Vạn Phần Mê Luyến

Chương 28

Mí mắt An Lộc run lên, không tự giác mà chớp vài cái, giống hệt như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, cả người giống như co rụt lại vào trong hộc bàn.

Nếu như có thể.

Mà anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt không hề nể tình mà vồ lấy cô. Dưới ánh mắt nóng rực của người đàn ông, cả người cô gần như cương cứng.

Ngay tới giọng nói cũng trở nên khô khốc lắp bắp: “Em không, không biết.”

Trình Dập đổ người về phía cô, hai người vai kề vai, anh khẽ hỏi: “Thật sao?”

“….”

“Anh thích bạn nhỏ thành thật.” Anh siết chặt lấy tay cô, nhào nặn, “Nếu như lừa anh, anh cũng sẽ tức giận.”

Đầu óc An Lộc quay cuồng, vì giọng điệu của anh quá mức mập mờ khiến cả người cô tê dại, “Em không, không nhìn thấy con thỏ nhỏ nào hết.”

Đây là sự thật.

Trình Dập nhìn cô nhóc này khẩn trương ngay tới lông măng trên trán cũng dựng ngược lên, vui vẻ nhếch môi lên, không trêu cô nữa.

Hai người giằng co tới cuối cùng mới rời khỏi phòng học.

Trình Dập lái con xe thể thao màu xanh ngọc, đưa An Lộc tới dưới lầu kí túc xá, nhưng không mở cửa xe để cô về.

*Con xe của anh Dập (Minh họa)

An Lộc lặng lẽ đợi, đợi anh mở lời.

“Bạn trai mới kia của em,” Anh dừng lại, quay đầu, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Lúc nào thì đá đi?”

An Lộc bất ngờ không tránh kịp ngây người.

“Sao vậy? Còn nghiêm túc thế sao?” Trình Dập nhếch môi lên, cười khẽ, “Được, hôm khác để anh nhìn xem, người mà em chọn đi chọn lại, là mặt hàng như thế nào?”

“….Em không có.” An Lộc cắn môi khẽ nói.

Biểu cảm trên mặt Trình Dập cứng lại, nhăn mày.

”Em làm gì có bạn trai.” An Lộc uất ức vô cùng.

Sau một thời gian ngắn ngây người, Trình Dập đột nhiên ngộ ra, bản thân bị hai cô gái kia lừa rồi. Cô gái ngốc ngếch bên cạnh này sợ rằng chẳng biết chút gì.

Anh đột nhiên cười một tiếng, giơ tay về phía cô.

Cả người An Lộc run lên.

Còn tưởng anh định làm gì, kết quả chỉ ấn vào nút khóa dây an toàn. Mà trong lúc cô cho rằng khóa được mở ra, tay anh giơ lên ấn vào lưỡi khóa dây an toàn, từng chút từng chút một, ấn trở về, cuối cùng ấn người cô nghiêng lên cửa xe, vây chặt lấy cô bên trong.

Lúc làm những thứ này, khóe môi anh từ đầu chí cuối luôn mang theo ý cười dịu dàng, giống hệt như playboy dụ dỗ con gái.

Nhưng An Lộc không thể không thừa nhận, bản thân mình bị dụ dỗ mất rồi. Bộ não và trái tim cô không chịu sự khống chế của chính mình nữa, mà chịu sự khống chế từng động tác cử chỉ của anh.

“Vậy cho anh một câu nói chuẩn xác.” giọng anh khàn khàn nói, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc, “Có muốn anh không?”

Có muốn không……

Ngày mà anh nói thích cô, từng chi tiết vẫn còn ở trong đầu cô, tâm trạng kích động của anh, bá đạo ôm hôn cô, dịu dàng kiềm chế không cho phép chạy trốn, trong cơn say mơ màng vẫn trầm ổn, tiếng tim đập vô cùng nghiêm túc.

Còn có, đáy mắt và yếu đuối giấu sâu trong lời nói, mang theo sự khẩn cầu, không dám chắc chắn mà hỏi cô.

Cho dù cô có thể từ chối qua lại với anh, cũng tuyệt đối không nhẫn tâm, trong giờ phút này nói ra câu không muốn.

Giống như coi trái tim chân thành cẩn thận của anh như rác rưởi mà vứt bên đường, giống như tự tay dập tắt ngọn sáng duy nhất trên đầu anh.

Nếu như có thể, cô bằng lòng, cũng hi vọng, bản thân trở thành ngọn sáng kia.

Ngày hè nóng nực không ngớt tiếng ve và tiếng ếch kêu, trước giờ chưa từng động lòng người như thế này, giống nhưu một loại nhạc tấu đặc thù, mang theo vui vẻ, còn có dè dặt thẹn thùng duy nhất thuộc về người con gái.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, yên lặng gật đầu.

Trả lời cô cũng là yên lặng giống vậy.

Cái ôm của An Lộc, yên lạng run rẩy, trong yên lặng có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng hô hấp rõ ràng.

Chẳng biết qua bao lâu, An Lộc nắm tay thành nắm khẽ chạm lên đầu anh, lẩm bẩm nói: “Em phải đi lên rồi.”

Trình Dập lặng lẽ buông cánh tay ra, bàn tay đặt lên bả vai cô, không nỡ nhưng vẫn phải gật đầu: “Được.”

“Đúng rồi, suýt thì em quên.” An Lộc lật ba lô lấy ra một tấm thẻ, “Đây là ban ngày em đi tìm anh, có một đàn anh bảo em đưa cho anh.”

Cô cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì, rõ là đã mang tới nhà anh, lại mang về.

“Cái này em cầm lấy.” Trình Dập không cầm thẻ qua cửa, “Người đó tên là Đoạn Tắc Khải, bạn gái cậu ta em cũng quen.”

An Lộc mông lung mở miệng: “Hả?”

Trình Dập cười cười: “Em còn từng ghen với người ta đấy.”

“….”

Anh khẽ xoa đầu cô, “Đừng nghĩ lung tung nữa, người Đỗ Thấm Như thích không phải là anh. Bọn họ mập mờ hai năm, tháng trước mới ở bên nhau.”

Thì ra Đỗ Thấm Như là ……của đàn anh kia.

Tấm ảnh trên dòng thời gian kia, có lẽ là trải qua thế giới hai người với đàn anh kia rồi.

An Lộc nghĩ tới tâm tư nhỏ của mình trong quá khứ,  ghen tuông vô cớ, hận không thể chui xuống gầm xe ngay lập tức.

“….Em đi đây” Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này.

Trình Dập nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cánh tay vẫn không buông ra, không thừa không thiếu, vòng qua lưng cô kéo về phía trước, “Không vội, còn một chuyện nữa chưa làm.”

An Lộc cảm thấy trai tim mình nảy mạnh lên.

Khuôn mặt gần trong gang tấc, dáng vẻ mỗi một cm đều khiến cô động lòng, bị anh nhìn một cái, giống như toàn bộ điều tốt đẹp nhất thế giới này đều nắm chặt trong tay, lồng ngực được lấp đầu, vừa hạnh phúc vừa ảo mộng.

“Lần này, anh sẽ không buông em ra nữa.” Anh đỡ lấy mặt cô, không khí nóng bức xung quanh đều được hơi thở của hai người giao hòa, “Ở bên  anh trai, là phải kết hôn đó, có biết không hả?”

Cơn choáng váng ngập đầu, cô chẳng thời gian đầu mà suy nghĩ kỹ nữa, vội vàng gật đầu.

Cuối cùng ngay trước khi hai cánh môi chạm vào nhau, da đầu cô căng chặt tỉnh táo lại, nghiêng đầu, hôn khẽ lên má anh một cái. Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, cô đáng thương cắn môi, giống hệt như động vật nhỏ bị bắt nạt vậy.

“Được.” Người đàn ông cười khẽ, xoa đầu cô hệt như xoa đầu mèo con, “Hôm nay tạm tha cho em.”

Anh buông lỏng cánh tay ra, An Lộc quay người chạy mất.

Nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ biến mất ở tòa nhà kí túc, Trình Dập sờ lên gò má được cô hôn ban nãy, cười như mất trí.

  -

Cùng là yêu đương, cũng cùng với người này, An Lộc không ngờ lần này lại khác biệt đến vậy.

Trước kia hẹn họ cũng giống như làm cho có, anh chẳng có chút tự giác phải sôi nổi, cô cũng giống như quả bầu điếc, cùng nhau ăn cơm đúng thực sự chỉ là ăn cơm. Xem phim cũng đúng thật là chỉ xem phim, thuận tiện dùng bỏng ngô lấp đầy bụng, dạo phố giống như mang theo một tên vệ sĩ hung hăng kiệm lời.

Cho nên ban đầu chia tay, là cảm thấy ăn cơm xem phim dạo phố với người này, còn không tự tại bằng dạo phố cùng Thẩm Tư Tư. Nếu thực sự phải kết hôn với anh, kết cục của cô nhất định sẽ u uất mà chết.

Là môt cô gái trẻ tuổi đương nhiên không muốn như vậy.

Cô vẫn muốn yêu đương như bình thường, đi thăm thú hết cảnh đẹp trên thế giới này cùng với người mình thích, cùng nhau làm những chuyện thú vị, hưởng thụ cảm giác được yêu thương, được người ta trân trọng, cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng mà cô chẳng thể nào ngờ tới, quanh đi quẩn lại, người này lại vẫn là anh.

Có lúc, sự an bài của vận mệnh đúng là rất thần kì.

“Tôi nghe nói người phụ nữ kia lại lên thượng vị rồi.”

“Ai vậy?”

“Bạn gái cũ của hotboy trường, móng heo của khoa tiếng trung kìa.”

“Không phải chứ? Trình Dập bị bỏ thuốc lú à?”

“Trời mới biết, dù sao hai người này gần đây thường xuyên ở cùng nhau, mà cử chỉ còn rất thân mật nữa…..”

“Đúng là phục luôn, cô ả kia rốt cuộc có gì tốt? Khuôn mặt còn tạm được, dáng người kia….muốn cái gì không có cái nấy, anh ấy có thể nuốt trôi được?”

“Không phải có LTP chứ….”

*LTP 恋童癖: ấu dâm

“Buồn nôn quá.”

…..

An Lộc ở phòng vệ sinh sát vách, cúi đầu nhìn ngực của mình, vô cùng u uất.

Chỉ là cô không quen mặc áo độn ngực mà thôi, cứ cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chẳng qua là cỡ A mà thôi, có đáng bị cười nhạo thành như vậy không?

Mà, Trình Dập lại không mù, anh cũng chẳng ghét bỏ cô.

Hừ.

Quay về phòng tự học, An Lộc tức điên dùng sức kéo cửa sổ bên cạnh ra, nằm bò trên bàn nhắm mắt ngủ.

Mà mở ra đóng vào nửa tiếng đồng hồ, cũng chẳng thể nào ngủ nổi. Bình thường buổi trưa cô nghỉ ngơi nhiều nhất cũng chỉ nửa tiếng đồng hồ.

Vì tập trung tinh thần, không muốn nghĩ những chuyện phiền lòng nữa, cô làm bài tập luyện nghe cả buổi chiều.

Sắp tới năm giờ, Trình Dập gửi tin nhắn tới: [Bé ơi, tối nay muốn ăn gì nào?”

An Lộc vừa nhìn thấy tên anh, tức giận bị mạnh mẽ đè ép trong đầu bộc lên, điện thoại bị cô gõ vang lên cộc cộc: [Không ăn.]

Trình Dập: [Sao thế?]

An Lộc cắn răng: [Chúng ta chia tay trong vui vẻ đi.]

Trình Dập: [???]

[Hôm đó đã nói rõ rồi, giờ lại nháo gì nữa?]

An Lộc: [Anh đi tìm cỡ 36D đi, đỡ bị người ta nói là LTP]

Trình Dập: [….]

An Lộc: [….]

Trình Dập: [….]

An Lộc: [….]

Hai người giao lưu toàn là giấu chấm câu tràn màn hình.

Tuy câu chia tay trong vui vẻ đều nói rồi, lúc Trình Dập tới tìm cô, An Lộc vẫn phối hợp xuống lầu.

Dưới ánh mắt hóng hớt của vô số người, Trình Dập chẳng thèm để ý nắm lấy tay cô.

An Lộc khó chịu muốn giãy ra, vẻ mặt người đàn ông uất ức nhìn cô hỏi: “Anh đắc tội em chỗ nào rồi?”

“….” An Lộc cắn môi, không động nữa.

“Người khác đắc tội em, em tức anh làm gì?” Trình Dập giơ tay cô lên, hôn một cái, “Anh trai oan quá, em nói lý có được không hả? Còn nói nữa anh cũng bị mắng đó.”

“Anh bị mắng trách em rồi…”

“Trách em.” Trình Dập kéo tay cô, kéo người vào trong lòng, cánh tay lười biếng vòng lấy eo cô.

An Lộc ngửa đầu trừng anh, nhưng chỉ nhìn thấy cái cằm lởm chởm xanh.

“Đều tại em.” Anh ấn đầu cô vào ngực mình, khẽ xoa tóc sau gáy cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa cưng chiều, “Xinh đẹp như thế này thì thôi đi, còn đúng lúc là dáng vẻ mà anh trai thích nữa, có phải là em cô ý không hả? Hửm, em nói đi, ai phái em tới mê hoặc anh hả?”

“….” Mới không có.

Tên đàn ông thối này nói chuyện cũng quá không biết xấu hổ.

Trình Dập biết cô dễ xấu hổ đến mức nào, da mặt mỏng một xíu xiu, nhìn chằm chằm vành tai đỏ rực của cô gái nói: “Bọn họ mắng thì mắng đi, 36D anh còn chưa thấy bao giờ, anh chỉ thích Lộc Lộc thôi, em như thế nào anh đều thích.”

Giống hệt như ăn được một viên định tâm hoàn, đáy lòng cô hơi thoải mái hơn một chút. Kéo góc áo anh, khẽ lầm bầm nói: “Vậy sau này không cho phép anh hối hận.”

Trình Dập sờ lên vành tai nóng rực của cô, nhếch môi lên.

Điều duy nhất anh hối hận, chính là ban đầu giống như thằng ngốc đồng ý chia tay với cô.

Nhưng may mắn thay, tất cả đều trở về đúng quỹ đạo của nó.
Bình Luận (0)
Comment