Vãn Nguyệt - Thập Nhị Bôi Khả Khả

Chương 7

Vì sợ Tạ Cảnh Chi báo cảnh sát, tôi không dám trực tiếp cắt đứt liên lạc với anh.

Nghĩ đến bạn cùng phòng, tôi lại không dám quá cứng với anh.

Trằn trọc trở mình, nghiến răng chịu đựng trả lời anh một câu: [Nghĩ gì thế~]

Anh trả lời trong một giây.

[Anh biết em vẫn nhận mà.]

[Hôm nay muốn xem ảnh không?]

[Cảm giác tối hôm qua gửi ảnh cho em, em rất thích.]

Mặt tôi lập tức nóng lên.

Hả?

Biểu hiện của tôi rõ như vậy sao?

Nhưng… Bây giờ biết tối hôm qua ngắm cơ thể Tạ Cảnh Chi…

Cảm giác càng kích thích hơn!

Nhưng đồng thời tôi cũng có chút do dự:

[Hình như không tốt lắm?]



Anh nói như lẽ đương nhiên:

[Cái này có gì mà không tốt?]

[Anh thích cho em ngắm.]

Tôi vẫn có chút do dự, không biết bây giờ còn nên xem hay không.

Kết quả là mười phút sau.

Tạ Cảnh Chi:

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng.]

[Ảnh cơ bụng rất rõ ràng.]



Anh liên tục gửi tới rất nhiều bức ảnh có góc độ khác nhau.

Trong đó có một tấm, quần lót màu xám của anh kéo xuống rất thấp, dưới đường cong cơ bụng gầy là tuyến nhân ngư kéo dài xuống…

Tôi trợn mắt lên.

Anh nhanh chóng hỏi: [Như vậy có được không?]



Quá được luôn ấy chứ!

Nhưng tôi nhớ tới lúc Tạ Cảnh Chi diễn thuyết, nút áo thắt chặt trên áo sơ mi, tôi cảm thấy như mình đang phạm tội.

Đây là Tạ Cảnh Chi đấy!

Tôi nén đau trả lời:

[Anh đừng chụp nữa anh, em không thích những thứ này.]

Anh gửi tới emoji nghi hoặc:

[Nhưng rõ ràng tối hôm qua em rất vui vẻ.]

Anh còn gửi ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn hôm qua tôi đã gửi sticker m.á.u mũi chảy ròng ròng.

Còn không ngừng kêu gào: [Anh ơi, kéo quần xuống thêm chút nữa đi!]

Tôi: [...]

Đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục! Làm trái với cương thường!

Tôi nhắm mắt lại: [Đó là chuyện quá khứ rồi.]

[Em thay đổi rồi, anh ạ.]

 
Bình Luận (0)
Comment