"Uống nước không?" Hoắc Chiêu hỏi khẽ.
Lý Tễ lắc đầu, đáp nhỏ: "Không khát."
Hoắc Chiêu bèn nghiêng người lại gần, đưa tay ôm qua vai cậu.
Đầu ngón tay anh lạnh lẽo, trước tiên khẽ lướt qua mái tóc trước trán, rồi dừng lại trên mi mắt Lý Tễ, sau đó nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng mềm đắp lên người cậu.
Vốn dĩ Lý Tễ không thấy buồn ngủ, vậy mà lúc này lại dần dần chìm vào cơn mơ màng nặng trĩu.
"Ngủ trước đi, còn sớm. Đến nơi anh sẽ gọi."
Sớm ư?
Không sớm nữa đâu, chẳng mấy chốc là đến rồi.
Trong hơi thở của cậu vẫn còn vương hương bánh mì mềm ngọt từ bữa cơm trên máy bay.
Lý Tễ khép mắt, thiếp đi.
Từ Nhật Bá thôn đến kinh thành, đó là một chặng đường vừa xa vừa gần.
Xa là đối với Lý Tễ của ngày trước.
Lý Tễ từng nghĩ nếu đỗ đại học ở kinh thành, sẽ đi tàu hỏa mất hai, ba ngày. Cậu còn tưởng tượng cảnh mình ngồi ghế cứng, nghe tiếng rao b*n n**c, bán cơm hộp trong toa, và thích nhất là mang theo bánh bột bắp tự gói, vừa rẻ vừa chắc bụng.
Gần lại là với Lý Tễ bây giờ.
Bởi bên cạnh cậu là Hoắc Chiêu, chỉ mấy tiếng đồng hồ trên máy bay đã đến nơi.
Vài tháng trước, đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay, cũng là lần đầu đặt chân tới kinh thành, mang theo một chiếc va-li da sờn và chút rau dại trong núi.
Đường núi gập ghềnh lầy lội, xe không thể vào sâu. Chiếc xe chở Thẩm Thanh Độ dừng lại một lúc rồi chạy tiếp.
Lý Tễ tự kéo hành lý, lần đầu tiên tìm đường ra sân bay, lòng không khỏi lo lắng.
May mắn có vài bác trai, bác gái tốt bụng chỉ lối.
Họ vừa nhìn đã biết cậu không phải người bản xứ, không chỉ vì giọng nói, mà còn bởi dáng vẻ mang đậm mùi mồ hôi, bùn đất và nhọc nhằn của người miền núi.
Cậu đi bộ đến nỗi giày sắp mòn, tự hỏi: "Nếu đường đi đã khó nhọc thế này, mình còn cố gắng làm gì?"
Thế nhưng cuối cùng, Lý Tễ vẫn vượt qua.
Cậu không chỉ đổi mấy chuyến xe để ra sân bay, mà còn bị đạo diễn mắng cho một trận máu chó phun đầu trước khi mọi thứ kịp yên ổn.
Dẫu vậy, cậu vẫn lên được máy bay, hướng về kinh thành.
Những chuyện bất hạnh xảy ra quá nhiều khiến Lý Tễ nhớ đến quyển 《 tinh quang mỹ nhân 》 tự an ủi rằng nếu chỉ là một "pháo hôi" bé nhỏ, gặp chút xui xẻo cũng chẳng có gì lạ.
Khi phát hiện mình lấy nhầm vali, cậu choáng váng đến mức mắt tối sầm, xấu hổ đến nỗi cảm giác như cả cuộc đời rơi xuống vực thẳm.
Rồi—
"Thưa quý ông, quý bà."
"Chuyến bay của chúng ta đã đến sân bay Nam Thành, hiện tại là 11 giờ tối, nhiệt độ ngoài trời 7°C, khoảng 44.6°F. Máy bay còn cần trượt thêm một đoạn, xin quý khách tiếp tục thắt dây an toàn. Khi xuống máy bay, vui lòng mang theo toàn bộ hành lý cá nhân và đến khu vực nhận hành lý ký gửi."
Loa thông báo bất chợt vang lên.
Lý Tễ mơ màng tỉnh dậy, nhận ra cả người mình đang tựa vào cánh tay Hoắc Chiêu.
Tay Hoắc Chiêu vẫn ôm trọn cậu cho đến khi hai người rời khỏi máy bay, lúc đó Lý Tễ mới thật sự hoàn hồn, họ đã đến Nam Thành.
Hai chiếc vali đen đặt cạnh nhau, kiểu dáng giản dị như nhau. Chỉ là vali của Hoắc Chiêu có vẻ đắt tiền hơn, chứ trông ngoài thì giống đến lạ, khó trách khi trước Lý Tễ lại lấy nhầm.
Thực ra, Hoắc Chiêu chưa từng lấy nhầm. Chính nhân viên đoàn phim đã qua loa khi nhìn vào vali của Lý Tễ. Bên trong chỉ có ít rau dại khô và vài món lặt vặt chẳng mấy giá trị, trong mắt họ, có mất cũng chẳng đáng bồi thường.
Thế nhưng nếu không có sự nhầm lẫn ấy, Lý Tễ sẽ còn phải chờ đến bao giờ mới gặp được Hoắc Chiêu? Hay như kiếp trước, kịch bản khép lại mà cả hai vĩnh viễn không giao nhau?
Dẫu biết là chuyện chẳng đáng, Lý Tễ vẫn cảm thấy hơi hờn dỗi, nhưng không nói gì.
Nam Thành là một thành phố lớn của phương Nam. So với nơi đây, Nhật Bá thôn chỉ là một góc lạc hậu của thời đại, giống như hầu hết các vùng ngoài kinh thành hay Hải Thành. Nhưng dù hiện đại hay chậm nhịp, thành phố vẫn thuộc về những con người lao động: công nhân, nhân viên vệ sinh, nông dân... mỗi người đều mang theo phần đời của mình.
Xe đón vẫn chưa tới, đây cũng là lần đầu tiên Lý Tễ có dịp nhìn ngắm trọn vẹn vẻ phồn hoa của Nam Thành về đêm.
Gió đêm mang theo hơi lạnh bất ngờ ập đến.
Do thi đại học trễ vài tháng nên kỳ khai giảng của Kinh Đại cũng bị lùi, bây giờ đã qua năm mới nhưng vẫn còn một kỳ học kéo dài đến tháng Bảy. Chính vì thế, giữa kỳ nghỉ xuân dài khoảng một tháng, họ tranh thủ trở lại Nhật Bá thôn. Lúc này đang vào khoảng bốn, năm tháng, mùa đông vừa qua nhưng rét tháng ba vẫn còn vương lại, ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp.
Ra cửa, Lý Tễ bị Hoắc Chiêu ép mặc thêm đủ lớp: quần áo dày, áo lông, cả áo khoác gió. Thế mà khuôn mặt và vành tai cậu vẫn hồng ửng vì gió lạnh, chóp mũi và d** tai tê cứng đỏ bừng. Bản năng khiến cậu muốn thò tay vào túi áo xoa cho ấm, nhưng vừa chạm vào đã phát hiện bàn tay mình đang nằm gọn trong tay Hoắc Chiêu.
Không biết Hoắc Chiêu lấy từ đâu ra một chiếc mũ nâu nhạt hình gấu nhỏ, màu sắc còn khéo hợp với chiếc khăn quàng cổ cậu đang đeo. Lông mũ mềm mịn, trông vừa ấm vừa đáng yêu. Mục đích của Hoắc Chiêu rõ ràng anh khẽ đưa mũ về phía cậu, ý định từ lâu đã chuẩn bị sẵn muốn Lý Tễ đội lên.
Đội chiếc mũ gấu nhỏ lên, gió lạnh lập tức bị chặn lại. Đôi tai Lý Tễ không còn tê buốt. Màu áo cậu mặc cũng gần giống màu mũ, khiến cả người như biến thành một chú gấu nâu vàng ấm áp.
Cậu khẽ sờ chiếc khăn quàng mềm mại, ngước nhìn Hoắc Chiêu: "Anh Hoắc, anh không lạnh sao?"
Hoắc Chiêu nhìn dáng vẻ tiểu gấu của cậu, khó kìm được nụ cười, đáp khẽ: "Không lạnh."
"Ừ." Lý Tễ nhỏ giọng, rồi cả hai lại đứng lặng trên con phố tĩnh mịch.
Chú gấu vàng nâu rụt rè đảo mắt nhìn quanh, không có bóng người nào. Nam Thành ban đêm dường như vắng lặng, học sinh cấp ba cũng đã tan tiết tự học và về hết.
Thêm một thoáng im ắng nữa trôi qua trong gió xuân se lạnh. Chú gấu nhỏ khẽ bước tới, mang theo chút bẽn lẽn, vòng tay ôm lấy chàng trai đang mặc áo khoác dày.
Cậu chôn mặt vào ngực người ấy, giọng nhỏ như hơi thở: "Nhưng em vẫn thấy anh lạnh lắm."
Được rôi.
Hoắc Chiêu khẽ bật cười. Anh nâng gương mặt chú gấu nhỏ lên và đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu nước.
......
Xe khách dừng lại. Chú gấu nhỏ vàng nâu hiên ngang dẫn đường, vừa oai vệ vừa quyết đoán, kéo tù binh là chàng trai người thành phố theo mình về ngôi nhà nhỏ ở thôn Nhật Bá.
Nhà cửa trong thôn phần lớn là những căn nhà thấp bé, tự xây san sát nhau. Vậy mà Lý Tễ lại dẫn Hoắc Chiêu đến một nơi còn nhỏ hơn, thấp hơn cả những căn nhà bình thường.
Đường làng hẹp, xe không vào được, hai người đành xuống xe. Hoắc Chiêu lặng lẽ bước theo sau chú gấu nhỏ, từng bước một.
Nhà mà Lý Tễ nói tới thật ra không phải nơi cha mẹ cậu ở. Đó giống như gian phòng tạm bợ từng xuất hiện trong chương trình 《Là Giả Sao》 một căn lều đơn sơ sát quầy bán quà vặt, mái dột mưa, thậm chí thua cả phòng chứa đồ.
Dọc đường, họ gặp bà chủ quầy quà vặt. Thoạt đầu, thấy hai người trẻ ăn mặc thời thượng định bước vào căn phòng cũ nát của Lý Tễ, bà còn định ngăn lại. Đến khi nhận ra Lý Tễ, bà hơi sững sờ, suýt nữa không nhận ra cậu.
Đi bên cạnh lại là một chàng trai trẻ diện mạo xuất chúng. Hoắc Chiêu gật đầu chào, lễ độ đến mức khiến người ta bất ngờ, còn đưa ra một tấm danh thiếp sáng ánh vàng: "Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Lý Tễ, cháu tên Hoắc Chiêu."
Bà chủ quầy ngạc nhiên, tay cầm danh thiếp lúng túng: "...À, chào cháu, chào cháu."
Nhìn tấm danh thiếp, bà càng bối rối, không ngờ cậu trai này lại chủ động nói rõ quan hệ.
Nhưng rồi bà chỉ thầm nghĩ chàng trai tuấn tú, lịch sự, đứng cạnh Lý Tễ quả thật rất xứng. Đứa nhỏ Lý Tễ này, số phận đã quá vất vả rồi.
Chào hỏi xong, Lý Tễ dẫn Hoắc Chiêu về nhà của mình.
Cậu đẩy cửa bước vào. Cửa không khóa, chỉ được cài tạm bằng một chiếc chốt nhỏ để gió khỏi thổi tung. Bên trong, ngoài mái nhà dột mưa, một chiếc bồn nhựa hứng nước và chiếc giường gỗ cũ kỹ, chẳng còn gì đáng giá để trộm. Nhật Bá thôn vốn là vùng quê thuần phác, chuyện trộm cắp hầu như chưa từng xảy ra.
Toàn bộ tài sản trong nhà Lý Tễ chỉ vỏn vẹn một chiếc bồn nhựa, mái nhà dột nước, chiếc giường gỗ mốc meo và một tấm khăn trải giường cũ cuộn trong túi nilon.
"Giường còn chưa dọn xong, lâu lắm rồi không ở, để em trải lại một chút." Lý Tễ nhỏ giọng.
Cậu chợt nghĩ, đáng lẽ nên tách Hoắc Chiêu ra trước để ra quầy quà vặt mua ít đồ, ít nhất cũng phải sắm thêm cái gối. Hai người nằm chung thế này thì chiếc giường vốn đã nhỏ càng thêm chật.
Lý Tễ lẩm bẩm vài câu, thẹn thùng gãi nhẹ sau gáy. Cậu cẩn thận tháo chiếc mũ gấu nhỏ trên đầu, gấp gọn đặt ngay ngắn trên giường.
Sau đó, cậu nhanh tay lau sạch lớp bụi trên tấm ván gỗ, rồi lấy từ góc phòng ra miếng vải quấn trong túi nilon, trải phẳng phiu lên trên.
Đó chính là chiếc giường của cậu.
Lý Tễ ngồi xuống trước, rồi vỗ nhẹ lên tấm ván gỗ, ra hiệu cho Hoắc Chiêu cùng ngồi.
Nhưng Hoắc Chiêu chỉ lặng im, ánh mắt chậm rãi quét khắp căn phòng nhỏ.
Anh không những không ngồi xuống mà còn kéo Lý Tễ, vốn định nghỉ chân một chút, vào trong vòng tay. Cánh tay anh khẽ siết, ôm trọn cậu vào lồng ngực, cằm và chóp mũi chạm nhẹ nơi cổ, chẳng thốt một lời.
Lý Tễ khẽ rên một tiếng khi môi bị cắn nhẹ thôi, kiểu g*m c*n trêu chọc. Vừa kịp thở, cậu lại thấy sau gáy, vành tai tiếp tục bị quấy rối.
Cậu đoán Hoắc Chiêu nhìn căn phòng tồi tàn này mà xót xa, lòng chợt chùng xuống. Lý Tễ cúi đầu, định nói không cần thương hại về sau cậu sẽ cố gắng kiếm tiền, nghèo không đáng sợ, quan trọng là biết nhớ khổ để trân quý ngọt ngào. Nhưng chưa kịp mở miệng, Hoắc Chiêu bỗng cất lời.
—— "Tễ Tễ, kiếp trước, chính ở nơi này... em còn nhớ không?"
Hoắc Chiêu khẽ hôn lên vành tai cậu, giọng trầm lặng, như mặt nước bình yên sẵn sàng gợn sóng.
Lý Tễ nghe xong, đầu như ong ong, cả người cứng lại. Gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, từ màu nâu ấm của chiếc mũ gấu nhỏ biến thành đỏ rực như quả cà chua chín.
Dĩ nhiên cậu nhớ. Làm sao quên được chứ? Nhưng Hoắc Chiêu cũng nhớ về kiếp trước sao?
Hoắc Chiêu dường như càng thêm hứng thú với câu hỏi ấy. Anh choàng tay qua eo cậu, từng bước ép sát, buộc Lý Tễ lùi dần đến khi lưng tựa hẳn vào cánh cửa gỗ.
"Tễ Tễ, em vẫn nhớ chứ?" Anh khẽ hỏi.
Lý Tễ đỏ mặt, không đáp. Hoắc Chiêu áp sát, giọng thì thầm bên tai: "Hồi đó em đã hơn hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học. Áo sơ mi trắng cũ, trong túi còn cài bút máy. Mọi người gọi em là thầy Lý trông em khi ấy thật đẹp."
Anh đưa tay m*n tr*n vòng eo hẹp gầy của Lý Tễ, dừng lại nơi hõm eo tinh xảo. Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay theo cột sống Lý Tễ lan dần xuống, trườn đến tận xương cùng.
Hoắc Chiêu càng nói càng nhiều, giọng điệu dần mất kiểm soát: "Lần đầu tiên của chúng ta chính là ở đây, trong căn nhà nhỏ này. Sau đó em khóc, bảo không cần anh nữa, anh liền ép em lên cánh cửa này mà chiếm lấy, cho đến khi em không thể thốt ra lời từ chối."
Nói dứt, anh bình tĩnh trở lại, nét mặt khôi phục dáng vẻ ôn hòa quen thuộc nhất trong mắt Lý Tễ: "Lý lão sư, đã lâu không gặp."