Lý Tễ nắm tay Hoắc Chiêu, dẫn anh đi khắp nhiều nơi trong thôn Nhật Bá, rồi tiếp tục đến cả ngôi trường trung học nơi mình từng theo học. Từ trường trung học, họ lại cùng nhau men theo lối cũ trở về.
Băng qua hơn chục con đường núi, cuối cùng họ đến được ngôi trường cũ kỹ ấy đúng lúc tan học. Nhưng cũng chẳng có bao nhiêu học sinh. Năm cuối trung học của họ vốn đã ít lớp, bởi lũ trẻ nơi đây ngày càng thưa thớt. Không chỉ riêng Nhật Bá, mà cả tám, chín ngôi làng lân cận gộp lại cũng không có nhiều học trò, tất cả đều học chung trong ngôi trường này.
Sau khi tốt nghiệp kiếp trước, Lý Tễ liền quay về nơi này dạy học.
Lý Tễ cúi đầu, đá nhẹ viên sỏi trên con đường nhỏ. Hoắc Chiêu hỏi vì sao lúc ấy lại muốn trở về Nhật Bá thôn.
Về những chuyện khi đó, Lý Tễ chỉ nhớ mang máng, ấn tượng chẳng sâu. Gãi đầu một cái, cậu khẽ đáp: "Lúc ấy... không có chỗ nào để đi, chỉ cảm thấy trở về đây là tốt nhất."
Thật ra, không phải là không còn nơi nào để đi. Nhưng khi ấy, Lý Tễ gần như bị dồn ép đến mức không còn tâm trí nghĩ ngợi. Đúng lúc nghe tin trường trung học cũ đang rất khó khăn, thiếu giáo viên, mà thầy cô cao nhất cũng chỉ có bằng trung cấp, hắn bốc đồng một phen rồi trở về Nhật Bá thôn.
Thế nhưng mỗi khi có người hỏi, cậu vẫn chỉ cười nói rằng mình chẳng có chỗ nào khác để đi. Bằng không, phụ huynh trong trường lại đem trứng gà hay quà cáp đến biếu, khiến cậu thấy thật ngượng ngùng.
Thế nhưng Lý Tễ hiểu rõ, nếu đời này kết cục vẫn giống như trong tiểu thuyết kia, e rằng cậu vẫn sẽ không chút do dự mà quay về Nhật Bá thôn.
Cậu ngẩng đầu hỏi Hoắc Chiêu: "Vậy vì sao anh lại đến chỗ em?"
Nhật Bá thôn thật sự là một nơi hẻo lánh, gần như chẳng ai biết đến. Dù bảo là thích hợp an dưỡng, cũng chẳng mấy ai chọn nơi này. Hoắc Chiêu lại là người có tiền, cớ gì phải chọn vùng núi nghèo nàn, hoang vắng này để nghỉ ngơi chứ?
Lý Tễ nghĩ, Hoắc Chiêu chắc sẽ nói rằng tình cờ thấy tin về Nhật Bá thôn ở đâu đó, hoặc xem trên tivi, trong một chương trình biến hình nào đó, thấy phong cảnh cũng tạm nên mới tới hoặc là...
Hoắc Chiêu chỉ thản nhiên đáp: "Không có nguyên nhân gì, chỉ là tiện đường ghé qua thôi."
Giọng nói bình tĩnh, nhưng lại phảng phất một chút đắc ý khó hiểu. Lý Tễ không rõ rốt cuộc sự đắc ý ấy bắt nguồn từ đâu.
Có lẽ là vì, không cần bất kỳ tình tiết cẩu huyết nào thúc đẩy, cũng chẳng do ngoại lực can thiệp, chỉ dựa vào cảm giác của chính mình mà anh tìm đến Nhật Bá thôn, tìm thấy Lý Tễ, rồi gõ khẽ cánh cửa ấy.
*
Những ngày sau đó ở Nhật Bá thôn, cuộc sống của họ dần mang một màu sắc khác, không còn thuần khiết như ban đầu.
Trước tiên, họ cùng nhau sửa lại mái nhà từng dột mưa, rồi ăn ý bổ sung thêm nhiều đồ đạc. Lý Tễ sắp kết thúc kỳ nghỉ ngắn và phải rời đi tiếp tục việc học, nhưng cả hai đều có dự cảm, trong một thời gian dài tới đây, căn phòng nhỏ này sẽ vẫn là căn cứ của riêng họ.
Căn phòng nhỏ ấy dần dần chẳng khác gì so với ký ức của kiếp trước, như thể thời gian không hề để lại dấu vết.
Lý Tễ và Hoắc Chiêu suốt cả ngày vùi mình trong nơi hẻo lánh đến mức mạng lưới internet cũng chập chờn, tựa như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Ở đó, từng khoảnh khắc như chậm lại, dòng chảy thời gian trở nên mờ nhòe đến mức có thể quên đi mọi quy luật, chỉ còn lại hai người trong một khoảng không yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Không rõ vì một tâm tư khó gọi thành lời, Lý Tễ đã nhiều lần đề nghị thay chiếc giường gỗ nhỏ ấy bằng hai chiếc giường riêng hoặc một chiếc lớn hơn.
Nhưng mỗi lần như thế, Hoắc Chiêu đều khẽ lắc đầu từ chối, cứ muốn giữ nguyên chiếc giường cũ.
May mắn là chưa đến mùa hè oi bức hay mùa mưa ẩm ướt, nên khi họ nằm sát vào nhau cũng không thấy khó chịu.
Sau một hồi đùa nghịch, Hoắc Chiêu ôm trọn Lý Tễ trong vòng tay, hơi thở đều đặn của cả hai hòa vào nhau.
Lý Tễ khẽ thở ra, cảm giác những ngày như thế này vừa ngọt ngào vừa như một sự buông thả khó cưỡng.
Hoắc Chiêu khẽ cựa mình, nhưng bị Lý Tễ dịu dàng giữ lại.
Lý Tễ nắm lấy tay anh, ngón tay vô tình chạm phải vết sẹo gồ ghề trên cổ tay.
Một luồng cảm xúc lạ lùng chạy dọc sống lưng, không phải đau, mà là một thứ rung động âm ỉ khó gọi tên.
Nhưng nơi ấy từ lâu đã không còn máu chảy hay vết thương rỉ rả, chỉ còn lại một vết sẹo dữ tợn, khó mà phai mờ theo năm tháng.
Trước đây, cậu từng cùng Hoắc Chiêu đến bệnh viện kiểm tra.
"...Anh có biết vì sao em muốn giữ anh ở lại không?" Lý Tễ nhìn thẳng vào mắt Hoắc Chiêu, giọng nghiêm túc.
Cậu đang nhắc đến đêm bão tuyết năm ấy, khi Hoắc Chiêu lần đầu tiên gõ cửa, khẩn cầu được ở nhờ.
Hoắc Chiêu im lặng hồi lâu rồi khẽ lắc đầu.
Thật ra, lúc đứng trước cánh cửa đó, anh chẳng có gì chắc chắn. Chỉ là trong lòng trỗi dậy một cảm giác mãnh liệt, rằng anh rất thích Lý Tễ. Anh đã lặng lẽ quanh quẩn trước cửa nhà mấy ngày liền. Đến khi trời đổ tuyết, anh mới nảy ra lý do vụng về kia nói rằng mình bị tuyết chặn đường trên núi.
Thực ra Hoắc Chiêu đúng là vì tĩnh dưỡng mà tới. Chuyện nhà họ Hoắc đã tiêu hao quá nhiều sức lực của anh, nhất là trong tâm lý. Anh thường bất chợt bị kéo về ký ức ngày cha mẹ gặp tai nạn xe, đêm nào cũng khó chợp mắt.
Nhưng cái lý do lạc đường và vừa khéo tìm đến nhà Lý Tễ, e rằng chỉ có Lý Tễ mới tin.
Lý Tễ khẽ dịch lại gần, môi chạm nhẹ lên vết sẹo đã khép, như một cái hôn thật khẽ khàng.
Cậu khẽ thì thầm, giọng nhẹ đến mức như tan vào hơi thở: "Bởi vì anh nhìn qua thật đáng thương."
Nói xong, Lý Tễ hơi nghiêng đầu, môi lại khẽ chạm lên má Hoắc Chiêu. Đôi môi của cậu, cũng như người kia, đều mang hơi ấm dịu dàng khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Một thoáng yên lặng trôi qua, Lý Tễ bỗng nhớ đến một hình ảnh cũ, khẽ cắn môi rồi hỏi tiếp, giọng trộn lẫn chút tò mò lẫn ngượng ngùng: "Vậy tại sao lúc em đang giảng bài về hàm số, anh lại đứng mãi ở cửa sau nhìn em như thế?"
Đó là ký ức của những ngày cậu còn được học trò gọi bằng cái tên trang trọng Lý lão sư, một quãng thời gian đã in sâu trong tâm trí, mỗi khi nghĩ lại đều mang theo hương vị vừa xa xăm vừa thân thuộc.
Ngày đó, Lý Tễ đang đứng trên bục giảng, giọng giảng bài đều đặn vang khắp phòng học.
Phần lớn học sinh phía dưới tập trung lắng nghe, chỉ có vài em mải làm việc riêng, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị hấp dẫn khi nghe mấy đứa ngồi gần cửa thì thầm ngoài kia có một anh trai lạ mặt đang đứng nhìn.
Tin ấy truyền nhanh hơn bất cứ công thức nào, khiến cả những học trò chăm chỉ nhất cũng bất giác ngẩng lên, ngồi nghiêm chỉnh hơn thường lệ.
Lý Tễ liếc ra ngoài, bắt gặp ánh mắt của người đứng ở cửa sau.
Người kia trông chăm chú thật, nhưng rõ ràng chẳng phải đang nhìn bảng đen với những đường cong hàm số.
Ánh nhìn ấy, dẫu cố giữ bình thản, lại mang theo sự chuyên chú kỳ lạ đến mức khiến tim Lý Tễ khẽ loạn một nhịp.
Nghiêm khắc mà nói, đó mới là lần đầu tiên họ gặp nhau. Đêm tuyết trước căn nhà gỗ chỉ có thể coi là lần thứ hai.
Thật ra, Lý Tễ đã hiểu hết từ giây phút ấy, hiểu cái ánh mắt kia, hiểu cả câu chuyện chưa kịp mở lời.
Chỉ là như mọi khi, cậu vẫn im lặng, giữ tất cả cho riêng mình.
*
Mùa xuân thực sự đã đến gần.
Mùa xuân năm trước, Lý Tễ còn đeo chiếc sọt nhỏ trên lưng, tất bật khắp núi đồi hái rau dại. Vừa cắt rau, cậu vừa quay video đăng lên vòng bạn bè WeChat, giới thiệu đủ điều về giá trị dinh dưỡng của từng loại rau. Mỗi ngày, cậu đi bộ hàng chục dặm đường núi, qua lại giữa căn phòng nhỏ xập xệ và ngôi trường, trong đầu chỉ toàn hình dung về cuộc sống đại học tương lai.
Còn hiện tại, Lý Tễ đã thi đậu Kinh Đại. Cậu trở về Nhật Bá thôn, lại còn đưa Hoắc Chiêu đi cùng, cùng nhau đón chào mùa xuân đầu tiên của hai người. Và trong lòng Lý Tễ, niềm tin ấy kiên định như mầm non vừa nhú. Từ nay về sau, sẽ còn rất nhiều mùa xuân như thế đang chờ đón họ.
Cậu lại vác sọt đi khắp thôn hái rau dại.
Các lão nhân nhìn thấy, từng người nhíu mày, rồi một bàn tay run run chống vào hông, chậm rãi hỏi: "Tiểu Lý, năm nay nhà con còn bán rau dại nữa không?"
Lý Tễ vui sướng, lắc đầu rạng rỡ: "Không bán đâu ạ."
Lần này không bán nữa, hái xong liền đem về, rửa sạch sẽ ngay, chuẩn bị cho Hoắc Chiêu nấu cơm chiều.
Nhật Bá thôn trên núi, quanh năm đều có rau dại mọc. Lý Tễ kiên nhẫn phổ cập kiến thức, mùa đông trước còn chỉ ra cho Hoắc Chiêu biết từng loại cây rau dại khác nhau, phân biệt rõ công dụng và giá trị dinh dưỡng.
Hoắc Chiêu ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn, ở nhà nấu cơm, giữ cho mọi thứ gọn gàng, chờ đợi mỡ vàng tiểu hùng trở về sau một buổi săn thắng lợi.
Qua mấy giờ, mặt trời sắp lặn sau núi.
Hoắc Chiêu đứng bên cửa sổ, tách biệt hẳn khỏi mọi thứ xung quanh.
Một cá nhân nơi đó, không sớm, cũng chẳng muộn, chỉ đơn giản tồn tại trong khoảnh khắc yên tĩnh.
Thiếu niên với mái tóc vàng vừa khẽ bị ánh hoàng hôn nhuộm thành sắc vàng ấm áp, cả người như hóa thành một khối ngọt ngào, tựa như bánh gừng. Chó vàng nhỏ, lông xù xù, cái đuôi bay vút lên như cánh quạt, vội vàng lao tới.
Mỡ vàng bánh gừng phóng nhanh về phía anh và Hoắc Chiêu khẽ đón lấy.
Giống như kiếp trước, giữa đêm tuyết giá rét, Lý Tễ cũng đã từng đón Hoắc Chiêu theo cùng một cách.
Nhưng giờ đây, giữa mùa xuân ấm áp, kết cục cũ của những ngày đông lạnh giá nay được chào đón bằng sự dịu dàng, tràn đầy ánh nắng và hy vọng.
【Toàn văn xong 】