【 Thật nhỏ nhắn .....Thật mềm mại .....】
【 Tại sao nó không tỉnh lại a?】
【 Ta có thể sờ sao? Có thể sờ sờ sao?】
Lâm Úc không biết chính mình bị phía dưới lung lay hay bị tiếng ríu rít bên tai đánh thức.
Cậu mở ra đôi mắt đen lúng liếng, mê mang nhìn mấy đốm sáng màu vàng trước mặt kích động bay xung quanh.
Những âm thanh giao lưu là từ trên người chúng phát ra tới.
Lâm Úc chớp chớp mắt, theo bản năng vươn móng vuốt vồ một cái, nhìn điểm sáng dưới móng trảo của mình nhích tới nhích lui, sau khi hoàn hồn liền buông lỏng ma trảo.
Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên kinh ngạc vì mình biến thành động vật, hay là đốm sáng có thể giao tiếp trước mặt này.
“Ngao ô ô?”
Lâm Úc vừa mở miệng, lại bị thanh âm ấu thú cất đến dọa chính mình, cái đuôi cuộn tròn lên, lông tơ màu trắng trên người dựng lên, như một đóa bồ công anh màu trắng.
Những thứ đó bởi vì cậu đột nhiên tỉnh lại mà tản ra khắp nơi, lại lần nữa tụ về đây.
Điểm sáng bị Lâm Úc đè dưới móng vuốt cao hứng phát ra âm thanh【 Úc Úc, xin chào. 】
Giống như hiệu ứng bầy đàn, tất cả điểm sáng đột nhiên cất tiếng【 Xin chào. 】
Lâm Úc mất mười phút mới tiếp thu chính mình sau khi chết biến thành một con thú, lại thêm hai mươi phút tìm hiểu tình trạng chính mình cũng như chúng nó rốt cuộc là cái gì.
Dựa theo chúng nó nói, bản thân mình là một con thụy thú, bởi lúc sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đến gia đình con người. Hiện tại chỉ là trở về nguyên hình, chúng nó không phải tiểu tinh linh, mà giống như hóa thân của ý thức thế giới, là tất cả mọi thứ hiện diện trên đời, chúng nó có thể là hoa là cây cũng có thể bất kỳ một loại sinh linh nào đó.
Bầy đóm sáng lại cao hứng lẩm bẩm:【 Ngươi là sự ưu ái của ý thức thế giới!】
Lâm Úc nghe có chút choáng váng, cuối cùng vẫn quyết định kêu chúng nó là tiểu tinh linh.
Đối với các tiểu tinh linh luôn gọi cậu “Thụy thú” thật không thể tin được, rốt cuộc vận khí mình từ nhỏ đến lớn cùng người khác giống nhau, không có bất cứ nổi bật nào.
Nhưng thật ra, vận khí người nhà cậu mới tốt, sự nghiệp trong nhà luôn gặp dữ hóa lành, bản thân bọn họ luôn suôn sẻ và đạt đến tầm cao mà người thường cả đời khó có thể với tới.
Càng ở lâu bên họ, cậu càng không có điểm trội giống người Lâm gia, mà chỉ là một con vịt xám xấu xí.
Vịt con xấu xí – Lâm Úc nhìn chiếc xe cũ kỹ, nội tâm đối với danh hiệu thụy thú càng sầu thêm vài phần.
Làm sao một thụy thú có thể rơi trên nóc một chiếc xe tải và không thể xuống được?
May mắn hôm nay là trời nhiều mây, bằng không cậu liền nóng thành một bãi.
Lâm Úc phiền muộn di chuyển móng vuốt, quan sát hướng đến của xe vận tải, nội tâm mơ hồ có suy đoán.
Hình như tài xế muốn ra sân bay?
Một bóng người quen thuộc lướt qua tấm biển quảng cáo, Lâm Úc sửng sốt một chút, vô thức nhìn sang, ngay lúc chiếc xe tải bên dưới phanh gấp, cậu lăn xuống như một quả cầu tuyết.
“Ngao!”
Lâm Úc nhắm chặt đôi mắt, cái đuôi cong lại vì sợ hãi.
Con đau trong tưởng tượng không có xuất hiện, Lâm Úc nghe được giọng nói vui sướng của một bé gái.
Cô bé ôm con thú lông xù từ trên trời rơi xuống, ngạc nhiên nói: "Cún con!"
Lâm Úc vẩy cái đuôi, theo bản năng tưởng buồn bã nghĩ, cậu mới không phải chó con.
Chính là mở miệng lại: “Ngao ô ô!”
Lâm Úc: “......”
Tiếng kêu gọi lo lắng của bố mẹ cô gái vang lên cách đó không xa.
“Đồng Đồng! Mau quay lại, cẩn thận một chút.” Mẹ bé gái đau lòng chạy nhanh tới bên cạnh xe tải nàng đang đứng.
Bé gái tên Đồng Đồng nghe tiếng gọi liền nhanh lẹ giấu "chó con" vào túi, rồi chột dạ xoay người lại.
Lâm Úc trốn trong túi cũng cảm thấy có lỗi, cậu biết cô bé này tuổi còn nhỏ nên mới coi cậu là một chú chó con. Nhưng người lớn nhìn thấy sẽ khác, có thể coi cậu như con quái vật nhỏ, tránh xa anh ...
Lâm Úc đã quen với việc bị vứt bỏ, nhưng không khỏi theo bản năng cứng đờ thân thể, không nhúc nhích vì sợ bị bại lộ.
Nếu bị ném xuống ở chỗ này, một con thú lẻ loi như cậu rất khó tồn tại ở trên đường, quanh đây chỉ có trạm nghỉ.
Có lẽ sẽ bị mang đi nấu canh, làm nghiên cứu ...
Lâm Úc yên lặng ôm chặt đuôi xù xù chính mình, khiến cậu có chút cảm giác an toàn.
Cậu có thể cảm nhận được âm thanh cùng với tiếng giao lưu bên ngoài.
Thông qua thanh âm có thể phán đoán gia đình này đang tới sân bay.
Đồng Đồng chu đáo chừa cho cậu một khe nhỏ trong khóa kéo của cô, còn bí mật nhét bữa ăn sáng của cô vào đó với hy vọng có thể cho chó con ăn.
Lâm Úc nể tình cắn mấy miếng bánh bao, lại lo lắng làm dơ chiếc cặp màu hồng nhạt của nàng, vì thế đem cái mũi nhỏ đẩy bánh bao trở về.
Đồng Đồng nhìn bánh bao lớn biến mất một miếng nhỏ, liền cao hứng cười không ngừng.
Mẹ Đồng Đồng nhìn chồng, mặt đầy u sầu có vài phần ý cười: “Hôm nay bé con như thế nào cao hứng a?”
Cha Đồng Đồng, người ngồi ở ghế phụ cũng vui vẻ: “Anh chưa bao giờ thấy con bé vui vẻ như vậy từ khi bị bệnh. Có vẻ như quyết định rời thành phố S và trở về quê nhà điều là đúng đắn”.
Lâm Úc dựng đôi tai nhỏ tròn nghe lén.
Nơi này là thành phố S?
Kiếp trước cậu sống ở thành phố H, nó cạnh bên thành phố S. Cả hai thành phố đều rất phát triển, nhưng thành phố S thì tốt hơn.
Lâm Úc cũng muốn biết cô bé rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hai người lớn đã ngầm thỏa thuận là không nói chuyện này.
Trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra.
Lâm Úc biết mình không thể cùng bọn họ lên máy bay nên đã tính toán khi đến sân bay tìm được cơ hội sẽ lẻn đi.
Hình như cô bé cũng biết mình không thể mang theo một sinh vật sống mà không bị ai phát hiện, cô bé bắt đầu lo lắng và không muốn xuống xe.
Đây là lần đầu tiên mẹ của Đồng Đồng nhìn thấy con gái hiểu chuyện của mình tỏ ra vẻ mặt phản kháng, hốc mắt bà có chút chua chát: “Đồng Đồng ngoan, chúng ta về quê, nơi đó yên tĩnh, không khí trong lành, có mẹ và bố luôn ở bên con mỗi ngày, lại còn thích hợp với trị liệu của con, được chứ?”
Đồng đồng không nói lời nào, chỉ an tĩnh lắc đầu tỏ vẻ chính mình không muốn.
Đột nhiên cô cảm thấy bàn tay mình ở bên khóa kéo được xoa nhẹ, rất nhẹ
Mắt thường nhìn không thấy một tia Thụy Khí tiến vào trong cơ thể cô bé.
Lâm Úc thấy bé khổ sở nên an ủi một chút, lại không biết hành động vô tình này đã cứu cô bé, khi bệnh tình nàng chuyển biến xấu.
Mắt thấy bé gái buông tay, Lâm Úc chủ động mở khóa cặp sách, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đồng Đồng gấp đến độ kêu to: “Cún con!”
Mẹ bé hoảng sợ: “Cái gì?”
Chuyện này không liên quan gì đến Lâm Úc, ngoài sân bay có rất nhiều người, cậu sợ bị phát hiện nên dùng đôi chân ngắn chạy rất nhanh, nhiều người chỉ kịp nhìn thấy một cục lông thoáng qua, ngay cả cơ hội để nhìn rõ cũng không.
Lâm Úc nắm bắt thời cơ, đang định chạy tới dưới một thùng rác lớn, bất ngờ một tên béo đột nhiên từ đối diện chạy ra.
Tiểu béo ôm ly trà sữa nhìn đến, hai mắt sáng ngời: “Hồ ly!?”
Nó lao đến như một viên đạn.
Lâm Úc cảm thấy không ổn, cậu nhìn thấy trong ánh mắt không thấy được sự thân thiện, mà là mấy đứa trẻ nghịch ngợm.
Cậu theo bản năng xoay người chạy, sau lưng loảng xoảng vang một tiếng, kèm theo đó còn có âm thanh tiểu béo khóc oa oa.
“Trà sữa! Trà sữa của ta! Ngươi đền cho ta trà sữa!”
Lâm Úc tâm cảm không ổn nên quay đầu lại, lọt vào mắt là ống quần tây thẳng tắp bị dính trà sữa, sau đó hướng lên trên, nam nhân mày kiếm mắt sáng, cao trên 1m85, ánh mắt đạm mạc: “Là ngươi đâm ta.”
Đây là một người đàn ông nếu xuất hiện trên một tờ báo người mẫu sẽ gây ấn tượng mạnh mẽ, từ khí chất đến biểu cảm xa cách, đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào, chỉ một lời nói và ánh mắt đã khiến cậu bé mũm mĩm sợ hãi và khóc lóc.
Hoắc Vọng đột nhiên nhếch miệng không tính là thân thiện: “Ngươi mới là người phải nói xin lỗi với ta.”
“Nấc!” Tiểu béo sợ tới mức liên tục lui về phía sau “Xin, xin lỗi!”
“Hồ ly” cũng không cần, trực tiếp bỏ chạy khóc lóc gọi mẹ.
Hoắc Vọng nhặt cốc trà sữa rơi trên đất ném vào thùng rác, sau đó khéo léo từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay lau chiếc quần.
Nơi đó vẫn là có một vết thâm rõ ràng.
Lâm Úc tránh ở thùng rác phía dưới nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm khăn giống như tác phẩm nghệ thuật kia, tưởng rằng hắn sẽ tức giận.
Nhưng thực tế hắn đã quen với việc tai bay vạ gió này, bình tĩnh lau xong vứt vào thùng rác.
Hắn lại không lập tức khỏi thùng rác này, mà là nhìn chằm chằm nó.
Lâm Úc hơi tạc mao, biết chính mình vừa mới tránh né tiểu béo nên bị phát hiện.
Cậu sợ hãi nam nhân phát ra động tĩnh sẽ hấp dẫn những người khác lại đây, không tình nguyện dịch ra ngoài, lộ hai cái tai tròn tròn, sau đó bị tóm lấy cổ, toàn bộ cơ thể thú bay lên trời.
Lâm Úc sợ tới mức run run chân ngắn nhỏ: “Ngao ô!”
Dưới cái nhìn của người đàn ông, cái đuôi xù to tròn cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Hoắc Vọng nhìn chằm chằm nhúm lông xù trên tay, lỗ tai trên đầu như con gấu là phim hoạt hình, thân thể chia làm ba bộ phận, đầu tròn vo thân thể cũng tròn vo, sau đó chính là một cái đuôi to xoã tung, còn chân ngắn có thể bỏ qua.
Toàn thân lông trắng đến mức không có một màu khác, cầm vào cảm nhận được cảm giác tuyệt vời.
Móng vuốt thoạt nhìn có chút giống mèo con, nhưng lỗ tai rõ ràng không phải mèo con cũng không phải chó con.
Hoắc Vọng suy tư hỏi ra vẫn đề hắn quan tâm nhất: “Ngươi...... Như thế nào không có cổ?”