Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 29

Đây có lẽ là quyết định liều lĩnh nhất mà cô đưa ra trong 27 năm nay.

Dù sao cuối cùng cũng phải kết hôn, tại sao đối tượng không thể là anh? Cô đã không còn nhỏ nữa, không còn nhiều thời gian và sức lực tiếp tục rơi vào vòng xoáy của những cuộc xem mắt, hơn nữa mẹ nói đúng, anh là người hiểu chuyện hiếu thuận, là đối tượng rất tốt để kết hôn, đối với gia đình hai bên bọn họ mà nói, hiện tại đều là lựa chọn người kết hôn thích hợp nhất, không phải sao?

Cô nhìn phòng bệnh, hơn nữa như vậy còn có thể toại nguyện tâm nguyện của Bà Kỷ.

Ánh mắt của Kỷ Dục Hằng nhìm chằm chằm vào khuôn mặt cô, qua một lúc sau mới nói chuyện, “Đồ Tiểu Ninh, cô có biết, hôn nhân không phải là trò đùa không?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn lúc này, “Tôi biết, tôi rất nghiêm túc.”

Kỷ Dục Hằng di chuyển ánh mắt mình trở về nơi phòng bệnh, nhìn thấy mẹ đã mở mắt lần nữa nhờ sự cấp cứu của bác sĩ, vẻ mặt của anh mới dần dần bình tĩnh lại, “Nếu cô là vì lời nói lúc nãy của mẹ tôi, thì cô không cần phải để ý đâu.”

“Kỷ Dục Hằng, tôi không phải đang đùa, tôi đã 27 tuổi rồi, mặc dù trong công việc tôi không bằng 1 phần 10 của anh, nhưng tôi biết được lời nào nên nói và không nên nói, anh cũng thấy người lớn hai nhà chúng ta thích và hài lòng về đối phương như thế nào rồi đấy, anh cảm thấy theo tình hình hôm nay, chúng ta còn có thể tháo gỡ mối quan hệ này sao? Có thể từ lúc bắt đầu chúng ta đã định trước là sẽ bị trói buộc với nhau rồi, đều là những người bị gia đình ép đi xem mắt, cho dù không phải tôi và anh gặp nhau thì cũng sẽ là gặp những người khác, nhưng cuộc sống như vậy anh không nhàm chán sao? Chúng ta hiểu nhau, bây giờ lại biết rõ gia đình đối phương, rất thích hợp để kết hôn, không phải sao?

Cô nói một tràng dài, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng, cô đột nhiên cảm thấy lời nói lúc nãy rất không giống mình, cuối cùng vẫn là liều lĩnh, cô và anh ngoài sự yêu mến của trưởng bối hai bên, thì khác biệt cả một thế giới.

Đột nhiên cảm thấy mình giống như đứa ngốc, dường như chỉ là nguyện vọng của mình cô, cô bây giờ chỉ muốn chạy trốn, “Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của tôi, nếu anh không bận tâm có thể coi như tôi chưa từng nói.” Cảm thấy sau này ở trước mặt anh cũng không ngẩng đầu nổi, xoay người định đi, nhưng nghe thấy giọng nói của anh.

“Đồ Tiểu Ninh, tôi cũng hy vọng em đã suy nghĩ kỹ mới đưa ra quyết định.”

Đồ Tiểu Ninh ngưng hạ bước chân, ngoảnh mặt nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh.

“Tôi cho em thời gian một đêm, nếu ngày mai em vẫn còn nghĩ như vậy, thì 9 giờ chúng ta sẽ đi đến cục dân chính.”

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy đây là lần điên cuồng nhất từ lúc nhỏ đến lớn của mình, thế là nhân lúc cha mẹ không ở nhà cô lấy trộn cuốn hộ khẩu, sau đó thật sự cùng Kỷ Dục Hằng đi đăng ký kết hôn.

Khi nhân viên làm việc của cục dân chính đóng dấu và trao giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ vào trong tay họ rồi nói chúc mừng, cô vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.

Như vậy là đã kết hôn rồi sao? Đối tượng còn là Kỷ Dục Hằng.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi cục dân chính, Đồ Tiểu Ninh nhìn ánh nắng hôm nay, chỉ cảm thấy chói mắt.

“Đồ Tiểu Ninh.” Kỷ Dục Hằng đột nhiên nhìn cô.

“Ừ?”

“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cần phải che giấu cuộc hôn nhân này.”

“Hở?”

Ánh nắng bị bóng dáng cao lớn của anh chặn lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“DR không cho phép vợ chồng làm cùng đơn vị, mà chúng ta lại là cấp trên cấp dưới của cùng một bộ phận, ở ngân hàng, ngoại trừ ẩn hôn, không còn lựa chọn nào khác.”

Đồ Tiểu Ninh đương nhiên cũng biết ngân hàng có chính sách này, hai người bọn họ bây giờ là “biết luật mà phạm luật”.

Vẫn là ừ một tiếng, cô dường như vẫn không cách nào lập tức thích ứng với vai trò làm vợ này.

Đi theo Kỷ Dục Hằng vài bước, cô nói: “Chúng ta đều đã muộn rồi.”

“Tôi biết.” Anh mở cửa xe, dường như đang đợi cô lên xe.

Cô xua tay, “Vẫn là đi riêng đi, tôi tự đi xe buýt.” Sau đó nhanh chóng bước đi.

Đi đến trạm xe buýt, cô lại mở ra giấy chứng nhận kết hôn trong điện thoại, mở ra nhìn thấy ảnh chứng nhận vừa nãy chụp tạm thời, thợ chụp ảnh cứ kêu cô cười, bây giờ mới phát hiện mình cười xấu như vậy, mà anh thì không cười nhưng vẫn đẹp trai như cũ.

Cô nhìn một lúc nhanh chóng đóng lại, sau đó giấu cuốn sổ trong ngăn túi trong, còn kéo chặt khóa kéo, xác nhận mấy lần đã cất cẩn thận mới đóng túi lại.

Trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cô nhìn xe buýt dần dần chạy tới phía mình, đột nhiên ý thức được, từ bây giờ trở đi cô không còn là người độc thân nữa.

Vẫn là cô đến đơn vị trước, Nhiêu Tĩnh nhìn thấy cô chỉ hỏi, “Cha em khỏe hơn chưa?”

Đồ Tiểu Ninh chợt nhớ, lúc cha nhập viện cô nghe lời của Kỷ Dục Hằng, thông báo quá Wechat cho Nhiêu Tĩnh.

Cô định thần lại, “Hôm nay xuất viện rồi ạ.” Cô không nói dối, hôm nay cha thật sự xuất viện, chỉ là thời gian không phải vừa nãy.

“Không sao, sếp vẫn chưa tới.” Thấy cô đang nhìn vào phòng làm việc Kỷ Dục Hằng, Nhiêu Tĩnh nói với cô.

Đồ Tiểu Ninh không khỏi cảm thấy áy náy, có phải mình có chút lộ liễu rồi không? Cô phải nhanh chóng thích ứng mới được.

Ngồi xuống mở máy tính, Triệu Phương Cương không biết từ đâu chạy về bộ phận.

“Tin tức trọng đại!” Biểu cảm của anh ta vẫn đê tiện như cũ.

Nhiêu Tĩnh không ngẩng đầu, “Nói.”

“Bộ phận có thêm người rồi.”

Nhiêu Tĩnh lần này đã có phản ứng “Ai?”

“Hình như là tuyển từ bên ngoài.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn màn hình máy tính mở ra, cô cũng biết bộ phận đang rất thiếu người, có điều là tuyển người từ bên ngoài cũng không có gì ngạc nhiên, dẫu sao bộ phận lâm vào thời buổi rối loạn, rất khó có người nguyện ý vào.

“Trước đây nói cần thêm người đã nói mấy năm rồi, cuối cùng lại chỉ có một người đến.” Nhiêu Tĩnh liếc nhìn Đồ Tiểu Ninh, dường như cảm thấy lại là tin nhảm.

Triệu Phương Cương xua tay không tán đồng, “Trước đây bộ phận bao nhiêu người, bây giờ bấy nhiêu người, lần này chắc không phải là giả đâu.”

“Tận mắt thấy mới là thật.”

Triệu Phương Cương ngồi xuống cười gian xảo, “Cũng phải, ba cái đầu cũng không bằng một Gia Cát Lượng.” Sau đó liếc nhìn trộm trong phòng Kỷ Dục Hằng, “Hêy, sao hôm nay đến tận bây giờ rồi mà sếp vẫn chưa đến? Xưa nay sếp luôn đi làm sớm trước nửa tiếng cơ mà.”

Nhiêu Tĩnh cảm thấy anh ta quá nhiều chuyện, “Hành tung của sếp mà còn cần báo cáo với anh sao?”

Triệu Phương Cương không tiếp tục nói những chuyện không đáng nói nữa, rút tài liệu bắt đầu làm việc, chỉ có cổ Đồ Tiểu Ninh đỏ lên và cảm thấy có chút nóng.

Kỷ Dục Hằng cả ngày không xuất hiện, chỉ nhắn qua WaChat bảo cô tan làm thì đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc Đồ Tiểu Ninh đến phòng bệnh của bà Kỷ, thì anh đã đến trước, bà Kỷ vẫn còn đang ngủ, nhìn có vẻ vẫn rất yếu nhưng đã tốt hơn hôm qua một chút.

Hai người đứng lặng im trước phòng bệnh một lúc, sau đó nhìn nhau, giống như ngầm hiểu ý nhau, lấy ra cuốn sổ đỏ kia đặt trên đầu giường bà Kỷ.

Cũng không biết qua bao lâu, lông mi của bà Kỷ khẽ nhúc nhích và bừng tỉnh.

Đúng như họ dự đoán, giây phút bà nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, khóe mắt bà đỏ hoe, im lặng hồi lâu.

Ánh mắt không chút tiếc nuối của bà Kỷ, nhìn thấy vậy trong lòng Đồ Tiểu Ninh có nhiều cảm xúc lẫn lộn, ngũ vị tạp trần.

Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy tất cả chưa phải là sự thật, nhưng trong lòng thì đã chứng minh rõ, lần này cô và Kỷ Dục Hằng chân chính trói chặt lại cùng nhau.

Lúc này bà Kỷ đưa tay hướng về phía cô, cô đưa tay mình qua.

“Mẹ.” Cô gọi một tiếng

Nước mắt bà Kỷ rơi xuống theo tiếng gọi này.

Một lúc sau bà mới lên tiếng, “Tiểu Ninh, thiệt thòi cho con rồi.”

Đồ Tiểu Ninh lắc lắc đầu, “Không đâu ạ.”

Bà Kỷ cựa quậy muốn ngồi dậy, Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng đỡ bà.

“Theo nghi thức, mẹ nên gặp mặt cha mẹ con bàn luận chuyện hôn sự trước, nhưng mẹ bây giờ với thân thể này.”

“Mẹ chuyên tâm dưỡng bệnh trước, chuyện khác thì đợi khỏe lại rồi hãy nói.” Đồ Tiểu Ninh đắp lại chăn cho bà.

Bà Kỷ cười khổ, “Không khỏe được nữa rồi, hôm qua có thể nhặt lại được một mạng đã là sự ban ơn của ông trời, cũng không biết còn có thể cầm cự được bao lâu.” Nắm chặt lấy tay Đồ Tiểu Ninh, bà nói, “Con gả vào nhà họ Kỷ chúng ta, Chúng ta không thể đối xử tệ với con, nhất định phải dành cho con một hôn lễ hoàn hảo.”

Mặt Đồ Tiểu Ninh bất giác ửng hồng, “Những chuyện này đều không vội.” Lại tập trung nói với bà, “Bây giờ thế hệ chúng con không câu nệ nghi thức, đăng ký kết hôn chính là đã kết hôn rồi, mấy thứ nghi thức kia không quan trọng.”

Bà Kỷ vẫn kiên quyết, “Như vậy không được, hôn lễ chắc chắn phải tổ chức.”

“Mẹ, những chuyện này chúng ta sẽ thảo luận sau.” Kỷ Dục Hằng vỗ về nói, vì sợ cảm xúc của mẹ lại dao động.

Bà Kỷ rất để tâm, bà nhìn Kỷ Dục Hằng, “Dưới đáy tủ đầu giường của mẹ có một hộp quà, bên trong là hai chiếc nhẫn, đó là thứ mẹ chuẩn bị trước cho con lúc đi Hồng Kông du lịch cùng cơ quan.”

Nhìn Đồ Tiểu Ninh với ánh mắt dịu dàng, bà nói, “Bây giờ tặng cho con và Tiểu Ninh.”

Gương mặt gầy gò của bà Kỷ không chút sức sống, nhưng lúc nói những lời này khiến Đồ Tiểu Ninh nghẹn ngào.

Bà ngay cả nhẫn đều đã chuẩn bị cho Kỷ Dục Hằng từ sớm.

Kỷ Dục Hằng đương nhiên cũng mới biết chuyện này, nhìn mẹ do dự không nói.

“Cũng không biết cỡ nhẫn có hợp không.” Bà Kỷ lại nói xin lỗi Đồ Tiểu Ninh, “Vốn dĩ vẫn muốn mua trước chiếc nhẫn kim cương, nhưng lại nghĩ nhẫn kim cương cần tự mình đi chọn mới có ý nghĩa nên lại thôi, có thời gian các con nhớ phải đi chọn nhé.”

Đồ Tiểu Ninh chớp chớp đôi mắt, gật đầu.

Bởi vì sức khỏe bà Kỷ vẫn chưa ổn định, bác sĩ không cho phép vào thăm quá lâu.

Mộ lúc sau cô Ngô đến trông nom, Kỷ Dục Hằng đưa Đồ Tiểu Ninh về nhà.

Trên đường đi cô có chút lo lắng, bởi vì vẫn còn một cuộc xét xử cuối cùng đợi cô ở nhà.

Quả nhiên lúc hai người bọn họ đặt giấy kết hôn ở trước mặt bà Đồ và ông Đồ, lập tức hai người họ hóa đá.

Bà Đồ tìm được kính lão, cẩn thận lật đi lật lại, sau khi xác nhận là thật bà đứng có chút không vững.

“Các con…, tốc độ của hai đứa, tim mẹ giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, không chịu nổi.”

Ông Đồ đang hồi phục giai đoạn đầu, vẫn đang nằm trên ghế sofa, cũng thực sự bị làm giật mình, chỉ cảm thấy bọn trẻ bây giờ thật sự quá thần tốc.

Đồ Tiểu Ninh với vẻ mặt phạm phải sai lầm, mặc dù cô biết cha mẹ rất thích Kỷ Dục Hằng, nhưng lại bỏ qua bọn họ cứ thế đi đăng ký, nên không khỏi lo lắng sẽ bị ăn một trận mắng.

Hơn nữa mẹ cô là người rất chu toàn, thích làm những chuyện chắc chắn, với tính cách của bà chắc chắn sẽ theo đúng trình tự, sẽ gặp bà Kỷ bàn chuyện hôn sự trước, sau đó xem lịch chọn ngày lành tháng tốt kết hôn, còn có những lễ nghi khác, hiện tại bỗng chốc bị cô bỏ qua tất cả, bà chắc chắn cảm thấy cô làm rối tung tất cả kế hoạch của mình.

“Dì ạ, chuyện đăng ký kết hôn chúng cháu có thể đã hơi qua loa, nhưng cũng đã suy kĩ kỹ lưỡng.” Kỷ Dục Hằng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt trong veo.

Bà Đồ làm lơ đóng rồi lại mở giấy kết hôn, đóng mở mấy lần, cuối cùng tháo chiếc kính lão xuống nhìn Kỷ Dục Hằng, “Con gọi ta là gì?”

Đồ Tiểu Ninh sửng sốt, chỉ nghe Kỷ Dục Hằng hắng giọng gọi, “Mẹ ạ.”

Bà Đồ lúc này khóe mắt cười, “Ừ!”

Được rồi, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình vừa nãy đã nghĩ quá nhiều.

Có điều là bà Đồ mặc dù không bài xích chuyện cô đi đăng ký kết hôn, nhưng vẫn trách cô không thông báo.

“Chuyện lớn như vậy, con cũng không nói với mẹ một tiếng.” Nhân lúc chỉ có hai mẹ con ở phòng bếp, bà Đồ xách tai cô.

“Mẹ vừa nãy không phải rất vui sao.” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mẹ quá hai mặt.

Khóe miệng bà Đồ không ngừng cười, “Mẹ đương nhiên vui rồi, hiện tại cậu thanh niên tài giỏi ngoài kia đã là con rể của mẹ rồi!”

“Vậy còn trách con không nói?”

Bà Đồ lại nói, “Con nói thì mẹ sẽ đích thân đưa hộ khẩu cho con!”

Giá trị quan của Đồ Tiểu Ninh đã sụp đổ rồi, hẳn là bà rất sợ chuyện không có ai thèm rước cô?

“Nhưng nói gì thì nói, mẹ và cha con vẫn phải tới thăm mẹ chồng con một chuyến, bay giờ các con đã đăng ký kết hôn rồi, đã là vợ chồng hợp pháp, người nhà bên đó nếu không đi sẽ không được hay cho lắm.” Mẹ lại nói một cách nghiêm túc trước khi ra khỏi phòng bếp.

Đồ Tiểu Ninh từ cửa kính phòng bếp nhìn Kỷ Dục Hằng đang bưng trà rót nước cho ông Đồ, chỉ dạ một cách qua loa.

Bữa ăn này, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình không phải con ruột của cha mẹ.

Nếu như nói Kỷ Dục Hằng lần đầu đến ăn cơm bà Đồ còn có chút dè dặt, thì hôm nay không tồn tại cái gì gọi là dè dặt nữa, nóng lòng gắp toàn bộ thức ăn ngon vào trong bát của anh.

“Dục Hằng, con ăn nhiều vào.”

Ngay cả xưng hô đều thay đổi rất tự nhiên.

Kỷ Dục Hằng nhìn bát của mình được gắp đầy đồ ăn, cũng không từ chối mà chậm rãi ăn hết.

Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ trong lòng, thật sự có thể ăn hết sao, cũng may anh giỏi kiếm tiền, nếu không với tiền lương ít ỏi của cô cũng không nuôi nổi.

Ăn cơm xong, Kỷ Dục Hằng ngồi chơi thêm một lúc, nhìn thời gian không còn sớm nên chuẩn bị rời đi.

Đồ Tiểu Ninh vừa định tạm biệt anh nhưng bị mẹ giơ tay vỗ cô.

“Gì vậy?”

“Con làm gì vậy?”

Mặt Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra, “Cái gì, con làm sao?”

Bà Đồ ngước mắt nhìn Kỷ Dục Hằng, “Con không cùng chồng con về nhà, còn định ở lì trong nhà mẹ à?”

Cằm Đồ Tiểu Ninh muốn rớt xuống luôn, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Bình Luận (0)
Comment