấm ức nhỏ giọng thừa nhận: "Được rồi, khóc thì khóc, vậy thì sao. Nam nhân nào mà không có lúc muốn khóc, chẳng phải cũng rất bình thường sao."
Sắc mặt Hoắc Chiêu vẫn không thay đổi, bỗng cúi đầu hôn khẽ lên môi cậu: "Có thể khóc, bảo bảo khóc lên thật xinh đẹp, rất đáng yêu."
Người thật thà chỉ cần được để ý khen một câu là lập tức bối rối. Lý Tễ chưa từng nghe qua lời khen trắng trợn thế này, gương mặt tức thì đỏ bừng, nơi vừa bị hôn cũng nóng rực, đầu óc quay cuồng không phân biệt nổi trời đất đông tây.
Cậu lại cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận sự khen ngợi, thẹn thùng nói nhỏ: "Thật vậy sao, kỳ thực cũng bình thường thôi mà."
Kỳ thật Lý Tễ cũng cảm thấy Hoắc Chiêu nói không sai. Cậu vẫn luôn biết mình lớn lên đẹp, nhất là từ sau khi lên chương trình rồi có fans, nhưng nếu người khác nói thì cậu chẳng mấy bận tâm. Hoắc Chiêu lại khác, dù sao cũng chẳng có nam nhân nào không thích được người mình yêu khen ngợi.
Cậu quả thật rất dễ dỗ, chỉ một chút niềm vui nhỏ nhoi cũng đủ khiến cậu quên đi bao nhiêu khổ sở. Dù vừa rồi còn chìm trong những ký ức đau lòng, chỉ cần một câu khen ngợi, cậu liền cảm thấy nhẹ nhõm, cố gắng không để cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến người khác.
"Ừm." Hoắc Chiêu nhớ lại những lời vừa rồi của Lý Tễ, đưa tay vuốt lên mái tóc mềm mại của cậu, như thể đang xoa một đôi tai lông xù vô hình, vừa mới rũ xuống, giờ lại dựng thẳng lên.
Không chỉ hiện tại, Hoắc Chiêu luôn nghĩ, nếu như có thể gặp Lý Tễ từ khi cậu còn nhỏ, liệu có phải trước khi bao nhiêu ác ý tìm đến, anh đã có thể sờ sờ đôi tai ấy, nói với cậu rằng mọi thứ đều không sao. Sau đó, bầu bạn với tiểu Lý Tễ trên ngọn núi cậu lớn lên, cùng nhau chơi trọn một buổi chiều, rồi xây cho cậu một căn phòng bí mật nhỏ có thể che mưa chắn gió.
... Hoặc chỉ đơn giản là ngồi lặng yên bên nhau.
Lý Tễ nhạy cảm phát hiện Hoắc Chiêu có chút ủ rũ, tưởng anh lại nghĩ đến chuyện khổ sở, liền đưa mặt cọ cọ lên má anh, rồi căng thẳng chủ động hôn một cái. Hôn xong, chính mình lại đỏ mặt ngượng ngùng.
Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước. Hoắc Chiêu vẫn giữ vẻ bình thản, không chút phản ứng. Lý Tễ có phần mất mát, muốn dịch ra xa, cố giảm bớt sự tồn tại của mình.
Nhưng chưa kịp tránh, gáy đã bị giữ lại, giọng trầm thấp vang lên: "Tễ Tễ, em dám trộm hôn anh."
Lý Tễ thoáng chột dạ, nhưng nghĩ đến Hoắc Chiêu đã là người yêu của mình, lập tức trở nên tự tin, giọng hùng hồn: "Đúng vậy, em hôn anh, thì sao nào. Em không chỉ muốn hôn, còn có thể làm hơn thế nữa cơ."
Hoắc Chiêu nhìn dáng vẻ lưu manh nửa thật nửa giả kia, chậm rãi áp môi xuống: "Em trộm hôn anh, anh tất nhiên phải lấy lại."
......
Thời gian trôi đi trong những vờn quấn như vậy. Từ sau khi thẳng thắn bày tỏ cùng Hoắc Chiêu, Lý Tễ càng giống cá mặn, suốt ngày nằm bẹp ở nhà. Thỉnh thoảng ôn tập chút chương trình đại học, livestream thì ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới. Người xem vừa nhìn đã biết chủ bá bị tình ái làm mụ mị, thi nhau trêu chọc cậu cả ngày chỉ biết dính lấy người ta.
Lý Tễ không trực tiếp trả lời, nhưng thật ra fans đoán trúng tám chín phần mười. Hoắc Chiêu như thể bị dính bùa hôn, phần lớn thời gian đều kề cận cậu, khoảng cách không vượt quá một centimet.
Chỉ là căn hộ của Hoắc Chiêu quản lý quá kém. Tiền bất động sản đóng không ít, mà phòng tắm vòi nước ba ngày hỏng một lần, điều hòa cũng chẳng mấy khi chạy tốt.
Lý Tễ thử sửa mà không được, bèn đề nghị: "Hay là anh chuyển sang phòng khác ngủ đi? Trong nhà còn nhiều phòng trống mà."
Hoắc Chiêu điềm đạm: "Các phòng khác chưa dọn dẹp."
Anh ngừng lại, ánh mắt lướt qua Lý Tễ còn đang do dự, nhàn nhạt bổ sung: "Không sao. Anh có thể tạm ngủ một đêm, mai dọn xong cũng được, chẳng phải chuyện gì lớn."
Lý Tễ vốn dĩ không chịu nổi khi thấy Hoắc Chiêu mang biểu tình như thế, lại càng nghe không nổi loại ngữ khí kia.
Anh do dự một lát, rồi nhỏ giọng thử nói: "Hay là anh có thể ở lại phòng em tạm một đêm cũng được...."
Dù sao giường cũng rộng, hai cái chăn, ngủ cùng nhau cũng chẳng có gì.
"Được." Chữ vãn trong miệng Lý Tễ còn chưa kịp bật ra, đã nghe nam nhân đáp một tiếng được. Giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước, tựa như thật sự chỉ là không có chỗ ở, hoàn toàn không mang theo chút tư tâm nào.
Ban đầu Lý Tễ quả thật không quen.
Cạu vốn có thói quen tắm rửa xong sẽ lập tức chui vào chăn, để hương thơm còn vương trên người bao bọc lấy mà an ổn chìm vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay bên cạnh lại nhiều thêm một người. Sự tồn tại kia khiến cậu không thể nào bỏ qua được.
Hoắc Chiêu không nằm xuống ngay, mà ngồi dựa đầu giường đọc sách. Ngọn đèn đầu giường hắt ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên sườn mặt anh một đường nét nhu hòa ấm áp.
Tuy rằng đường nét kia mang theo chút sắc bén, nhưng Lý Tễ hoàn toàn không nhận ra. Cậu chỉ lẳng lặng nằm nghiêng, nhìn người kia một lát, rồi bỗng nhận ra bản thân cũng có một loại cảm giác gọi là có gia đình.
Sự câu nệ dần được một tầng ấm áp thay thế, mí mắt cậu ngày càng nặng, cuối cùng ngủ rất an ổn.
Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Lý Tễ mơ hồ cảm thấy mình bắt được một cái gối ôm ấm áp, liền như con bạch tuộc mà quấn chặt lấy. Chăn bị cậu đá tung, trong đầu mông lung chỉ nghĩ. Hôm nay sao cái gối ôm này lại vừa nóng vừa cứng, cộm cả người.
Thôi kệ, ngủ đã, sáng mai dậy xem lại.
Ôm lấy gối ôm đó, cậu mơ một giấc mộng thật dài. Trong mơ, thời gian trôi vùn vụt, có lẽ bởi giữa chừng xuất hiện một đoạn đặc biệt tốt đẹp, mà những điều đẹp đẽ luôn như cơn gió thoáng qua.
Giấc mộng bắt đầu ở một thôn nhỏ nơi núi rừng, kết thúc cũng ở đó. Bắt đầu là một người, mà kết thúc đã thành hai.
Đây tuyệt đối không phải một giấc mơ đẹp hoàn toàn. Phần lớn cảnh tượng đều không mấy hữu hảo, những gương mặt trong mơ mơ hồ mà ác độc, lời nói mang theo nguyền rủa. Chỉ có đoạn ở giữa, khi cậu cùng một nam nhân chung sống trong tiểu sơn thôn, lại rõ ràng lạ thường, như thể đó chính là ký ức bị bản thân vô tình quên đi, nhưng thật ra vẫn khắc sâu không quên.
Sau đó thì toàn là mảnh ký ức tăm tối. Có người gào thét muốn moi tim khoét phổi cậu. Cậu chỉ nhớ mình nằm bất động trên một chiếc cáng nhỏ, bị đẩy vào phòng giải phẫu. Trước mắt lóe lên một tia sáng trắng chói lòa, cậu gọi tên một người, rồi đau đớn quen thuộc xộc thẳng vào đầu.
Thân thể Lý Tễ co rút như con tôm nhỏ, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Theo bản năng, cậu càng ôm chặt gối ôm kia, áp sát từng chút một, như muốn dán cả thân mình vào để tìm cảm giác an toàn. Chỉ như vậy, cơn đau mới dịu đi đôi chút.
Đến khi bừng tỉnh, đã là nửa đêm. Mở mắt ra, điều đầu tiên cậu thấy chính là ánh mắt mang theo lo lắng của Hoắc Chiêu.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Hoắc Chiêu thấp giọng hỏi cậu: "Làm sao vậy? Có phải vừa rồi gặp ác mộng không? Vì sao lại đột nhiên gọi tên anh?"
Lý Tễ giật mình nhận ra, hóa ra cả đêm qua cậu coi Hoắc Chiêu như gối ôm hình người mà ôm chặt, còn chê anh không đủ mềm mại. Nói trắng ra thì chính là ngủ mơ chiếm tiện nghi, lại còn thừa dịp vô thức mà làm trò lưu manh.
So với những gì cậu mơ thấy, chuyện chiếm chút tiện nghi này quả thực chẳng đáng gì. Bởi trong mộng, cậu và Hoắc Chiêu hầu như ngày nào cũng quấn lấy nhau, theo đúng nghĩa đen của từ dây dưa.
Vừa mới tỉnh dậy, Lý Tễ không hề có cảm giác nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một giấc mơ. Cậu phân không rõ đâu là mộng, đâu là thật, cũng không rõ Hoắc Chiêu trước mắt và Hoắc Chiêu trong mơ rốt cuộc có phải cùng một người. Thậm chí không biết nên coi tất cả là mộng đẹp hay ác mộng.
Cậu ngồi ngẩn người hơn nửa ngày, chẳng nói lời nào, cũng chẳng buồn nằm xuống ngủ tiếp. Chỉ ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới khẽ lên tiếng, rồi kéo chăn đắp lại, ngoan ngoãn nằm xuống, tự trấn an mình: "Không có gì đâu."
Trước khi làm rõ ràng mọi chuyện, cậu tạm thời không muốn nói cho Hoắc Chiêu biết, để tránh gây ra hỗn loạn không cần thiết.
Chẳng lẽ vừa mới thú nhận với Hoắc Chiêu chuyện mình là người xuyên sách, giờ lại phải nói tiếp rằng trong chính cuốn sách kia, dường như hai người bọn họ còn có những khúc mắc ít ai biết, và cuối cùng vẫn dây dưa đến với nhau sao?
Hoắc Chiêu lại vô cùng tự nhiên, kéo chăn quấn cả người lẫn chăn của Lý Tễ thành một cuốn bánh, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu nói: "Ngủ ngon."
Động tác quen thuộc ấy, giống y hệt trong mơ. Lý Tễ giật thót, vội nhắm mắt. Thông thường, hầu hết ký ức trong mơ đều sẽ mờ nhạt ngay khi tỉnh lại. Nhưng từ lúc v bắt đầu gặp những giấc mộng kiểu này, lần nào cũng nhớ rõ rành rẽ, lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu len lén nghiêng mắt nhìn Hoắc Chiêu, thấy đối phương như đã ngủ say, bèn nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh ra, ngồi dậy, bật đèn đầu giường.
Lý Tễ lấy quyển sổ và cây bút đặt sẵn trên tủ đầu giường, chuẩn bị ghi lại toàn bộ giấc mơ này.
Trong mộng, tình tiết mở đầu y hệt như trong quyển 《Tinh Quang Mỹ Nhân》.
Cậu lên tiết mục, sau đó bị toàn võng hắc, bị nhà họ Thẩm chán ghét, thi đại học lần đầu thì nguyện vọng bị sửa, về sau còn bị giam cầm rút máu, lỡ mất kỳ thi đại học lần thứ hai.
Mãi đến khi Thẩm Thanh không thể cứu chữa, máu của "Lý Tễ" không còn giá trị, cậu mới được đưa ra khỏi bệnh viện, vai pháo hôi tạm thời hạ màn.
Nhưng trong mộng, "Lý Tễ" không giống những nhân vật pháo hôi bình thường, bị đạp một lần là vĩnh viễn không ngóc đầu lên.
Cậu tham gia kỳ thi đại học lần thứ ba, để tránh mặt một số người nên chỉ đăng ký vào trường sư phạm địa phương.
Cậu trúng tuyển, từ trên TV nhìn thấy tin tức về Thẩm Thanh Độ, ánh mắt cũng chỉ lướt qua, không dừng lại.
Tốt nghiệp, thanh niên Lý Tễ trở về thôn Nhật Bá làm giáo viên tình nguyện. Ngày tháng trôi đi bình lặng, nhưng nhìn thấy học sinh tiến bộ, có người thực hiện được ước mơ, cậu cũng thấy vui mừng thật sự.
Năm sau, cậu gặp một người đàn ông tự xưng đến nông thôn để giải sầu chính là Hoắc Chiêu, tuổi tác lớn hơn cậu một chút nhưng không cách biệt nhiều. Họ nhanh chóng trở thành bạn bè, rồi lại phát triển thành người yêu.
Cuộc sống dường như càng ngày càng tốt, cậu cũng tưởng như đã thoát khỏi cốt truyện gò ép để tìm thấy chân ái, cho đến khi nhóm người Thẩm Thanh Độ lại lần nữa tìm đến.
Phần ký ức này trong mộng rất mơ hồ, chỉ còn vài đoạn ngắn rời rạc, xen kẽ những mẩu đối thoại mơ mơ hồ hồ, đại khái có thể đối chiếu với cảnh cuối trong tiểu thuyết. Sau đó, Lý Tễ liền tỉnh lại.
Cậu ghi lại toàn bộ giấc mơ vào vở, còn tiện tay phác họa vài nét
Trong mộng, cảnh cậu và Hoắc Chiêu sơ ngộ là ở thôn Nhật Bá, giữa những ngày tuyết rơi phủ trắng mấy đêm liền.
Mọi thứ đều yên tĩnh lặng im, bọn trẻ trong thôn nghỉ học hết, chỉ có một người đứng giữa nền tuyết dày, gõ cửa căn phòng nhỏ của cậu hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà thầy giáo Lý Tễ, ở cạnh cửa hàng tiện lợi Huệ Dân thôn Nhật Bá không?"
Không còn gì khác để nói, chỉ là hai kẻ cô độc nhất đời, bất chợt gặp nhau.